Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 143: Chính thức trở thành đạo lữ

Tu Nghệ Cầu, lúc này đã là một tinh cầu không còn sự sống, khắp nơi đều là một mảnh hoang tàn, thậm chí một nửa tinh cầu đã bị nổ tung, không cách nào khôi phục lại. Một thân ảnh nam tử thân mang hắc bào, trên người tràn đầy khí tức vương giả, ngẩng mặt lên trời, lắc đầu lẩm bẩm:


-Đáng tiếc, còn kém chút nữa ma chủng liền nảy mầm.
Nói xong thân ảnh này phất tay, đại địa rung chuyển, cả tinh cầu biến hóa, hóa thành một cái quan tài, hắn bước vào quan tài, nằm xuống, nhắm mắt, tựa như đang ngủ say.


Thiên giới, đệ tam thiên, một nam tử mặc hoàng bào, đầu đội đế quan, tay bấm pháp quyết, bên cạnh hắn có một thi thể nữ tử, nữ tử này rất đẹp, nàng nằm đó không còn một tia sinh cơ nhưng vẫn có một loại khí tức cao quý phát ra. Nam tử hoàng bào nhìn lấy nữ tử kia, lẩm bẩm nói ra:


-Đáng tiếc, chỉ kém một chút nàng liền trở thành tâm ma của hắn.
Nói xong, hắn lại nhắm mắt lại, tiếp tục tính toán.
Ngũ Hành tinh, Cự Điểu Sơn Lâm, vùng trung tâm.


Lâm Phong cùng Thiên Lôi Tử hai người đang trên đường trở về, bởi vì Tang Thụ vẫn ngủ say nên Lâm Phong hỏi Thiên Lôi Tử rất nhiều điều, Thiên Lôi Tử đã từng đạt tới bước thứ hai, kiến thức của hắn không nói tinh thông tất cả nhưng vẫn còn tốt hơn Lâm Phong nhiều lắm.


Lâm Phong muốn chắc chắn Trảm Ma Kiếm xuất hiện tại đây không phải do sắp đặt liền hỏi:
-Thiên Lôi Tử, lão có biết Đạo Kiếm Chân Nhân hay không.
Thiên Lôi Tử gật đầu:


-Lão nô chỉ biết một chút về Đạo Kiếm Chân Nhân, hắn là tán tu, nổi danh trước lão nô, thanh danh của hắn rất tốt. Nghe nói bởi vì người nhà hắn bị ma vật tàn sát không còn một ai nên hắn rất căm hận ma vật, hắn tu luyện vì muốn báo thù. Không hiểu vì sao bốn vạn năm trước lại mất tích.


Thiên Lôi Tử ngẫm lại tại sao Lâm Phong lại biết Đạo Kiếm Chân Nhân, hắn không phải đại năng giả nên không thể nào đặt chân đến thiên giới được, nhớ đến Đạo Kiếm Chân Nhân nổi danh bởi Trảm Ma Kiếm, Thiên Lôi Tử hỏi lại:
-Thiếu chủ, không lẽ thanh ma kiếm trấn áp lão nô lại là Trảm Ma Kiếm.


Lâm Phong xác nhận:
-Đúng vậy, nhưng nó đã bị ma hóa thành Huyết Ma Kiếm.


Thiên Lôi Tử trong lòng cảm thán, nói như vậy thì Đạo Kiếm Chân Nhân đã vẫn lạc rồi, mà lại còn vẫn lạc trong tay của ma nhân. Chẳng trách hắn lại bị trấn áp nhiều năm như vậy, Đạo Kiếm Chân Nhân có thể nói là tiền bối của hắn, tu vi cao hơn hắn một bậc, Trảm Ma Kiếm càng không phải pháp bảo tầm thường, sau khi bị ma hóa lại càng kinh khủng hơn.


Lâm Phong lại hỏi Thiên Lôi Tử về Đan Mạch:
-Lão có biết gì về Đan Mạch không.
Thiên Lôi Tử suy nghĩ một chút liền nói ra:
-Lão nô chưa từng nghe về Đan Mạch.


Lâm Phong nhíu mày, Thiên Lôi Tử không nói dối nhưng đan mạch gần như là một khái niệm cơ bản trong giới luyện đan, bởi vì nó giống như một loại “pháp bảo phụ trợ hình người” nên rất được luyện đan sư quan tâm. Ngay cả một gia tộc tại tu chân quốc cấp hai như Lâm gia còn có điển tịch về Đan Mạch, vì cái gì Thiên Lôi Tử lại không biết.


Nếu nói Đan Mạch là một cái âm mưu kinh thiên của Ngũ Hành tinh thì Lâm Phong không tin, bởi vì Liễu Phượng không phải người của Ngũ Hành tinh, lại có người muốn tạo đan mạch cho nàng chứng tỏ ngoài Ngũ Hành tinh thì những tinh cầu tu chân khác cũng có hiểu biết về Đan Mạch.


Tuy nhiên còn có một khả năng đó là Liễu Phượng bị người tại Ngũ Hành Tinh tính kế, vấn đề này hắn cần làm rõ mới được, bởi vì Mộ Dung Tuyết cũng có Đan Mạch. Thấy Lâm Phong trầm mặc Thiên Lôi Tử cũng im lặng, hắn quả thực không biết Đan Mạch là cái gì.


Chuyện này chỉ có thể rời đi Ngũ Hành Tinh mới biết được, Lâm Phong quyết định không suy nghĩ nữa, lại hỏi tiếp:
-Lão có bao nhiêu hiểu biết về nhân giới.
Lần này thì Thiên Lôi Tử biết rất nhiều, hắn cũng là tu sĩ từ nhân giới phi thăng đến thiên giới:


-Nhân giới là khu vực tu sĩ bước thứ nhất tu luyện, bước thứ nhất bao gồm Ngưng Khí – Trúc Cơ – Kết Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần – Hợp Thể - Vấn Đạo.


-Nhân giới rất rộng lớn, gồm 108 tinh cầu lớn, hàng nghìn tinh cầu nhỏ nhưng tóm gọn lại thì chia làm năm khu vực chính, Đông Thiên – Nam Môn- Tây Địa – Bắc Hàn và khu vực trung tâm gọi là Thăng Thiên Chi Địa.


-Mỗi một khu vực đều có liên minh tu chân riêng biệt, những liên minh tu chân này cũng không phải hòa bình với nhau, vẫn có tranh đấu nhất định nhưng không đến mức một sống một chết.


-Thăng Thiên Chi Địa là nơi mà tu sĩ muốn phi thăng đến thiên giới bắt buộc phải đi qua, bởi vì ở đó có Thăng Thiên Môn, chỉ có thông qua Thăng Thiên Môn mới có thể tiến đến Thiên giới tiếp tục tu luyện.


-Thăng Thiên Chi Địa chưởng khống tất cả, nơi đó có một người gọi là “Tiên”, hắn chân chính là “Tiên” nhưng được đại năng trợ giúp áp chế tu vi, qua mặt quy tắc để tiến về nhân giới. Dù áp chế tu vi nhưng “tiên lực” mạnh mẽ hơn “linh lực” rất nhiều nên hắn vẫn là người mạnh nhất Nhân giới.


-Mỗi trăm năm lại thay thế một “tiên” chấp chưởng Thăng Thiên Chi Địa, đây chính là quy định của Thiên giới nhằm để khống chế Nhân giới, mục đích thì lão nô cũng không biết.


-Ngũ Hành Tinh mặc dù không có tu sĩ Vấn Đạo nhưng lại có phương pháp chống lại Vấn Đạo nên cũng được xem là một tinh cầu lớn của Nam Môn.


Nghe Thiên Lôi Tử giới thiệu Lâm Phong mới biết thế giới này rộng lớn đến như vậy, việc tìm kiếm Thanh Ngọc lại càng khó khăn, nhưng hắn không vì vậy mà chán nản từ bỏ, hắn càng quyết tâm phải đạt đến tu vi cao hơn, hắn rất muốn gặp lại Thanh Ngọc.


Mặc dù đây không phải là tất cả về Nhân giới nhưng như vậy đã đủ để nói lên trong thế giới này Lâm Phong vẫn còn rất nhỏ bé. Thiên Lôi Tử cũng muốn quan sát xem Lâm Phong sẽ phản ứng thế nào khi biết được tin tức này, điều làm Thiên Lôi Tử kinh ngạc đó là Lâm Phong không có một giây sa sút, mà quyết tâm tu luyện của hắn lại càng mãnh liệt.


Phải biết đối với một tu sĩ thiên tài trẻ tuổi thường suy nghĩ rằng vận mệnh của mình đã được chú định vượt qua người khác, khi nhận ra mình vẫn chẳng là cái gì trong thế giới này, không ít thì nhiều cũng sẽ nhận lấy đả kích nhưng Lâm Phong lại không như vậy, hắn biết mình kì ngộ rất nhiều nhưng cũng không vì vậy mà kiêu ngạo xem mình là cái rốn cua vũ trụ, kì ngộ của hắn là trải qua vô số nguy hiểm mới đạt được.


Lâm Phong nói ra:
-Thực lực thế nào mới có thể đi ra khỏi tinh cầu.
Thiên Lôi Tử trả lời:


-Chỉ cần tu vi đạt tới Vấn Đạo thì đã có thể dựa vào chính bản thân mình mà tiến tới các tinh cầu khác. Ngoài ra còn có một cách khác đó là dựa vào truyền tống trận xuyên tinh cầu, hoặc pháp bảo phi hành cao cấp, nếu có thể nắm được không gian pháp tắc thì việc đi tới tinh cầu khác càng dễ dàng hơn.


Lâm Phong gật đầu, tất cả mọi phương pháp đều quá xa vời đối với Lâm Phong hiện tại, nhưng hắn tin rằng rất nhanh thôi, hắn sẽ có đủ thực lực đi tìm Thanh Ngọc. Lâm Phong thầm thề:
-Thanh Ngọc, hãy chờ anh. Kiếp này anh sẽ không để vuột mất em một lần nữa, dù phải hy sinh tất cả anh cũng sẽ tìm được em.


Ba ngày đi đường rất nhanh trôi qua, Thiên Lôi Tử cũng trở về Thiên Lôi Châu trị thương, một mình Lâm Phong bước vào trận pháp. Lâm Phong ngay lập tức chạy đến đình viện, hắn thấy Mộ Dung Tuyết vẫn đang tu luyện, tu vi không tăng tiến nhiều nhưng tâm tình nàng lại bình ổn hơn nhiều.


Ngay khi Lâm Phong bước vào phạm vi đình viện thì Mộ Dung Tuyết cũng đã cảm nhận được, dù cho Lâm Phong có che giấu khí tức thì cũng không qua khỏi cảm giác của Mộ Dung Tuyết, nàng đối với hắn đã quá quen thuộc, sinh mệnh của nàng cũng đã liên kết với hắn rồi.


Mộ Dung Tuyết kết thúc tu luyện, lại gần Lâm Phong, nở nụ cười nhung nhớ, từ khi được Lâm Phong chấp nhận nàng vẫn luôn ở cùng hắn, ba tháng xa cách khiến nàng rất nhớ Lâm Phong.
-Huynh trở về rồi. Muội cảm giác được huynh lại mạnh lên.


Lâm Phong đột nhiên ôm Mộ Dung Tuyết vào lòng, trước đây Lâm Phong muốn tìm thấy Thanh Ngọc trước, sau đó mới chính thức chấp nhận Mộ Dung Tuyết trở thành nữ nhân của hắn, khiến giữa hắn cùng Mộ Dung Tuyết có một rào cản nho nhỏ, đó là hắn không song tu cùng nàng như đạo lữ thường làm.


Nhưng bây giờ khi biết thế giới này rất rộng lớn, không có gì có thể đảm bảo hắn cùng Mộ Dung Tuyết sẽ không bị chia cách, hắn muốn cho Mộ Dung Tuyết biết hắn yêu nàng vì hành động của nàng đã lay động được trái tim hắn, chứ không phải vì hắn mắc nợ nàng nên mới để nàng bên cạnh.


Lâm Phong hôn xuống đôi môi mềm mại của Mộ Dung Tuyết, nhẹ nhàng nói ra:


-Tuyết, ta xin lỗi, trước đây khiến muội chịu ủy khuất, ta thực sự yêu muội vì muội chính là Mộ Dung Tuyết, không phải vì ta cảm thấy mắc nợ muội mới để muội ở lại, càng không phải vì muội trở thành mối liên kết giữa ta và Thanh Ngọc ta mới chấp nhận muội.


Mộ Dung Tuyết rất bất ngờ trước hành động này của Lâm Phong, trước đây hắn vẫn luôn giữ khoảng cách với nàng, chưa bao giờ làm những cử chỉ thân mật này. Nghe những lời Lâm Phong nói ra khiến Mộ Dung Tuyết vô cùng hạnh phúc, cảm xúc dâng trào khiến nàng mạnh bạo hơn, vòng tay qua cổ Lâm Phong, lại hôn hắn một cái.


-Muội chưa bao giờ chịu ủy khuất cả, chỉ cần được ở bên huynh là muội đã mãn nguyện rồi. Muội cũng chưa bao giờ nghĩ rằng huynh vì mắc nợ muội mà chấp nhận muội, bởi vì muội mới là người mắc nợ huynh.


Đây là những lời thật lòng của Mộ Dung Tuyết, đôi khi nàng còn thấu hiểu Lâm Phong hơn cả chính hắn, một khi hắn đã chấp nhận nàng cũng có nghĩa là hắn thực tâm yêu nàng, không phải vì bất kì lí do nào khác.
Mộ Dung Tuyết nói tiếp:


-Muội thích huynh là khi huynh biết muội có Đan Mạch mà không nổi lên dã tâm với muội, không phải vì huynh giúp muội nên muội mới thích huynh. Cho nên muội tin huynh cũng giống muội, tình cảm không bắt nguồn từ “nợ”, mà bắt nguồn từ chính trái tim của huynh.


Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Mộ Dung Tuyết, nghe được những lời thật tâm kia thì Lâm Phong đã biết tình cảm mà nàng dành cho hắn còn mãnh liệt hơn cả tình cảm mà hắn dành cho nàng. Lâm Phong không kiềm chế nữa, phất tay một cái, Ngư Điểu nãy giờ đứng bên cạnh quan sát liền bị trận pháp đá văng ra ngoài.


Thiên Lôi Tử trong Thiên Lôi Châu cũng “được” Lâm Phong cắt đứt tầm nhìn, thậm chí để thân mật hơn hắn còn xuất ra cả đệ thập trùng thiên, che mắt hết thảy. Trong thế giới này chỉ còn lại hai người Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết, hắc kén cũng nằm ở ngoài phạm vi của đệ thập trùng thiên.


Mộ Dung Tuyết biết Lâm Phong muốn làm cái gì, chủ động phối hợp với Lâm Phong, cởi bỏ y phục, lộ ra một thân hình tuyệt đẹp. Làn da trắng như tuyết tôn lên vẻ đẹp của mái tóc dài màu bạc giống như một dòng suối chảy ngang lưng, cùng đôi môi đỏ mềm mại đầy sức dụ hoặc, tất cả tạo nên một cái vưu vật của tạo hóa đang đứng trước mặt Lâm Phong.


Vòng eo tinh tế mỏng manh khiến người khác chỉ muốn ôm lấy mà bảo vệ, đôi chân thon dài không một chút tì vết ngượng ngùng che lại khe suối đầy mê hoặc, lại thêm khí chất từ Đan Mạch chủ tỏa ra khiến Mộ Dung Tuyết càng hấp dẫn hơn. Phối hợp với nhất nhật nhất nguyệt xoay chuyển, không gian mờ ảo tràn đầy mị hoặc.


Đặc biệt là vòng một của Mộ Dung Tuyết, đôi gò bồng không lớn nhưng lại trắng noãn điểm xuyết thêm một điểm màu hồng vô cùng tinh tế khiến cho Lâm Phong không tự chủ được mà giơ tay ra nắn một cái.
-Ah ~~.


Đây là lần đầu tiên mà Mộ Dung Tuyết làm chuyện này, dù yêu Lâm Phong nhưng đối mật với hắn bằng hình tượng này nàng rất xấu hổ, bỗng nhiên bị Lâm Phong nắn chỗ nhạy cảm, khẽ rên lên một tiếng ngọt ngào.


Lúc trước phong ấn đan mạch cho nàng Lâm Phong cũng đã thấy qua một lần rồi nhưng lúc đó hắn không có tình cảm với nàng nên không có chút cảm giác nào, nhưng bây giờ nhìn lại một lần nữa, Lâm Phong không cách nào khống chế được một cỗ lửa nóng ở trong người.


Tiếng rên của Mộ Dung Tuyết giống như có ma lực rót vào tai của Lâm Phong, dù Lâm Phong tu vi cao cỡ nào, đạo tâm vững chắc bao nhiêu thì khi đứng trước người mình yêu cũng sẽ trở thành một người nam nhân vô cùng bình thường, ôm lấy Mộ Dung Tuyết, một thanh đè nàng xuống, Lâm Phong vận chuyển linh lực, y phục của hắn tan thành tro bụi.


Lâm Phong tham lam hút lấy đầu lưỡi của Mộ Dung Tuyết, một tay không ngừng xoa nắn gò bồng, một tay lại hướng xuống… điểm nhạy cảm thứ hai của nàng. Mộ Dung Tuyết rất ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng, không biết làm thế nào, chỉ có thể mặc kệ Lâm Phong “lục xoát”.


Ở kiếp này đối với Lâm Phong thì đây vẫn là lần đầu tiên, nhưng kinh nghiệm về chuyện này của Lâm Phong cũng có thể coi là phong phú, khi ở Tu Nghệ Cầu hắn đã ở cùng với Thanh Ngọc trong một thời gian a.


Màn dạo đầu Lâm Phong làm rất tốt, Mộ Dung Tuyết cố gắng kìm nén nhưng vẫn không ngừng rên rỉ, càng tăng thêm sắc xuân cho đệ thập trùng thiên. Mộ Dung Tuyết dường như không thể khống chế được cơ thể nữa, bờ môi đỏ mọng phát ra âm thanh yếu ớt:
-Muội yêu huynh, muốn…muốn muội đi.


Lâm Phong cảm nhận được tình yêu của Mộ Dung Tuyết, khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, từ từ đẩy trường thương vào thiên cung, Mộ Dung Tuyết cắn môi, dù cơ thể của nàng có tố chất của tu sĩ, mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy đau nhói.


Một dòng máu chảy ra, từ khóe mắt của Mộ Dung Tuyết vương lên một giọt nước mắt, đây là giọt nước mắt của hạnh phúc, khoảnh khắc này là khoảnh khắc mà nàng cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Cuối cùng nàng cũng chính thức trở thành đạo lữ của hắn.


Tâm tình hạnh phúc của Mộ Dung Tuyết truyền đến Lâm Phong, Lâm Phong không có dừng lại, hắn muốn cùng nàng tận hưởng cảm xúc này. Hai người cùng hòa vào nhau, đệ thập trùng thiên tràn đầy xuân sắc, những tiếng rên rỉ không ngừng vang lên, trong đó còn xen lẫn tiếng cười hạnh phúc.