Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 180: Lâm Phong "Ác Độc"

Trong phòng Liễu Phượng, một giọng nói không có chút sức lực nào vang lên:
-Ai…ui….


Đây chính là giọng nói của Liễu Phượng. Lúc này Liễu Phượng đang nằm trên giường, quần áo đều cởi bỏ để lộ ra một thân hình tuyệt mỹ nhưng rất thê thảm, người khác nhìn vào sẽ không kìm lòng nổi mà chửi tên khốn kiếp nào chà đạp vưu vật như vậy, bởi vì khắp nơi đều là vết bầm tím, có vài chỗ nặng đến nỗi đều chuyển thành màu đen.


Bất quá những vết thương trên người Liễu Phượng không phải loại vết thương thông thường, nó sẽ không để lại sẹo và cũng không tổn thương căn cơ nhưng rất khó chữa trị, nếu nàng muốn khôi phục thì phải khống chế tốt linh lực để chữa trị, chỉ cần dùng nhiều một chút hay ít một chút đều kích hoạt “ám thương” Lâm Phong để lại dẫn tới đau nhức vô cùng.


Đây là bài học cuối cùng Lâm Phong dành cho Liễu Phượng, hắn muốn tạo áp lực nên chỉ cho nàng ba ngày, nếu sau ba ngày nàng không khôi phục được thì nàng sẽ phải ở nhà, việc tầm bảo chỉ có hắn cùng Mộ Dung Tuyết đi mà thôi.


Những vết bầm tím này là Lâm Phong thông qua mười ngày huấn luyện Liễu Phượng âm thầm để lại, tổng cộng một trăm lẻ tám vết bầm tương ướng với một trăm lẻ tám huyệt đạo, sau đó Lâm Phong còn đặt lên kinh mạch của Liễu Phượng một vòng phong ấn nhẹ nhàng, nếu nàng cố tình phá thì cũng được nhưng hắn nói không được phá.


Mà Lâm Phong lại không cho phép Mộ Dung Tuyết nhúng tay trực tiếp vào việc “trị vết bầm” của Liễu Phượng, cho nên Liễu Phượng chỉ có thể nhờ Mộ Dung Tuyết đắp cho nàng một ít thuốc giảm bớt đau nhức, thuốc này là do Lâm Phong đặc chế cho Liễu Phượng.


Mộ Dung Tuyết đang đắp thuốc cho Liễu Phượng thấy Liễu Phượng đau đến mức run cả người nàng liền rụt tay lại an ủi Liễu Phượng:
-Tỷ ráng chịu một chút, sắp xong rồi.
Liễu Phượng gục mặt xuống gối tủi thân nói:


-Muội thấy có phải hắn ghét tỷ hay không, rõ ràng ra tay lại nặng như vậy, cái này là hắn muốn để tỷ ở lại đây mà.


Mộ Dung Tuyết nhìn vết thương trên người Liễu Phượng cũng cảm thấy đau xót, Lâm Phong lần này đúng là ra tay tàn nhẫn lắm, nếu không tận mắt chứng kiến nàng không dám tưởng tượng ra Lâm Phong lại biến Liễu Phượng thành như vậy, nhưng nàng không dám nói ra chỉ có thể tiếp tục an ủi Liễu Phượng:


-Không phải đâu, muội thấy huynh ấy quan tâm tỷ nhiều lắm.
Liễu Phượng nghe vậy liền cười hì hì:
-Tỷ biết hắn tốt…a… nhức quá.


Cười môt cái là lại đau nhức muốn khóc, tiếng cười của Liễu Phượng liền im bặt. Mộ Dung Tuyết không đành lòng nhìn Liễu Phượng như vậy liền muốn trợ giúp, nàng không giúp trực tiếp nhưng có thể dùng đan khí hướng dẫn cùng giảm đau:


-Muội giúp tỷ trị một vết nha, đan khí của muội có chút tác dụng giảm đau, một trăm lẻ bảy vết so với một trăm lẻ tám vết phải đỡ hơn rất nhiều.
Liễu Phượng nói lại ngay:


-Tỷ biết trị vết đầu tiên là khó nhất vì hắn khóa hết kinh mạch của tỷ lại rồi, nhưng muội đừng lo, tỷ còn chịu được. Nếu để hắn biết hắn sẽ xem thường tỷ mất, có khi hắn còn giận muội nữa kìa.


Mộ Dung Tuyết thực sự nể phục ý chí của Liễu Phượng, đến bây giờ mà tỷ ấy còn sợ Lâm Phong giận, tỷ ấy yêu Lâm Phong không kém gì mình a. Nãy giờ trò chuyện Mộ Dung Tuyết đã đắp xong thuốc giảm đau, nàng đứng lên rời khỏi, trước khi đi còn dặn dò Liễu Phượng:


-Tỷ đợi một chút, muội đi một lát sẽ quay lại, tỷ đừng trị thương vội.
Nói xong không đợi Liễu Phượng đáp trả Mộ Dung Tuyết đã phóng đi mất. Một lát sau Mộ Dung Tuyết quay lại với một trăm lẻ tám vết bầm tím trên người, Mộ Dung Tuyết cởi y phục ngồi xuống trước mặt Liễu Phượng nói:


-Tỷ nhìn kỹ nha, muội sẽ làm vài lần cho tỷ xem.


Lúc này Liễu Phượng đã hiểu Mộ Dung Tuyết làm cái gì, hóa ra muội ấy đi tìm Lâm Phong xin hắn vết bầm để làm mẫu cho mình, dù những vết này nhẹ hơn của nàng vì nó là vết mới nhưng cũng đau lắm, nhìn cánh tay run rẩy của muội ấy là biết rồi, hơn nữa muội ấy còn làm ra vẻ không có chuyện gì để nàng yên tâm. Khóe mắt Liễu Phượng có chút ươn ướt nhìn Mộ Dung Tuyết nói ra:


-Sau này tỷ sẽ bảo vệ muội, kẻ nào muốn gây phiền phức cho muội tỷ sẽ xử lí hết, muội bắt đầu đi.


Mộ Dung Tuyết gượng cười vận chuyển công pháp, đúng như Liễu Phượng đoán, hiện tại nàng đau nhức lắm, vì để làm mẫu chân thực cho Liễu Phượng nên nàng xin Lâm Phong toàn bộ một trăm lẻ tám vết bầm, may mắn là đan khí có tác dụng trị thương cao nên nàng mới còn có thể cử động, bất quá mỗi một cử động đều để cho nàng đau nhức không thôi.


Thần thức Liễu Phượng xâm nhập vào cơ thể Mộ Dung Tuyết, nàng nhìn thấy Mộ Dung Tuyết lựa chọn vết bầm tại đan điền để chữa trị đầu tiên vì kinh mạch bị vết bầm tím làm cho tắc nghẽn rất khó điều động, chỉ duy nhất ở đan điền là có thể điều động dễ dàng nhất, bất quá dễ dàng ở đây so với bình thường còn khó hơn mấy lần.


Cho nên Mộ Dung Tuyết buộc phải dùng phương pháp vận chuyển đan khí theo đường xoắn ốc để tăng sức công phá của đan khí, mà tăng sức công phá thì lại khó điều chỉnh chính xác lượng đan khí cần dùng, lúc đó đau nhức càng nhiều hơn, muốn bớt đau thì buộc phải khống chế tốt hơn, đây chính là dụng ý của Lâm Phong.


Mỗi một lần thăm dò không chính xác là Mộ Dung Tuyết lại rên lên nhè nhẹ, cảm giác đau nhức bị kích hoạt tựa như hư ảo nhưng lại vô cùng chân thực khiến nàng chảy cả nước mắt, bởi vì đau lắm, chỉ là cái đau này không gây ra thương thế chân thực mà thôi, cho nên dù nàng bị đau mấy trăm lần cũng không bị thương chút nào.


Liễu Phượng thấy vậy liền bắt chước theo Mộ Dung Tuyết thăm dò vị trí đan điền trước, mỗi lần thất bại lại không nhịn được mà rên lên, đau nhức, đau nhức, Lâm Phong ác lắm.


Thế là trong phòng không ngừng có tiếng rên nhỏ đau nhức vang lên, có khi là Liễu Phượng không chịu nổi, có khi là Mộ Dung Tuyết không chịu được, vô cùng thê lương.


Lâm Phong đứng ngoài cửa phòng hai tay nắm chặt lo lắng, hắn không đành lòng để hai nàng chịu đau nhức như vậy, nghe hai nàng kêu rên hắn có một loại xúc động muốn vào phá giải ngay mấy vết tím bầm kia bất quá hắn vẫn nhịn được vì hắn biết đây không phải việc xấu, ít nhất đau nhức đó là ảo giác thôi không có nguy hiểm gì, chỉ cần hai nàng vượt qua được thì chỗ lợi trong tương lai là không ít.


Bởi vì mấy vết bầm tím này là một loại ảo trận Lâm Phong phối hợp với Tang Thụ làm ra nên tất cả chỉ là ảo giác chứ không phải đau thật sự, mấu chốt ở việc phá trận là sử dụng đúng mức linh lực được chỉ định sẵn, tính ra nó chỉ là ảo trận cấp một nên không phức tạp, có thể khắc lên người các nàng một cách dễ dàng mà không để lại di chứng gì.


Nói thật khi Lâm Phong chọn phương pháp này hắn rất đắn đo, phương pháp này đúng là tốt thật, nó là cách nhanh nhất để hai nàng nắm giữ trăm phần trăm thực lực nhưng mức độ đau nhức mà nàng trải qua phải nói là rất khủng bố, so với mười ngày trước cộng lại còn đau nhức hơn, người ý chí yếu ớt không chịu được sẽ bị tổn thương về tâm lí.


Lâm Phong còn tính tới việc Mộ Dung Tuyết sẽ chịu khổ cùng Liễu Phượng để thúc đẩy tiềm lực của hai người tới mức tối đa, biện pháp này không chỉ tốt cho Liễu Phượng mà còn tốt cho Mộ Dung Tuyết, vì khả năng không chế của Mộ Dung Tuyết cao hơn Liễu Phượng nhưng chưa đạt tới trạng thái hoàn mỹ, vẫn còn thiếu một chút nữa.


Chỉ vì cái một chút này mà Lâm Phong phải đóng vai người xấu một lần tạo áp lực lên nhị nữ, trong lòng hắn cũng không mấy dễ chịu, đợi hai nàng trở ra hắn sẽ xin lỗi hai nàng, đến lúc đó hai nàng muốn gì hắn cũng đáp ứng hết.
………………..
Ba ngày sau, cửa phòng chậm rãi mở ra.


Lâm Phong tôn trọng các nàng nên ba ngày chờ đợi hắn không dùng một chút thần thức nào để thăm dò, khi cửa phòng vừa mở ra Lâm Phong liền chạy lại ngay, hắn biết ý chí của hai nàng mạnh hơn người bình thường nhiều nhưng hắn sợ vạn nhất hai nàng không chịu nổi đau nhức mà điên mất, chưa nhìn thấy thì hắn chưa yên tâm được.


Đập vào mắt Lâm Phong là một Liễu Phượng sắc mặt trắng bợt, đôi mắt tràn đầy sợ hãi, bước đi lảo đảo như muốn ngã. Lâm Phong vội vàng ôm Liễu Phượng không để nàng ngã xuống đất, nhanh chóng đưa linh lực vào kiểm tra Liễu Phượng, giọng nói có chút run rẩy hỏi:
-Ngươi…ngươi không sao chứ.


Bất quá hắn phát hiện… Liễu Phượng không có chuyện gì, một trăm lẻ tám ảo trận trên người nàng đã bị phá giải hoàn toàn, tình trạng cơ thể cũng rất tốt. Liễu Phượng cảm nhận được linh lực của Lâm Phong truyền vào liền biết không gạt được Lâm Phong nữa nên cười hì hì:


-Tuyết muội không gạt ta, ngươi rất quan tâm ta, ta đột nhiên cảm thấy ăn nhiều đau khổ như vậy cũng đáng.
Lần này thì Lâm Phong không giận dữ với Liễu Phượng, cũng không phản bác, hắn nâng Liễu Phượng đứng dậy rồi thở phào nhẹ nhõm:


-Ngươi không sao là tốt rồi, ta xin lỗi, lần này ta có hơi quá đáng, Tuyết còn chưa xong sao.
Liễu Phượng vui vẻ trả lời:


-Ta biết ngươi muốn tốt cho bọn ta nên mới làm như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng lo lắng của ngươi ta đã mãn nguyện rồi. Còn Tuyết muội đang dọn dẹp căn phòng một chút, tính ra muội ấy còn phá giải nhanh hơn ta, bất quá ngươi ác lắm, sao không nói cho ta đó là ảo giác, có mấy lần ta tưởng ta phải chết rồi.


Lâm Phong cười cười, hắn thấy nàng không sao cũng yên tâm nhiều:
-Nói cho ngươi biết thì còn gì là thử thách nữa, lát nữa ngươi cùng Tuyết ra đấu trường gặp ta, ta ra đó chuẩn bị một chút.


-Được, nhưng mà trước khi ngươi muốn hành hạ hai người bọn ta tiếp thì ngươi nấu cho ta một chút gì ăn được không, gần nửa tháng này đúng là địa ngục, ta muốn cảm nhận lại cuộc sống a.
Lâm Phong nhún vai:


-Ngươi muốn ăn thì ta sẽ nấu, nhưng nếu ngươi đã nói ta “hành hạ” người thì thôi vậy, sau này ta không “hành hạ” ngươi nữa.
Liễu Phượng phụng phịu hai má nói ra:
-Ta chỉ đùa một chút thôi mà, không phải hành hạ, mà là tập luyện, ngươi vừa lòng chưa.


-Ta cũng đùa với ngươi thôi, cho ngươi ba mươi phút tới đấu trường, nếu tới trễ đồ ăn không còn thì tự chịu.
Nghe đến đồ ăn là hai mắt Liễu Phượng liền sáng lên:
-Hì hì, vậy ta trở vào gọi Tuyết muội đi liền.