Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 20: Lịch sử về tu nghệ cầu - Ngửi thấy mùi âm mưu

Số người dự thi không đông cộng thêm việc chấm điểm hoàn toàn dựa trên máy tính nên chỉ sau một đêm đã có kết quả, lúc này mới ba giờ sáng ngày hôm sau Thanh Ngọc đã hối thúc Lâm Phong cùng đi xem điểm, theo nàng chỉ cần sớm biết điểm thì dù Lâm Phong có thua hai người vẫn có thể trốn khỏi Cực Hưng Thành "quỵt" nợ.


Hoặc giả biết kết quả sớm có thể nhờ Trần đại tướng gì đó đứng ra giải hòa, chứ biết trễ quá khi Cao Lãnh tới cửa đòi nợ sẽ rất khó để giải quyết, nàng ở Cực Hưng Thành ba năm rồi nàng biết Cao gia là một thế lực lớn như thế nào.


Phía bên kia Lâm Phong làm sao không biết ý nghĩ Thanh Ngọc, hắn nhẹ nhàng giải thích cho nàng hiểu:
-Em đừng lo lắng, lúc này Cao Lãnh chưa kéo người tới chứng tỏ anh là người thắng cược rồi, em cho rằng Cao Lãnh cần tới xem bảng điểm sao, anh tin chắc người ta đã biết kết quả từ mấy tiếng trước rồi.


Điều Lâm Phong nói rất có lí khiến Thanh Ngọc hơi tin tưởng, nàng quá lo lắng đã quên mất mặt này nhưng nàng vẫn muốn cùng đi với Lâm Phong sớm xem điểm:
-Chỉ khi nào tận mắt chứng kiến em mới hết lo lắng được, từ hôm qua đến giờ em rất lo lắng cho anh, em không muốn anh gặp phải chuyện gì đâu.
Lâm Phong nói:


-Anh hiểu mà, bất quá nếu anh thật có chuyện Trần Hùng cũng có thể bảo lãnh cho anh, Trần Hùng làm sao bỏ qua cơ hội tốt thế này để lôi kéo anh cơ chứ. Bây giờ chúng ta ăn điểm tâm một chút rồi đi, có được không.


Hai lí do Lâm Phong đưa ra đã hoàn toàn thuyết phục được Thanh Ngọc, nàng đáp ứng Lâm Phong:
-Ừm, nhưng anh không được câu giờ, phải ăn nhanh nhanh đó.
Lâm Phong cảm thấy Thanh Ngọc quá đáng yêu rồi, hắn cười cười:
-Anh hứa không câu giờ.


Bữa điểm tâm này Thanh Ngọc không có vào bếp nấu món gì cầu kì, nàng muốn đánh nhanh thắng nhanh nên chỉ lấy bánh mì với thịt sẵn có trong tủ lạnh kẹp cho Lâm Phong ăn.


Rất nhanh bữa sáng đã xong, để chắc ăn Thanh Ngọc còn lấy một cái nón cho Lâm Phong đội đồng thời cải trang cho chính mình để không bị người phát hiện, chung quy lại nàng vẫn không hoàn toàn rõ bỏ hết lo lắng được, điều này chứng tỏ nàng yêu Lâm Phong rất nhiều.


Sau đó hai người bắt tàu điện tới Cực Hưng Học Viện, khi đến nơi là khoảng bốn giờ rưỡi sáng.


Đứng từ xa Lâm Phong đã thấy mấy trăm người chen lấn nhau nhìn lên bảng điện tử, Lâm Phong cảm thán ở đâu cũng thích náo nhiệt a, số người dự thi còn chưa bằng một phần ba người tới xem kết quả nữa, thậm chí đây mới là sáng sớm a, lát nữa số người đến xem còn nhiều hơn.


Bất quá Lâm Phong biết chủ yếu vẫn là do cuộc cá cược của hắn với Cao Lãnh quá mức chấn động nên mới có nhiều người dậy sớm đến xem, thông thường rất ít người đem tính mạng ra cá cược a, trong đó Cao Lãnh còn là con nhà quyền thế không chấn động mới là lạ.


Đồng thời đứng từ xa Lâm Phong cũng đã nghe được mấy lời bàn tán như thế này:
-Trời ạ, kì thi lần này thực không có thủ khoa, thật không thể tin nổi, tên Lâm Phong kia là thần thánh phương nào a, hắn nói không có thủ khoa là không có thủ khoa.


-Ngươi có nhìn thấy không, chẳng những không có thủ khoa mà thậm chí còn xuất hiện thí sinh trúng tuyển đặc biệt nữa kìa, Lâm Phong kì này nổi danh rồi. Lâm Phong chính là thí sinh đặc biệt mà mọi người nhắc tới.


-Cái gì vậy, trúng tuyển đặc biệt là có ý gì a, chẳng những vậy còn không có ghi rõ điểm của Lâm Phong nữa chứ, không lẽ hắn là con ông cháu cha nên được hội đồng bảo vệ.


Ở bên cạnh Thanh Ngọc nghe được mọi người bàn tán nàng quên luôn xem điểm của chính mình mà nghi hoặc nhìn Lâm Phong, hình như chồng nàng không có gì là không thể làm được a, đến cả học viện còn bị Lâm Phong nắm rõ trong tay thì còn chuyện gì mà hắn không làm được cơ chứ.


Lâm Phong thấy Thanh Ngọc nhìn mình một cách sùng bái đầy nghi hoặc chỉ cười cười thần bí:
-Lát về nhà anh kể cho em tại sao lại như vậy, em xem em được 60đ đứng hàng thứ 10 kìa.


Thị lực rất tốt nên Lâm Phong đã nhìn hết bảng điện tử rồi, người đứng đầu là hắn với số điểm không xác định, người đứng thứ 2 là Diệp Thắng 80đ, thứ 3 là Xung Vân 78đ, thứ 4 là Hùng Chí 73đ,... và thứ 10 là Thanh Ngọc với 60đ.
-A, em... em được xếp thứ 10, em không phải nằm mơ chứ.


Lúc này Thanh Ngọc mới nhón người lên chú ý tới số điểm của chính mình, nàng vui đến mức nhảy lên ôm lấy Lâm Phong, nói năng loạn xạ, nàng bật khóc vì vui mừng.
-Em cám ơn anh rất nhiều, nhờ có anh mà em đã có thể thực hiện ước mơ của mình rồi.
Lâm Phong ôm lấy Thanh Ngọc nhẹ nhàng nói:


-Đồ ngốc, giữa anh với em cần gì phải xa lạ như vậy, anh rất muốn ở bên cạnh em giống như em muốn ở bên cạnh anh, lát nữa về nhà thưởng cho anh là được rồi. Còn bây giờ em không còn lo lắng gì nữa nhé, mình về thôi.


Nói rồi Lâm Phong cùng Thanh Ngọc tay trong tay rời khỏi nơi này, hắn còn nhiều chuyện phải làm không rảnh ở lại đây xem náo nhiệt, mà náo nhiệt chính là hắn gây ra còn ở lại xem làm gì a, để người khác nhận ra "Lâm Phong đã đến đây" có khi hắn sẽ bị người hâm mộ vây chặt không cho về ấy chứ.


Về phần Cao Lãnh không tới Lâm Phong không quan tâm nhiều, điều này đã được đoán trước nên Lâm Phong không thất vọng lắm, hắn không tin không làm thịt được Cao Lãnh, sớm muộn gì tên Cao Lãnh này cũng vào học viện vì hắn đạt được 40đ đủ điểm đậu rồi, trừ phi tên này cả đời ở trong Cao gia.


Lâm Phong không hề có ý định buông tha cho Cao Lãnh, thằng này năm lần bảy lượt nhắm tới Thanh Ngọc thì Lâm Phong đã liệt Cao Lãnh vào danh sách đen rồi, đợi có dịp sẽ xử lí Cao Lãnh với Thanh Long hội luôn.


Bỏ qua chuyện đó, trong tâm tình vui sướng Thanh Ngọc được Lâm Phong kéo tới thư viện lớn nhất tên gọi Cực Hưng thư viện, ở thư viện này có một câu nói chỉ có sách ngươi không biết chứ không có sách ngươi không tìm thấy. Quả thực đủ bá đạo a.
Lâm Phong phân phó cho Thanh Ngọc:


-Anh muốn tìm hiểu về Tu Nghệ cầu một chút, em cùng anh tìm tất cả sách liên quan đến lịch sử của Tu Nghệ cầu nhé.
Thanh Ngọc gật đầu, sau 15 phút cả hai người tìm được gần trăm cuốn sách nói về lịch sử tinh cầu này, từ quốc gia đầu tiên đến khoa học kỹ thuật từng thời kì như thế nào đều có hết.


Do không muốn bại lộ nhẫn không gian nên Lâm Phong lại bỏ tiền nhờ người chở sách về tận nhà giống với lần mua sách ở Học Viện, nhà ở đây không phải nhà nghỉ Phong Trần mà là căn nhà Trần Hùng tặng cho hắn, chỗ đó thuận tiện hơn nhà nghỉ Phong Trần nhiều.


Đợi Lâm Phong đi rồi người thủ thư mới lẩm bẩm tự nói:
-Người này điên hay sao mà mượn một lúc nhiều sách lịch sử như vậy cơ chứ, không lẽ thằng này cuồng lịch sử?


Người thủ thư có ý nghĩ này không phải lạ, dù sao lịch sử là một môn khá nhàm chán, chẳng ai rảnh rỗi ngồi tìm hiểu gần một trăm cuốn sách để biết về mấy vạn năm trước, lúc đó có gì đâu mà tìm hiểu a. Bất quá cái tên Lâm Phong nghe quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi nhỉ.


-Nhớ ra rồi, hình như hắn là thí sinh đặc biệt được tuyển chọn của Cực Hưng học viện. Cũng may khi nãy không nói hắn là tên điên tự nhiên mượn một đống sách lịch sử, nếu không dính vào một tên điên rất phiền phức a.
.............................


Hai người vừa về nhà dọn lại chút đồ đạc cá nhân chuyển từ nhà nghỉ Phong Trần được mười phút thì đống sách lịch sử đã được giao tới, sau đó Lâm Phong rất nhanh phân loại đống sách này thành 2 loại, một là lịch sử về các quốc gia và 2 là lịch sử phát triển của khoa học kỹ thuật.


Xong xuôi Thanh Ngọc khá vui vẻ nói:
-Trước đây em không có thời gian, bây giờ tuy còn sớm mới tới trưa nhưng em nấu cho anh ăn nhé, bữa sáng em làm cho anh sơ sài quá.
-Anh rất mong chờ đấy, không biết phu nhân sẽ nấu gì cho ta ăn đây. Lâm Phong trêu chọc.


-Bảo đảm không ngon không lấy tiền, anh ở phòng ăn chờ một chút, không được vào nhìn trộm đâu đấy.
Lâm Phong nghi ngờ, sao lại không cho nhìn nhỉ, bất quá vợ đã nói vậy thì chồng phải nghe theo thôi.


Trong khi chờ đợi, Lâm Phong pha sẵn một chút trà, hắn theo thói quen ngâm vào trà nửa lá Kim Dương thảo, nói thật dù Kim Dương Thảo không có tác dụng bồi bổ sức khỏe Lâm Phong vẫn sẽ cho vào trà để thưởng thức vì hương vị của nó rất thơm, uống trà có Kim Dương Thảo một lần sẽ không muốn uống trà bình thường nữa a.


Đồng thời nhìn căn nhà Lâm Phong thầm nghĩ Trần Hùng làm việc cũng quá tốt đi, cộng thêm đồ dùng cá nhân vừa chuyển tới thì trong nhà này đã đầy đủ tất cả, từ đồ ăn thức uống đến các vật dụng trong nhà đều có đủ và mới nguyên không có một món nào là mua lại. Lâm Phong quyết định có thời gian sẽ đi gặp Trần Hùng một chuyến, dù sao hắn nợ người ta 2 phần nhân tình, không đi chào hỏi quá quá thất lễ rồi.


Ba mươi phút sau Thanh Ngọc mang ra vài món ăn, nói thật Lâm Phong cũng không biết gọi là món gì nữa, đại khái là có một món rau, một món cá và một món canh. Thanh Ngọc xấu hổ áy náy:


-Em xin lỗi, bình thường em đều để dành tiền nên mấy món này em mới chỉ học qua thôi chưa được thực hành bao giờ nên không được đẹp mắt lắm, sau này em sẽ cố gắng cải thiện. Đây là Kim Ngư kho tộ, Thanh Thảo xào tỏi và canh khổ qua, anh ăn thử xem.


-Em ngồi xuống ăn cùng anh nào, sau này luyện tập cải thiện là được, anh thấy cũng ổn mà.


Nói rồi Lâm Phong cầm đũa lên và ăn, tính ra mấy món này không đẹp mắt nhưng hương vị không đến nỗi nào, chí ít cũng được 4/10 của cô chú Trần rồi, lần đầu tiên làm mà được như vậy đã là rất tốt. Thanh Ngọc thấy Lâm Phong ăn sạch tủm tỉm cười, nàng biết nàng nấu không ngon lắm nhưng được nấu ăn cho người mình yêu chính là một niềm hạnh phúc.


Thanh Ngọc nói:
-Em tính đi báo tin đậu kì thi cho cô chú Trần, lát nữa anh có rảnh không hay để ngày mai rồi đi.
Lâm Phong tính toán một chút nói:


-Để ngày mai nha, hôm nay anh muốn học về lịch sử một lần, đến ngày mai anh sẽ cùng em tới thăm cô chú Trần. Đồng thời ngày mai anh dự tính dành ra một chút thời gian đi gặp Trần Hùng một lần, dù sao người ta cũng giúp chúng ta có nơi ở riêng của mình. À đúng rồi, em có muốn tu võ không, không nhất thiết để chiến đấu nhưng ít ra học võ có thể nâng cao sức khỏe, trong một số trường hợp còn có thể phòng thân.


Thanh Ngọc biết Lâm Phong là người tu võ nên đồng ý ngay:
-Vậy em cũng muốn tu võ, học một chút để phòng thân chứ không thể lúc nào anh cũng phải bảo vệ em hết, sau này em sẽ bảo vệ anh. Hì hì.


-Vậy ngày mai anh gặp Trần Hùng rồi hỏi xem có công pháp nào thích hợp cho em rồi anh sẽ dạy cho em, tối nay anh nấu cho em ăn nhé. Lát nữa em có thể cùng anh học về lịch sử, hai người dù sao cũng nhanh hơn 1 người a.
-Em rất chờ mong đấy, không biết phu quân sẽ trổ tài gì cho em ăn đây. Thanh Ngọc cười tủm tỉm đáp trả.


-À phải rồi, anh có thể nói tại sao anh lại đánh cược như vậy không, em rất lo lắng lỡ anh thua thì em không biết phải như thế nào nữa. Có phải anh có khả năng biết được tương lai hay không, em thấy những điều anh nói đều trở thành sự thật hết.
Lâm Phong cười cười giải thích cho Thanh Ngọc:


-Không phải anh biết được tương lai, mà bởi vì trong bài thi của anh có một câu nói rất đặc biệt, anh biết nếu là một nhà nghiên cứu sẽ không thể nào cưỡng lại được câu nói ấy. Hơn nữa anh tu võ nên thị lực rất tốt, đáp án của người khác anh đều nhìn thấy cả rồi. Còn vụ không có thủ khoa anh biết học viện chắc chắn đã nghe về cuộc đánh cược của anh và Cao Lãnh nên nếu họ muốn nhờ anh thì sẽ cấp cho anh một chút lợi tức, còn nếu không muốn anh cũng sẽ được thủ khoa.


Thanh Ngọc bây giờ mới hiểu, không ngờ Lâm Phong tính toán kỹ như vậy, nhưng mà hình như có chút gian lận a.
Sau bữa ăn, Lâm Phong cùng Thanh Ngọc bắt đầu tìm hiểu về Tu Nghệ cầu.


Tốc độ đọc sách của Lâm Phong rất nhanh, phối hợp với Thanh Ngọc hai người chỉ dùng tám tiếng đã đọc xong ý chính của một đống sách lịch sử, lúc này Lâm Phong đã có cái nhìn khái quát về Tu Nghệ Cầu.


Đó là Tu Nghệ cCầu căn bản chỉ được chia thành 3 thế lực, Thông Thiên đế quốc, Hắc Ám đế quốc cùng Ám Lâm.


Trong đó Thông Thiên đế quốc nằm ở phía bắc của tinh cầu, dưới trướng có 4 quốc gia lớn lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền vũ đế quốc, sau đó là rất nhiều quốc gia phụ thuộc. Cực Hưng quốc là quốc gia lớn nhất phụ thuộc vào Thanh Long đế quốc.


Bốn quốc gia lớn đều có quân đội cực kỳ mạnh mẽ tương ứng là Thanh Long quân đội, Bạch Hổ quân đội, Chu Tước quân đội và Huyền vũ quân đội. Quân đội ở các quốc gia phụ thuộc sẽ được tuyển chọn vào quân đội của 4 đế quốc lớn sau đó tham gia chiến tranh với Hắc Ám đế quốc.


Hắc Ám đế quốc phân chia đơn giản hơn, chỉ là một đế quốc mà thôi nhưng thế lực không thua kém Thông Thiên đế quốc, nằm ở phía nam của tinh cầu, không rõ nguồn gốc từ đâu.


Cuối cùng là Ám Lâm nghe nói trước khi thành lập Thông Thiên đế quốc đã tồn tại, bất quá khi đó Ám Lâm chỉ có một chút diện tích mà thôi. Qua mấy vạn năm tích lũy Ám Lâm bây giờ không đâu là không có, trải rộng toàn bộ tinh cầu.


Đồng thời bây giờ Lâm Phong đã hiểu tại sao tinh hạch mặc dù quý giá nhưng người ta lại không dám dùng boom để oanh tạc Ám Lâm vì từng có thời kì người ta dùng phương pháp này thu thập tinh hạch, sau đó Thông Thiên đế quốc bị một cơn lốc màu đen bắt nguồn từ Ám Lâm cuốn qua không cách nào ngăn chặn, kết quả là 1/10 đế quốc bị san bằng, từ đó không ai dám làm như vậy nữa.


Ngoài ra Lâm Phong còn biết tại sao ở đây khoa học kỹ thuật phát triển mà lại không có vũ khí hạt nhân, vì bao quanh tinh cầu là một màn sáng giống như sương mù đủ loại màu sắc, làn sương mù này có tác dụng cấm không, đồng thời ngăn cản tầm nhìn khiến cho nơi đây không cách nào phóng vệ tinh lên bầu trời và không vật thể nào có thể tồn tại trên độ cao quá hai trăm mét.


Không có vệ tinh định vị làm sao phóng được vũ khí hạt nhân, phóng bậy chỉ có hại chứ không có lợi.


Có một điều Lâm Phong cảm thấy vô cùng kỳ quái, đó là lịch sử Tu Nghệ cầu chỉ ghi lại cách đây 3 vạn năm về trước, giống như vượt quá 3 vạn năm liền không có bất thứ gì tồn tại vậy, nhưng mà từ khi bắt đầu có lịch sử là đã có Thông Thiên đế quốc, cái này có chút không khoa học.


Lâm Phong đột nhiên nhớ về tồn tại ở tấm bia đá phong ấn cùng với sự tồn tại của màn sương mù đủ màu sắc khiến cho Lâm Phong có cảm giác sự việc diễn ra ở Tu nghệ Cầu không đơn giản, dường như có bàn tay một ai đó đang chủ trì tất cả. Nghĩ tới đây Lâm Phong liền rùng mình.


Lâm Phong biết suy đoán của hắn rất vô lí nhưng hắn lại không thể hoàn toàn phủ nhận suy đoán này, một cỗ nguy cơ dần dần dâng lên trong lòng Lâm Phong.
Cảm giác này khiến Lâm Phong vô cùng khó chịu, Lâm Phong thầm thề:


-Ta nhất định sẽ giải khai toàn bộ bí mật của Tu Nghệ Cầu, ta sẽ không để người thân của ta trở thành tốt thí của bất kì ai, nếu thế giới này là một hồi âm mưu thì dù có chết ta cũng sẽ đập tan cái âm mưu khốn nạn này.