Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 271: Gỡ bỏ quy tắc - Toàn lực đấu

Ba trận đầu tiên vô cùng hấp dẫn với những tình tiết bất ngờ khiến mọi người đều mong chờ trận thứ tư không biết liệu có thêm bất ngờ nào xảy ra hay không, và điều bất ngờ thứ tư thật xảy ra, Tuyết chưa lên đài đã ôm quyền nói với Lương Minh Hiệp:


-Bẩm trưởng lão, đệ tử biết có đánh cũng không thắng nổi Lâm sư huynh nên đệ tử muốn rút lui khỏi trận đấu này.
Lời Tuyết nói ra khiến bên ngoài vang lên rất nhiều âm thanh thất vọng xen lẫn trào phúng:
-Chủ động chịu thua? Cái này cũng tính là bất ngờ a.


-Chẳng lẽ Mộ Dung Tuyết biết chúng ta đang trông chờ bất ngờ nên chịu thua tạo điểm khác biệt với ba trận trước sao, có chút ý tứ a.
-Có điều bất ngờ này thật đáng thất vọng.


Thật sự, rất nhiều người cảm thấy thất vọng về một màn này, mặc kệ Tuyết nói không sai và khả năng tạo ra bất ngờ trong trận đấu giữa Tuyết với Lâm Ngao không lớn nhưng hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, ít nhất Tuyết cũng nên giống Hiên Phượng hay Liễu Phượng lên đài đấu mấy chiêu rồi mới chịu thua, không thấy hai người kia biết trước sẽ thua vẫn lên đài hay sao.


Tuy nói trong hai trận đấu trước vì Tần Kiểm bị thương hay Dương Huyền không vận dụng trận pháp nên khả năng chiến thắng của hai người Liễu Phượng Hiên Phượng từ bằng không nhích lên được một thành hai thành, còn Tuyết đấu Lâm Ngao thật không có khả năng thắng thì chủ động chịu thua vẫn quá không có đảm lược.


Không phải có Lương trưởng lão bảo vệ sẽ rất an toàn sao? Mấy vòng đấu nãy giờ không có xuất hiện qua tình trạng thân vẫn đạo tiêu a, tại sao lại không lên đài thử chiêu?


Ngay cả Lương Minh Hiệp khi nghe lời này liền đánh giá Tuyết rất thấp, lão có lối suy nghĩ giống đám người kia - ở đây thua không đồng nghĩa với cái chết, cùng lắm là bị thương tĩnh dưỡng một thời gian như Liễu Mộng Như mà thôi, hành động chịu thua của Tuyết trong mắt lão là biểu hiện của nhu nhược.


Bất quá Lương Minh Hiệp cũng không ép buộc Tuyết lên đài, lão thẳng tay tuyên bố:
-Mộ Dung Tuyết chịu thua nên Lâm Ngao là người chiến thắng ở trận thứ tư này, quy tắc cũ, bốn người các ngươi có một canh giờ khôi phục trước khi bốc thăm định ra đối thủ vòng đấu tiếp theo.


Nghe vậy Tuyết không để ý lắm tới ánh mắt “đánh giá thấp” kia, nàng một lần nữa ôm quyền cảm tạ Lương Minh Hiệp rồi đi về khu vực Lâm Phong đang nghỉ ngơi hội họp cùng mấy người Lâm Phong quan sát những trận đấu tiếp theo.


Trên thực tế Tuyết chịu thua không phải do nàng nhu nhược, ngược lại nàng là một người vô cùng kiên cường, từ việc hy sinh bản thân cứu Lâm Phong ở Bách Hỏa Sơn hay lần dốc sức cầu xin Lâm Phong cứu Hiên Phượng mới chịu ngất đi khi gặp nạn ở Cự Điểu Sơn Lâm đã nói rõ tính cách của Tuyết không phải loại người dễ đầu hàng.


Chẳng qua vừa rồi Tuyết đột nhiên cảm nhận được nguy cơ tử vong như có như không xẹt qua nên nàng mới chịu thua, tuy không hiểu tại sao nguy cơ tử vong lại xuất hiện trong tình cảnh “rất an toàn” thế này nhưng nàng không dám hành sự lỗ mãng, nàng mà gặp nguy hiểm Lâm Phong sẽ bất chấp tất cả ra tay cứu nàng, sau đó cả hai người thậm chí kéo theo cả song Phượng gặp nguy hiểm.


Đã thế cứ để mọi người nghĩ nàng nhu nhược cũng được, an toàn là trên hết, chỉ cần mấy người bọn họ yên ổn thoát ra khỏi bố cục nguy hiểm mang tên “Hồng Lưu Quốc” thì người khác nghĩ như thế nào đều không quan trọng.
Trên đài cao, Hồng Lưu lão tổ thầm nghĩ:


-Đáng tiếc, không biết đây có phải trùng hợp hay không nhưng đã mất đi một cơ hội tốt để thăm dò. Thôi, cứ đọc trí nhớ là tốt nhất, mọi chuyện diễn biến thế này coi như tạm ổn.


Đúng vậy, áp lực tử vong Tuyết cảm nhận được đến từ Hồng Lưu lão tổ chứ không phải ai khác, Hồng Lưu lão tổ có ý định mượn tay Lâm Ngao để dò xét xem Tuyết có phải là Mộ Dung Tuyết kia hay không, lúc Tuyết đấu với Liễu Mộng Như không bị bức bách quá nhiều nên lão không nhìn ra được điều gì bất thường.


Còn Lâm Ngao hiện tại đang chứa một bụng hỏa khí do ăn thiệt thòi từ Dương Huyền lại khác, một khi Lâm Ngao lên đài chắc chắn sẽ bộc phát toàn lực chiến đấu đánh trọng thương Tuyết, chỉ cần Tuyết bị trọng thương khả năng lão nhìn ra bí mật trên người Tuyết liền cao hơn nhiều.


Và nếu để lão biết được Tuyết và Mộ Dung Tuyết ở Đai Điểu Quốc là một người thì bốn người Lâm Phong chết chắc, qua mặt được Hợp Thể là chuyện tốt, nhưng nếu đến cuối cùng lại bị phát hiện ra “từng qua mặt được Hợp Thể” đó sẽ một chuyện cực kì xấu, Kết Đan viên mãn bình thường qua mặt được Hợp Thể sao?


……………………
Một canh giờ nữa trôi qua, lần bốc thăm này không có gì bất ngờ khi hai cặp đấu lần lượt là Lương Đình Thiên đấu Lâm Ngao và Dương Huyền đấu Tần Kiểm vì ai cũng biết trong đây có bàn tay Lương Minh Hiệp giở trò thao túng để trận chung kết diễn ra thật hoành tráng.


Bởi vì nếu hỏi mọi người muốn hai người nào gặp nhau ở trận chung kết nhất câu trả lời chắc chắn sẽ là Dương Huyền gặp Lương Đình Thiên, hai ngôi sao sáng nhất cuộc so tài, một người là ngôi sao sáng lâu năm của Hồng Lưu Quốc, còn một người là ngôi sao sáng mới nổi, liệu trong hai người ai sẽ giành được chiến thắng cuối cùng.


Nói thật trong tiềm thức người ở đây thì Lương Đình Thiên không thể nào bại khi đấu với Kết Đan viên mãn nhưng họ vẫn rất mong chờ một trận đấu giữa hai người này, họ hy vọng những gì Dương Huyền bày ra chưa phải cực hạn, Dương Huyền còn có thể tạo ra được nhiều kì tích hơn.


Con người chính là như vậy, rất thích xem náo nhiệt và tưởng tượng ra náo nhiệt, đến đây xem so tài không phải xem náo nhiệt sao? Càng náo nhiệt càng tốt a.


Tuy nhiên không phải ai cũng “bình thường” khi nghe lịch đấu, điển hình là hai người Tần Kiểm và Lâm Ngao biết trước sẽ thế này nhưng khi chính tai nghe sắc mặt liền đen như đáy nồi, bọn họ không thắng nổi a, có đánh cũng chẳng tạo ra được điểm nhấn nào, ngoại trừ làm nền cho Dương Huyền và Lương Đình Thiên.


Đặc biệt là Lâm Ngao, hiện tại hắn cực kì bất mãn với hành động chịu thua của Mộ Dung Tuyết, nhìn “chiến tích” thì hắn thắng một trận nhưng tính ra hắn đánh trận nào thua trận đó, bên Tần Kiểm ít nhất còn thắng được một trận đường đường chính chính với Hiên Phượng, cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.


Cuối cùng hai người này quyết định theo bước Tuyết lấy cớ chủ động chịu thua, Lâm Ngao một bên bất mãn với Mộ Dung Tuyết một bên giống như Tần Kiểm thầm nghĩ may mắn bọn họ không phải người đầu tiên chịu thua, nếu không rất mất mặt.
Thấy vậy Lương Minh Hiệp đứng ra tuyên bố:


-Tiếp theo sẽ là trận đấu giành vị trí quán quân, Lương Đình Thiên đấu Dương Huyền, hai người các ngươi lên đài đi.
-Vâng.


Trên đài, Lương Đình Thiên và Dương Huyền đứng mỗi người một góc chăm chú quan sát đối phương, đột nhiên Lương Đình Thiên lần đầu tiên đứng ra đề nghị đối thủ:
-Ta muốn đấu một chiêu toàn lực, ngươi đồng ý không?
Phía bên kia Dương Huyền hỏi lại:


-Ý ngươi nói là… ngươi dùng tu vi Nguyên Anh trung kì đánh ra một chiêu toàn tực đấu với ta, còn ta dùng trận pháp mạnh nhất của ta đấu với ngươi?
Lương Đình Thiên gật đầu:
-Đúng vậy.
Sau một lúc cân nhắc các phương diện Dương Huyền đưa ra câu trả lời:


-Được. Nếu trưởng lão cho phép ta cũng muốn đấu một trận như vậy.


Xôn xao, toàn trường xôn xao, cái này, chính là bất ngờ họ muốn chứng kiến nhất, Kết Đan đấu pháp đương nhiên không thể nào kích thích bằng Nguyên Anh đấu pháp được, mà ở đây không phải Nguyên Anh bình thường đấu pháp, cả hai đều là người nổi bật trong Nguyên Anh.


Mặc kệ Dương Huyền chưa phải Nguyên Anh kì nhưng trình độ trận pháp của hắn so với Nguyên Anh bình thường còn đáng sợ hơn, hai người toàn lực thi đấu sẽ là viễn cảnh gì, bọn họ thật sự không tưởng tượng ra nổi, chỉ có thể chắc chắn một điều rằng, rất đặc sắc và không kém phần hung hiểm.


Bất quá yêu cầu này có được chấp thuận hay không còn phải xem ý kiến Lương trưởng lão, Kết Đan đấu pháp dễ dàng ra tay cứu nhưng Nguyên Anh đã không còn dễ dàng như vậy nữa rồi, sơ sảy một chút thì một trong hai thiên tài sáng chói nhất Hồng Lưu Quốc có khả năng sẽ ngã xuống, tổn thất rất lớn.


Dưới ánh mắt chăm chú của toàn thể người xem, Lương Minh Hiệp nhận được chỉ thị từ Hồng Lưu lão tổ gật đầu cho phép:
-Nếu hai người các ngươi đều đồng ý thì lão phu không có gì để nói, tuy nhiên các ngươi phải tự lo liệu rồi.
-Đa tạ trưởng lão cho phép.
Dương Huyền nói tiếp:


-Bẩm trưởng lão, tính ra đệ tử đã thắng ba trận, không biết đệ tử có thể nhận phần thưởng trước hay không, đệ tử muốn dùng trung phẩm linh thạch bố trận.


Nghe vậy Lương Minh Hiệp phất tay đưa cho Dương Huyền một cái nhẫn trữ vật chứa một vạn trung phẩm linh thạch, nói thật lão rất mong chờ không biết Dương Huyền sẽ bố trí trận gì để chống lại Lương Đình Thiên, sau khi xem Lương Đình Thiên chiến đấu mà vẫn chấp nhận loại khiêu chiến này nói rõ trận pháp Dương Huyền chuẩn bị bố trí rất khủng bố.


Đương nhiên số lượng linh thạch tiêu hao sẽ không nhỏ, nhưng tất cả đều đáng giá vì dùng quy tắc cũ Dương Huyền thua chắc, tam phẩm trận pháp căn bản không chống nổi Hư Vô Ý Cảnh, chỉ có chấp nhận khiêu chiến như thế này Dương Huyền mới có cơ may giành chiến thắng.


Nếu Dương Huyền thật chống lại được Lương Đình Thiên số lượng linh thạch hắn nhận lại sẽ nhiều hơn gấp mười, còn không chống lại được vẫn thu hút được chú ý của người khác, sau này còn lo không kiếm được linh thạch sao? Cách làm của Dương Huyền rất thông minh.


Và đây thực sự là ý nghĩ của Dương Huyền khi tiếp nhận khiêu chiến, hắn không váng đầu đến mức dồn bản thân vào chỗ chết.


Tiếp nhận nhẫn trữ vật Dương Huyền ngay lập tức bố trí trận pháp, phía bên kia Lương Đình Thiên chỉ đứng đó chờ Dương Huyền bố trận, cái Lương Đình Thiên cần không phải thắng, mà là chiến đấu, đã rất lâu rồi chưa có người đệ tử nào tạo cho hắn hứng thú chiến đấu như Dương Huyền.


Một đệ tử Kết Đan viên mãn lại có tư cách chính diện đối mặt với Nguyên Anh trung kì đỉnh phong có gia trì Hư Vô Ý Cảnh, không hào hứng được sao?
Một người bố trận, toàn trường chờ đợi, cứ thế thời gian chậm rãi trôi qua.


Mặc kệ lần chờ đợi này kéo dài tới nửa ngày nhưng không ai lên tiếng phàn nàn cái gì, ngược lại mọi người đều rất chăm chú quan sát không bỏ qua một khắc nào, mặc kệ không thấy được Dương Huyền đang bố trận gì vẫn thấy được từng viên trung phẩm linh thạch được Dương Huyền ném ra, con số trung phẩm linh thạch dung nhập vào trận pháp đã lên tới bốn nghìn.


Theo cách tính thông thường bốn nghìn trung phẩm linh thạch đủ cung cấp cho tứ phẩm trận pháp đánh ra được một kích toàn lực của Nguyên Anh hậu kì thậm chí viên mãn, trong khi Lương Đình Thiên mới chỉ là Nguyên Anh trung kì đỉnh phong.


Cứ cho rằng Lương Đình Thiên có ý cảnh đi nữa thì cái suy nghĩ “Lương Đình Thiên nắm chắc phần thắng” vào lúc này đã trở thành năm mươi năm mươi, ai thắng không nói trước được nữa rồi.
Trên đài cao, một người Hóa Thần hỏi Lương Minh Hiệp:


-Dương Huyền đã là tứ phẩm trận pháp đại sư cao cấp sao? Lương huynh có nhìn ra Dương Huyền đang bố trận gì hay không?
Lương Minh Hiệp trả lời:


-Thủ pháp bố trận lần này của Dương Huyền rất độc đáo, nói thật ta cũng không biết hắn đang bố trí loại trận pháp nào, nhưng ta chắc chắn Dương Huyền không phải tứ phẩm trận pháp đại sư cao cấp, hắn đang dùng số lớn linh thạch đẩy cao uy lực của trận pháp lên mà thôi.


Nghe Lương Minh Hiệp nói nhiều người trên đài liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không phải tứ phẩm trận pháp đại sư cao cấp a, bất quá thông tin ngay cả Lương Minh Hiệp cũng không nhìn ra Dương Huyền đang bố trí trận gì lại khiến họ hơi hoang mang, rốt cuộc tiểu tử này chiếm được kì ngộ như thế nào?


Lúc này họ đã có suy đoán tại sao Dương Huyền rời đi Đại Tiên Quốc, tám chín phần mười là Đại Tiên Quốc muốn chiếm đoạt kì ngộ từ Dương Huyền nhưng không được, cuối cùng để Dương Huyền chạy thoát tới Hồng Lưu Quốc, sau này Đại Tiên Quốc ăn không ngon ngủ không yên rồi.


Còn tại sao Cực Pháp Quốc không bắt Dương Huyền nôn ra kì ngộ đương nhiên là vì Cực Pháp Quốc không biết chuyện, cứ nghĩ Dương Huyền là một cái áo cưới cao cấp nên có ý định dâng lên cho Hồng Lưu Quốc đổi lấy tài nguyên, đoán chừng Thái Tiêu Diêu đang vô cùng tiếc nuối.


Đối với những ánh mắt thăm dò kia Thái Tiêu Diêu không để tâm lắm vẫn tỏ ra bình tĩnh, mà trên thực tế hắn thực sự không để tâm đến kì ngộ của Dương Huyền, hắn không tu trận pháp, ngay cả kì ngộ siêu khủng bố của Lâm Phong hắn còn vì con gái bỏ qua nữa chứ đừng nói kì ngộ của Dương Huyền.


Qua thêm một lúc nữa Dương Huyền dừng tay, hắn đã bố trí thành công trận pháp mà hắn cho là thích hợp nhất đối đầu với Lương Đình Thiên – Minh Thổ Táng Long Trận, tứ phẩm trận pháp, tác dụng chủ yếu của Minh Thổ Táng Long Trận là thôn phệ các loại lực lượng, Hư Vô Ý Cảnh lại như thế nào, thôn phệ hết là được.


Dương Huyền ánh mắt ngưng trọng nói:
-Ra tay đi.


Đối diện, Lương Đình Thiên giống như chờ thời khắc này đã lâu, một bước đi tới, toàn thân bộc phát ra tu vi Nguyên Anh trung kì đỉnh phong, khí thế cuồn cuộn, chiến ý dâng trào, giờ phút này mọi người mới biết Lương Đình Thiên rốt cuộc mạnh mẽ đến như thế nào, chỉ nhìn vào khí thế kia đã khiến cho Nguyên Anh hậu kì run rẩy không dám đối mặt rồi.


Lại bước thêm một bước nữa, khí thế khủng khϊế͙p͙ trên người Lương Đình Thiên biến mất vô tung vô ảnh, đây là… súc thế, toàn bộ khí thế áp súc đến cực hạn vào một đòn duy nhất, cảnh giới này, không tầm thường, ý cảnh đã tùy tâm mà phát rồi.


-Trời ạ, không ngờ Lương Đình Thiên đã đi tới một bước này, liệu Dương Huyền có chống đỡ được hay không đây.


-Ngươi có để ý hay không, Dương Huyền chưa từng bộc lộ ý cảnh nhưng trận của hắn rất có điểm giống “súc thế”, cả một tòa trận pháp sau khi được hoàn thành vẫn không lộ ra chút ba động nào.


-A, ngươi nhắc ta mới nhìn ra, chẳng lẽ trận pháp cũng có trận ý sao, nếu thực sự như vậy trận đấu này quá mức kinh khủng rồi.


Đúng vậy, đan có đan ý, võ có võ ý, thì trận có trận ý là điều dễ hiểu, nhưng trận pháp của Dương Huyền chưa đạt tới cảnh giới này, chẳng qua lần bố trận này Dương Huyền dốc ra hết sức lực bố trận theo phong cách “thiên nhiên trận pháp” người ta mới không nhìn ra được chút nào.


Và thứ mà Dương Huyền khắc lên trận pháp chính là linh thạch rồi lại phủ lên linh thạch một tầng ẩn nấp trận pháp chờ đợi thời cơ bộc phát.
-Hư Vô Ý Cảnh.
-Minh Thổ Táng Long Trận.
Một quyền đấu một trận, ai sẽ là người chiến thắng.