Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 299: Hư vô hỗn độn anh - Sáng thế nguyên anh

Sau hai tháng liên tục di chuyển từ chỗ Phệ Không Thú thì ba người Lâm Phong lần nữa tiếp cận tảng thiên thạch kì quái, đồng thời cả ba người đều không che dấu khí tức nên đầu Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh cũng nhận ra “người quen” từ rất sớm.


Đứng bên ngoài tảng thiên thạch, Lâm Phong vào thẳng vấn đề chính nói với đầu Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh:
-Cho ngươi một canh giờ đem tộc đàn rời đi nơi này, nếu không, chết.


Phía bên kia, đầu Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh nghe hiểu Lâm Phong, thế nhưng càng nghe hiểu bao nhiêu nó càng cảm thấy khó chịu bấy nhiêu khi một nhân loại yếu hơn nó rất nhiều lại dám lên mặt với nó, đánh tới nhà của nó còn bắt nó chủ động dọn nhà là đạo lí gì?


Chẳng lẽ lần trước quá nhún nhường liền cho rằng nó là quả hồng mềm muốn nắn thế nào cũng được sao, không có cửa đâu.


Lại nói nguyên nhân chính để nó nhún nhường là lần trước nhân số bên Lâm Phong khá đông chứ không phải do Phượng tác động, còn lần này chỉ có ba người tiến đến khiến Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh lần nữa nổi lên ý định cướp đoạt huyết mạch phượng hoàng từ Phượng.


Thế là Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh gào thét triệu tập con dân:
-Grao.... ô……


Đáp lại lời kêu gọi của Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh là toàn bộ những đầu Hư Không Tích Dịch có tu vi Kết Đan viên mãn trở lên, ngay lập tức một đội hình Hư Không Tích Dịch so với năm năm trước còn mạnh hơn một chút đã xuất hiện, gồm có 45 đầu Kết Đan viên mãn và 8 đầu Nguyên Anh sơ kì.


Dù sao năm năm trước chúng nó đã nhận được một lượng tài nguyên kha khá từ mấy người Lâm Phong, tu vi tăng tiến là chuyện bình thường.


Nhìn Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh triệu tập con dân Lâm Phong làm sao không biết ý định của chúng nó là muốn khai chiến chiếm đoạt huyết mạch phượng hoàng chứ không phải tập trung để rời đi, bất quá Lâm Phong mặc kệ chúng nó thích làm gì thì làm.


Trong mắt Lâm Phong thì chúng nó làm như vậy càng hợp ý hắn, nói thật Lâm Phong đang muốn thu Yêu Đan của linh thú Nguyên Anh kì cho Siêu Khuyển sử dụng, đối với Siêu Khuyển thì nuốt Yêu Đan của linh thú Nguyên Anh kì hay nuốt Nguyên Anh của tu sĩ đều như nhau.


Bất quá lời nói trước đó của Lâm Phong không phải giả, hắn không phải loại người chém giết lung tung, nhất là những người không có liên quan, nếu không trước đó Lâm Phong đã không tha cho mấy người Kiều Nguyệt Nguyệt mà giết bọn họ đoạt thêm 47 cái Nguyên Anh rồi.


Ngoài ra việc để Siêu Khuyển thu thập Nguyên Anh thật sự không đóng góp quá nhiều sức lực trong cuộc đấu sắp tới, bởi vì có thu được một nghìn cái Nguyên Anh thì Siêu Khuyển chỉ được coi là một cái khiên thịt chứ không tấn công được.


Trong khi đó bên phía đối phương ít nhất cũng có mười cái Hợp Thể, nói thật sợ rằng Siêu Khuyển chưa chắc đã chống đỡ nổi mười chiêu đã tiêu hao sạch sẽ một nghìn cái Nguyên Anh rồi, cho nên Lâm Phong không muốn lạm sát bừa bãi, ngược lại hắn đã có kế hoạch khác dành cho mấy người đệ tử.


Trở về vấn đề chính, sau khi tập trung đủ đội hình, đầu Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh hiển nhiên có linh trí không tệ phát hiện ra ở Lâm Phong có điều gì đó không đúng, đó là ba người Lâm Phong vẫn bình thản đứng tại chỗ chứ không hề có ý định bỏ chạy.


Bất quá với cái linh trí không tệ của một đầu linh thú Nguyên Anh trung kì đỉnh phong không cho phép nó cân nhắc quá nhiều trước sức hấp dẫn của huyết mạch phượng hoàng quý giá, nó chỉ do dự một chút đã ra lệnh cho con dân xông lên đánh cướp huyết mạch.
-Graoooooooooo…….


Cùng lúc với đội ngũ Hư Không Tích Dịch xông lên, Lâm Phong phất tay thả ra Siêu Khuyển hờ hững nói:
-Ăn hết Hư Không Tích Dịch tu vi Nguyên Anh kì, số còn lại không cần động, ta tự có an bài.
Siêu Khuyển gật đầu:
-Vâng, lão đại.


Sau đó Siêu Khuyển giống như đã lâu chưa được thưởng thức mùi máu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi rồi biến thân từ một con cún màu đen thành một con chó lớn đen kịt mười mấy trượng, điều đặc biệt là sau khi biến thân Siêu Khuyển có tới hai cái đầu, cả hai cái đầu nhìn qua đều rất dữ tợn.


Ngoài ra ở bốn cái chân của Siêu Khuyển còn nổi lên một tầng hỏa diễm màu đen lạnh lẽo, nhưng không phải lạnh lẽo về phương diện nhiệt độ giống Sinh Mệnh Lãnh Diễm mà là cảm giác lạnh lẽo như phải đối mặt với u minh, rất quỷ dị.


Biến thân hoàn tất, một cỗ uy áp mang theo mùi vị cực kì hung bạo từ trên người Siêu Khuyển phóng ra, mấy chục đầu Hư Không Tích Dịch vốn đang vô cùng hung hăng lao tới đột nhiên có dấu hiệu chậm lại, toàn thân run rẩy, trong miệng phát ra từng tiếng “ô ô” sợ hãi.


Sau đó… toàn bộ 54 đầu Hư Không Tích Dịch tính cả Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh không một con nào dám tiến thêm nửa bước, cũng không dám chạy trốn mà chỉ dám đứng tại chỗ không ngừng kêu từng tiếng “ô ô” yếu ớt giống như cầu xin Siêu Khuyển.
Đúng vậy, là cầu xin.


Linh thú cấp thấp có một đặc điểm là nếu gặp phải linh thú có huyết mạch cao cấp sẽ không tự chủ được sinh ra sợ hãi, sở dĩ bọn nó dám nghĩ tới chuyện cướp đoạt huyết mạch phượng hoàng của Phượng vì huyết mạch đó không thuần túy, tu vi của Phượng cũng không mạnh, khả năng trấn áp bọn nó không nhiều.


Thế nhưng Siêu Khuyển lại khác, không nói Siêu Khuyển bây giờ đã là Nguyên Anh hậu kì mạnh hơn chúng nó thì bản thân Siêu Khuyển vốn là một tôn thượng cổ ma thú, huyết mạch của Siêu Khuyển so với huyết mạch chân long chân phượng còn ghê gớm hơn nhiều.


Cộng thêm tu vi ngày trước của Siêu Khuyển cũng thuộc dạng đỉnh cấp chứ không phải hạng tầm thường, chỉ cần Siêu Khuyển đánh ra một ánh mắt lăng lệ đã đủ khiến cho đám linh thú cấp thấp toái diệt hết thảy các loại ý định chống cự.


Tu vi không còn, nhưng phong thái của kẻ đã từng là cường giả không phải thứ có thể dễ dàng mất đi, dù sao ở Nhân giới ngoài Lâm Phong ra khó có ai có thể đánh tan nhục thân chân chính giết được Siêu Khuyển, đã như vậy nó còn sợ cái gì.


Nhìn đám Hư Không Tích Dịch run rẩy, Siêu Khuyển ra vẻ lắc đầu tiếc hận:
-Cầu xin vô ích, lão đại đã cho các ngươi một cơ hội, là các ngươi không biết quý trọng.


Sau đó là một màn đơn phương chém giết, tuy hai cái miệng của Siêu Khuyển không lớn nhưng mỗi lần mở ra Siêu Khuyển đều dễ dàng nuốt nguyên một con Hư Không Tích Dịch, thậm chí mỗi cái đầu ăn một nguyên một con Hư Không Tích Dịch cũng không thành vấn đề.


Rất nhanh chín đầu Hư Không Tích Dịch tu vi Nguyên Anh kì đã bị Siêu Khuyển ăn sạch sẽ không còn mẩu xương.
Tới đây Lâm Phong phân phó Siêu Khuyển công việc phiên dịch:
-Ngươi nói với chúng nó chọn ra mười lăm đầu Hư Không Tích Dịch làm vật hiến tế, số còn lại mau chóng mang theo tộc đàn rời khỏi.


Đây không phải Lâm Phong mềm lòng không muốn giết sạch mà là giết cũng không có tác dụng gì, lại nói đám Hư Không Tích Dịch dưới Nguyên Anh kì chỉ làm theo lệnh Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh chứ bản thân chúng nó làm sao dám lao lên đánh Phượng, huyết mạch của Phượng áp chế chúng nó dư sức.


Nửa canh giờ sau, tất cả đều đúng ý của Lâm Phong, tộc đàn Hư Không Tích Dịch đã rời đi chỉ để mười lăm đầu Hư Không Tích Dịch bị Siêu Khuyển khống chế nuôi nhốt, Lâm Phong tiếp tục giao nhiệm vụ cho Siêu Khuyển:


-Ngươi cầm lấy nhẫn trữ vật này bồi dưỡng chúng nó lên Nguyên Anh sơ kì rồi ăn để khôi phục. Sau đó nếu ta vẫn chưa đột phá xong ngươi hãy đi tìm một cỗ thân thể cực phẩm Mộc linh căn cho Vân Bằng dung hợp, lúc trước ta phát hiện trong đội ngũ Thủy Quốc có một người rất thích hợp.


-Để thuận tiện ngươi thay ta mang theo Vân Bằng trên người luôn đi, nhớ, hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt, ta muốn cả ngươi và Vân Bằng có nhiều thời gian khôi phục, trận đối đầu này rất gian nan, không được có chút sai sót nào.


Lúc này Siêu Khuyển đã biến thân lại hình dạng cún nhỏ, nó tiếp nhận nhẫn trữ vật và phần Vũ Trụ Chân Tủy chứa Vân Bằng vui vẻ nói:
-Lão đại yên tâm, tiểu đệ nhất định làm tốt nhiệm vụ.


Ừ, phong thái của Siêu Khuyển chỉ dùng để hù dọa người khác được chứ với Lâm Phong nó tỏ ra rất ngoan ngoãn, dù gì Lâm Phong cũng là người nắm giữ tinh huyết bản mệnh của nó a, nó không dám chắc có thể phản lại Lâm Phong hay không, Lâm Phong so với nó còn quỷ dị hơn.


Sau đó Siêu Khuyển lập tức chạy đi làm tốt công việc “chăm sóc” đám Hư Không Tích Dịch hiến tế, cái này gọi là nuôi cho béo rồi thịt, lâu rồi mới được thả ra ngoài lại được làm nhiệm vụ thú vị thế này khiến Siêu Khiên rất thỏa mãn.


Không để ý tới Siêu Khuyển nữa, Lâm Phong quay sang căn dặn nhị nữ trước khi bế quan đột phá:
-Tạm thời hai nàng cứ ở đây tu luyện là được, ta nghĩ lần đột phá này cần thời gian không ngắn.


Nhị nữ gật đầu rồi kiếm chỗ cùng nhau ngồi xuống tu luyện, phương pháp hỗ trợ lẫn nhau tu luyện của hai nàng chỉ thua kém song tu ở chỗ không tiết kiệm được tài nguyên chứ khả năng đề cao tốc độ tu luyện rất tốt, thậm chí so với người bình thường song tu còn nhanh hơn.


Về phần Lâm Phong cũng tìm địa phương thích hợp rơi vào trạng thái bế quan sâu, lần này, hắn nhất quyết phải đột phá thành công.
Cứ như vậy mỗi người đều cố gắng làm tốt việc của mình, thời gian chậm rãi trôi qua.


Một năm sau, Siêu Khuyển hoàn thành nhiệm vụ nuôi nhốt đồng thời tu vi khôi phục tới mức Nguyên Anh viên mãn, Siêu Khuyển theo lời Lâm Phong rời đi kiếm một cỗ thân thể phù hợp cho Vân Bằng dung hợp, phương hướng Siêu Khuyển nhắm tới rất chính xác là nơi đội ngũ Thủy Quốc tập trung.


Lí do để Siêu Khuyển di chuyển chính xác là vì nó có thể lần theo “mùi” của Lâm Phong trên người Vũ Ngưng do Vũ Ngưng từng được Lâm Phong chữa trị nên trong người nàng động lại một tia linh lực của Lâm Phong chứ không phải Lâm Phong từng đánh dấu lên người Thủy Quốc.


Bốn năm sau, Lâm Phong chấm dứt bế quan, hắn đứng dậy mở mắt ra, trong mắt của hắn ẩn chứa một tầng thâm thúy vô cùng.
Rốt cuộc, hắn đã ngộ ra được “hư vô” là gì.
Lâm Phong mở miệng nói từng câu từng chữ rất rõ ràng:


-Hư vô, đúng là không có gì cả, nhưng không phải “không có gì cả” mà mọi người vẫn biết. Sở dĩ người khác biết hư vô là "không có gì cả" vì họ "thấy" một loại quy tắc thể hiện ra cái “không có gì cả” và họ đặt tên nó là "hư vô", đồng nghĩa ở nơi đó đã có một quy tắc tên gọi "hư vô" rồi.


-Mà như vậy vẫn chưa phải chân chính là không có gì cả, nó chỉ là quy tắc mang tên "hư vô", không phải hư vô. Chân chính hư vô là hoàn toàn không có gì cả, chỉ khi nào ngay cả quy tắc "hư vô" cũng không tồn tại mới được gọi là hư vô.


-Thế nhưng thế giới này đã không thể tìm ra được chân chính hư vô nữa rồi, bởi vì một khi thế giới được hình thành từ hỗn độn sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật đồng nghĩa với tất cả đã có quy tắc nhất định, có quy tắc, liền không thể có chân chính hư vô.


-Vậy làm sao để tạo ra được chân chính hư vô? Nếu ta không hiểu hỗn độn có lẽ ta cũng không biết, nhưng ta hiểu, thậm chí ta đã từng chứng kiến chân chính hư vô một lần, đó là trong lần cảm ngộ hỗn độn, khi mà trong vũ trụ chỉ có hỗn độn chứ không hề tồn tại bất kì quy tắc nhất định nào.


-Không, phải nói là ta không thấy gì cả, nên ta mới thấy hư vô, còn người khác thấy quy tắc hư vô, cho nên người ta không thấy gì cả. Bởi vì tại thời điểm đó, ngoại trừ hỗn độn, chính là hư vô, hoặc có thể nói hỗn độn và hư vô hai thái cực đối lập của một sự hiện diện nào đó, đồng thời chúng nó cũng không tách nhau ra tồn tại riêng biệt mà giống như hai mặt của một tờ giấy.


-Nếu ngươi nhìn vào mặt hỗn độn ngươi sẽ không thấy hư vô, ngược lại nếu ngươi lật qua mặt hư vô ngươi sẽ không nhìn thấy hỗn độn, nhưng thực tế cả hai đều tồn tại song song với nhau như một chỉnh thể. Có hỗn độn, mới có hư vô, và có hư vô, mới có hỗn độn.


-Ngày trước ta từng nghĩ hỗn độn sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật là quá trình từ không sinh có, nhưng hóa ra ta đã lầm, bây giờ ta đã có thể chắc chắn đó chỉ là quá trình phân giải và tái tổ hợp.


-Hỗn độn khác với hư vô ở chỗ... nó không có gì cả, bởi vì nó bao hàm tất cả chứ không phải thật sự không có gì cả. Sở dĩ hỗn độn diễn sinh được vạn vật là do nó tự loại bỏ chính mình phân thành các quy tắc, sau đó các quy tắc lại cấu thành lên vạn vật, như vậy làm sao có thể nói là từ không sinh có được.


-Nếu nói có quá trình nào là từ không sinh có hay không, thì có lẽ chỉ có duy nhất một quá trình… hư vô sinh hỗn độn. Không, có lẽ nên nói rằng hỗn độn dùng hư vô tự diễn sinh ra thêm hỗn độn thì đúng hơn, nhưng xét theo một khía cạnh nào đó nói hư vô sinh hỗn độn cũng không sai.


-Như vậy... "sự hiện diện nào đó" chính là "sáng thế".


-Ta sở hữu hỗn độn, tự nhiên sẽ có tư cách tạo ra hư vô chân chính – một thứ sánh ngang với hỗn độn, phối hợp với hỗn độn càng trở nên hoàn mỹ hơn. Nguyên Anh của ta, Hư Vô Hỗn Độn Anh, Sáng Thế Nguyên Anh, vô trùng sinh hữu, hữu sinh vạn vật, xuất hiện đi.


Lời tác giả: Mấy ngày vừa rồi ta có chút chuyện bận nên không viết được, hôm nay mới có thời gian viết lại. Cám ơn các bạn vẫn tiếp tục theo dõi.