Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 355: Viêm Cực ẩn giấu

Quy tắc đạo vận tự thân không có hiệu quả, năm người Viêm Cực chuyển sang vay mượn quy tắc đạo vận từ Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ lần nữa triệu hồi ngũ đại thánh thú.
-Thần Hỏa Trụ, Chu Tước Chi Linh, hiện.
-Thần Thủy Trụ, Huyền Vũ Chi Linh, hiện.
-Thần Mộc Trụ, Thanh Long Chi Linh, hiện.
-Thần Kim Trụ, Bạch Hổ Chi Linh, hiện.


-Thần Thổ Trụ, Kỳ Lân Chi Linh, hiện.
-Graoooo… mohhhhhh……


Ngũ thú lại hiện, nhưng lần này quy tắc đạo vận ẩn chứa bên trong cực kì vững chắc khiến chúng nó ngưng thực và sống động hơn rất nhiều, uy lực càng đề thăng gấp bội, chỉ tính riêng mỗi một đầu thánh thú gào thét đã có uy năng của Vấn Đạo sơ kì.


Tuy nhiên năm người Viêm Cực không vội dùng ngũ thú chi linh đánh tới Lâm Phong mà chỉ để ngũ thú chi linh vờn quanh Lâm Phong, và tốc độ vờn quanh càng ngày càng nhanh giống như đang áp súc lực lượng chờ cơ hội nhất kích tất sát.


Phía bên kia, thánh thú chưa đánh tới Lâm Phong đã cảm giác được bản thân yếu thế, Lâm Phong biết rất rõ Đạo Kiếm mạnh nhưng tu vi của hắn quá yếu chỉ có thể chém đứt những quy tắc đạo vận yếu kém, nếu chỉ có một mình Lâm Phong căn bản không trảm nổi đợt ngũ thú chi linh này.


Không, phải nói là tránh cũng không tránh nổi, hắn đã bị ngũ thú chi linh khóa chặt khí tức.


May mắn Lâm Phong có Vũ Ngưng ở bên cạnh trợ công, không cần Lâm Phong ra hiệu Vũ Ngưng đã hiểu ý đưa tay phối hợp ngưng thực Đạo Kiếm, đồng thời Lâm Phong không quên tế xuất Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.
Song kiếm hiện, Lâm Phong lập tức kéo khí thế trở về ngang bằng ngũ thú chi linh.


Ở vòng ngoài, chứng kiến hành động giúp người khác ngưng thực Đạo Kiếm của Vũ Ngưng khiến năm người Viêm Cực khá bất ngờ, trong ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ tham lam, tuy họ không biết Không Linh Chi Thể nhưng bọn họ có thể kết luận Vũ Ngưng có thứ gì đó liên quan đến “đạo”.


Nói cách khác có được Vũ Ngưng sẽ có cơ hội cảm ngộ “đạo”, thậm chí là ngộ được “bản thân chi đạo”, năm người muốn bắt sống Vũ Ngưng rồi.
Nhưng trước mắt cứ giết Lâm Phong rồi tính sau.


Qua mười giây tụ lực, khi ngũ thú chi linh đạt đến một tốc độ nhất định năm người cùng lúc hét lên:
-Ngũ Hành Phá Thiên Luân.


Âm thanh rơi xuống, ngũ thú chi linh bỗng tan rã ra thành năm đoàn năng lượng ngũ sắc nối đuôi nhau mà đi, phối hợp với tốc độ xoay quanh cực kì nhanh tạo ra một cái vòng tròn năm màu cực lớn nhốt Lâm Phong và Vũ Ngưng ở giữa, qua từng giây vòng tròn năm màu càng lúc càng thu hẹp lại.


Đáng sợ nhất là vòng tròn thu hẹp tới đâu ngũ hành thuộc tính trong thiên địa liền bị thôn phệ tới đó gia tăng sức mạnh cho Ngũ Hành Phá Thiên Luân, chỉ trong nháy mắt uy lực một chiêu này đã đạt tới Vấn Đạo trung kì, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.


Biết không nên kéo dài, Lâm Phong mặc kệ Đạo Kiếm chưa ở trạng thái mạnh nhất kéo theo Vũ Ngưng lựa chọn đại khái một phương hướng xông ra.


Thế nhưng hai người di chuyển Ngũ Hành Phá Thiên Luân cũng di chuyển theo, tốc độ của nó càng không thua kém gì Lâm Phong, trong lúc nhất thời Lâm Phong vẫn bị giữ chân ở chính giữa Ngũ Hành Phá Thiên Luân không thoát ra được.
Kế hoạch sớm phá Ngũ Hành Phá Thiên Luân coi như bị phá sản hoàn toàn.


Thấy Lâm Phong loay hoay mãi không thoát được, Mộc Kiên cười phá lên:
-Tiểu tử, xem ngươi chạy đằng nào.
Mộc Kiên chưa kịp cười xong Viêm Cực đã quát lớn cảnh báo:
-Mộc đạo hữu, cẩn thận.
-Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm……


Đáng tiếc, Viêm Cực có lòng cảnh báo nhưng Mộc Kiên đang buông lỏng cảnh giác không kịp né tránh bị chôn vùi trong vụ nổ tạo thành bởi vô số tòa tứ phẩm ngũ phẩm tự bạo, số lượng trận pháp bị kích hoạt chiếm khoảng một phần mười những gì Lâm Phong bố trí.


Tuy chỉ một phần mười, và bên trong không có trận pháp cấp sáu nhưng đây là tổ hợp trận pháp chứ không phải trận pháp riêng lẻ, uy lực chồng điệp không thể coi thường, Hợp Thể viên mãn hứng trọn vụ nổ khẳng định cũng phải mất một miếng da.


Mà sự thật cũng là như vậy, Mộc Kiên đúng là bị vụ nổ đánh cho bị thương.


Có điều Mộc Kiên chủ tu mộc thuộc tính, sinh mệnh lực của hắn dai dẳng hơn người khác một chút, vụ nổ kia chỉ làm cho hắn bị thương nhẹ, chiến lực chỉ suy giảm hai thành, tính ra không phải vấn đề gì quá to tát vì bên Mộc Kiên có tới năm người.


Nhưng Lâm Phong chỉ cần như thế, điểm yếu của Hợp Kích là mỗi người phải điều động một lực lượng tương đương nhau, Mộc Kiên đột ngột bị giảm mất hai thành lực chiến khiến Ngũ Hành Phá Thiên Luân vốn hoàn mỹ đã xuất hiện kẽ hở nho nhỏ.


Lâm Phong ngay lập tức nắm bắt cơ hội phối hợp với Vũ Ngưng thiêu đốt tinh huyết đề thăng tốc độ vượt qua tốc độ của Ngũ Hành Phá Thiên Luân mở ra một đường máu áp sát tới Ngũ Hành Phá Thiên Luân, song kiếm trảm xuống.
-Ầm.
-Răng rắc…. Phốc.


Đúng như tính toán, Lâm Phong trảm vào đúng phần “mộc thuộc tính” của Ngũ Hành Phá Thiên Luân, cũng là nơi yếu nhất do Mộc Kiên bị thương đã hóa giải được mối nguy hiểm, cái giá phải trả chỉ có Đạo Kiếm tiêu biến và bị thương nhẹ.


Hơi khác với những lần trước, lần này Lâm Phong không dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, phá xong Ngũ Hành Phá Thiên Luân thì Lâm Phong lấy ra một đống đan dược trị thương nuốt vào, hắn biết cuộc chiến này không có cách chấm dứt nhanh được.


Mà bốn người Viêm Cực cũng muốn chờ Mộc Kiên khôi phục nên không ra tay ngăn cản Lâm Phong, thế trận tạm thời trở nên hòa hoãn.


Tuy nhiên Lâm Phong khôi phục nhanh hơn Mộc Kiên rất nhiều, chỉ sau ba mươi giây Lâm Phong đã chủ động lao lên tấn công, tay cầm Trảm Ma Kiếm cộng thêm bốn tấm thuẫn đen sì đánh giáp lá cà, mục tiêu bị Lâm Phong nhắm vào chủ yếu là Mộc Kiên, người yếu nhất trong năm người.
-Oanh, oanh, oanh….


Không có Hợp Kích, mỗi người đều tỏ ra yếu kém hơn Lâm Phong có Vũ Ngưng trợ công, chưa kể Hợp Thể viên mãn rất khó phá vỡ tấm thuẫn làm từ Hắc Long Khôi Lỗi, năm người Viêm Cực không ngừng bị Lâm Phong đánh lui.


Nhất là Mộc Kiên cực kì uất ức, nếu chỉ liên tiếp bại lui thì cũng thôi, ở đây thỉnh thoảng Lâm Phong còn cho nổ một đống trận pháp quấy nhiễu không cho hắn khôi phục, thương càng thêm thương rất khó thi triển Hợp Kích cùng bốn người khác.
Thế này làm sao đánh?
Mộc Kiên uất hận hét lớn:


-Tiểu tử, ta muốn giết ngươi.
Lâm Phong vừa đánh vừa cười nhạt:
-Tới đây, ta tiếp.
Phát giác Mộc Kiên có xúc động muốn lao lên, Viêm Cực nhíu mày ngăn cản:
-Mộc đạo hữu, bình tĩnh khôi phục đi.


Nghe ra vẻ bất mãn trong giọng nói của Viêm Cực, Mộc Kiên đành phải kìm lại nóng giận trốn phía sau, dù sao đều do hắn quá bất cẩn mới để Lâm Phong dùng cái giá nhỏ nhất thoát khỏi kết cục phải chết, nếu hắn cẩn thận hơn mọi chuyện đã khác rồi.


Cứ như thế bảy người đánh tới đất rung núi lở, những nơi đi qua trở thành một mảnh hoang tàn, một phần là do dư chấn pháp thuật, một phần là do tự bạo trận pháp tạo thành.


Rốt cuộc sau mười phút Lâm Phong đã ép được năm người Viêm Cực vào cái bẫy trận pháp khổng lồ ở một thung lũng cách vị trí ban đầu chừng tám trăm dặm.
Vừa đến nơi, Lâm Phong ôm Vũ Ngưng vào lòng thi triển hư hóa, đồng thời phun ra một ngụm tinh huyết quát:
-Bạo.


Viêm Cực thầm than “không ổn” nhưng không có cách tránh kịp, nói thật lão rất đau đầu với thần thức thiên nhiên trận pháp, mấy cái trận pháp Lâm Phong bố trí được che giấu rất kĩ lão không nhìn ra được, từ đầu đến cuối chỉ khi nào trận pháp bị kích nổ lão mới bị động chống đỡ.


Lần này cũng không ngoại lệ.
-Ầm, ầm, ầm, ầm….
Lại một loạt tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ bốn phần mười số trận pháp còn lại đồng loạt bị kích hoạt, trong đó có năm cái trận pháp chuẩn lục phẩm, uy lực so với những vụ nổ trước đó gấp mười lần có thừa.


Đến mức tất cả vật chất trong phạm vi trăm dặm bị oanh tạc thành tro bụi, chấn động càng lan ra cả nghìn dặm, Lâm Phong rất có niềm tin bằng một chiêu này sẽ đánh trọng thương được ít nhất hai người, nếu may mắn còn có thể giết chết được một người.


Riêng Lâm Phong chỉ là Hợp Thể trung kì nhưng hắn có hư hóa có thể giảm thiểu tối đa sức sát thương đến từ vụ nổ nên không sợ bị trọng thương.


Vụ nổ kéo dài ba mươi giây, bất quá mới qua hai mươi tám giây Lâm Phong đã không màng nguy hiểm giải trừ hư hóa tế xuất Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm đâm tới Mộc Kiên, hắn muốn giết chết Mộc Kiên đầu tiên nhằm loại bỏ Hợp Kích của năm người.
-Phốc.


Một kiếm này… rất dễ dàng đâm trúng trái tim của Mộc Kiên, sinh cơ của Mộc Kiên bằng mắt thường có thể thấy đang trôi đi cực kì nhanh chóng, chỉ sau hai giây Mộc Kiên đã chết không thể nào chết hơn.


Trước khi chết, Mộc Kiên trợn tròn mắt nhìn về phía trước với vẻ không thể tin nổi, hắn thực sự không hiểu tại sao Lâm Phong có thể xác định được chính xác vị trí của hắn, rõ ràng vụ nổ rất mạnh đã che hết tầm nhìn lần thần thức thăm dò rồi cơ mà? Tại sao a.


Đúng vậy, vụ nổ có ảnh hưởng trực tiếp tới tầm nhìn và thần thức thăm dò, đổi lại một người khác rất khó để xác định mục tiêu trong trường hợp này, nhưng Lâm Phong có Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng, hắn thấy rất rõ vị trí của năm người Viêm Cực.


Có thể nói tất cả đều nằm trong tính toán của Lâm Phong, ngoại trừ một chuyện, đó là….
Giải quyết xong Mộc Kiên, dư chấn của vụ nổ cũng không còn, Lâm Phong hờ hững nhìn bốn người Viêm Cực chật vật chỉ đích danh Viêm Cực nói:
-Viêm Cực, ngươi còn che giấu tu vi đến bao giờ??


Lời Lâm Phong nói khiến ba người khác đều giật mình nhìn về phía Viêm Cực, đồng thời ba người không tự chủ được rời xa Viêm Cực một chút, bởi vì ý tứ của Lâm Phong chính là… Viêm Cực đã đạt tới Vấn Đạo rồi nhưng vẫn muốn che giấu.


Lí do không cần nói cũng biết, Viêm Cực đang muốn mượn tay Lâm Phong giết chết bọn họ, sở dĩ Lâm Phong nói ra là nhân cơ hội này chia cách đội hình bốn người.


Quả nhiên, Viêm Cực biết không giấu được nữa hơi rùng mình một cái, vẻ chật vật biến mất hoàn toàn, thay vào đó là khí thế dâng trào, từng tia đạo vận vờn quanh thân thể đại biểu cho tu vi Vấn Đạo, tuy đạo vận khá mờ nhạt nhưng vẫn là đạo vận không thể sai được.


Viêm Cực nở nụ cười âm trầm nói:
-Xem ra cặp mắt của người không tầm thường.
Đối với câu nói này Lâm Phong không có ý kiến, kì thực cái phát hiện này phần lớn là nhờ vụ nổ chứ không liên quan nhiều đến thần đồng cho lắm, Lâm Phong hướng về ba người Tuyên Thủy hỏi:


-Ba vị muốn đánh tiếp hay rời đi?
Nghe vậy ánh mắt ba người Tuyên Thủy cực kì phức tạp hết nhìn Lâm Phong lại chuyển qua Viêm Cực, rõ ràng trong lòng bọn họ đang rất phân vân không biết chọn bên nào cho phải, cả hai bên đều từng có ý định giết chết bọn họ a.


Thậm chí dù người thắng là ai thì sau đó chưa chắc người đó đã tha chết cho bọn họ đâu.
Cuối cùng Yến Tẫn và Kình Thần vẫn lựa chọn đứng bên Viêm Cực, còn Tuyên Thủy khá bất ngờ rằng nàng lại tranh thủ thời cơ thuấn di sang phía Lâm Phong nói:


-Lâm đạo hữu, ta lựa chọn đứng bên chiến tuyến của đạo hữu, ta không chạy mà sẽ giúp đạo hữu cầm chân hai người Yến Tẫn, về phần Viêm Cực đành trông chờ vào đạo hữu rồi.
Lâm Phong gật đầu:


-Tốt, ta thề nếu ta thắng Tuyên đạo hữu nhất định sẽ bình yên vô sự. Còn bây giờ, tiếp tục chiến đi.