Trong văn phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm đứng trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm nhìn ánh đèn của thành phố Los Angeles đang dần dần tắt liệm, anh trầm
tư suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi.
Cuối cùng, anh đứng trước cửa sổ sát đất suốt cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Đàm Dịch Khiêm gọi chị Dư vào văn phòng.
Đàm Dịch Khiêm ngồi ở sau bàn làm việc, trên khuôn mặt lạnh lùng dường như
không hề có sự mệt mỏi sau một đêm thức trắng, nhưng trên vầng trán vẫn
ẩn khuất những cảm xúc khó tả.
Đứng trước mặt Đàm Dịch Khiêm, chị Dư có chút chột dạ không dám ngẩng đầu lên.
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng mở lời, "Trợ lý Dư, có một số việc chị hẳn là đã quên nói với tôi?"
Tim chị Dư thoáng chốc đập mạnh, biết không có chuyện gì có thể giấu nổi
Đàm Dịch Khiêm, chị Dư ngập ngừng nói, “Xin lỗi, tổng giám đốc, ngày hôm qua là tôi đã báo cho bà chủ đi tìm cô Hạ.”
Đàm Dịch Khiêm tựa lưng vào ghế, ánh mắt tối sầm lại.
Chị Dư nén nỗi sợ hãi về uy nghiêm của Đàm Dịch Khiêm, lấy hết dũng khí nói ra, “Tổng giám đốc, tôi không muốn cô Hạ và ngài tiếp tục dây dưa nữa!
Tuy rằng bây giờ ngài đã biết cô Hạ năm đó không hề muốn bỏ đứa nhỏ đi,
cũng không phải vô tình bỏ mặc bệnh tình của cô Ngôn Tư, nhưng chính cô Hạ đã tố cáo cậu trước tòa, điều này thì không thể biện minh cho cô ấy
được… Nếu cô Hạ thật lòng yêu cậu thì lúc trước đã không lợi dụng tôi để tiếp cận cậu, lại càng không tố cáo cậu lên tòa!”
Lời của chị Dư cũng khiến Đàm Dịch Khiêm nhớ lại hình ảnh của ba năm trước, đó là
phiên tòa thứ hai, đó là những hình ảnh mà anh không bao giờ muốn nhớ
lại, nhưng mà….
Đàm Dịch Khiêm ngồi thẳng người, lật giở văn kiện trước mặt, nói lạnh lùng, “Chị đã theo mẹ tôi lâu như vậy, vậy nhờ chị
chuyển đến mẹ tôi một câu…”
Chị Dư bất chợt ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm
Đàm Dịch Khiêm vẫn không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, “Con dâu đời này
của bà chỉ có thể là Hạ Tử Du. Nếu mẹ tôi không thể chấp nhận, tương lai về sau đường ai nấy đi, tôi sẽ mời người khác chăm sóc bà ấy.”
Chị Dư trợn mắt, không thể tin nổi bật lên, “Tổng… Tổng giám đốc…”
Thật ra, chị Dư hoàn toàn không sợ Hạ Tử Du nói sự thật cho Đàm Dịch Khiêm
biết, vì chị đã chuẩn bị tinh thần bị Đàm Dịch Khiêm chất vấn và trách
phạt. Nhưng dù thế nào chị cũng không ngờ được sự việc dường như đã đi
ngược lại dự tính ban đầu của chị và bà Đàm.
Đàm Dịch Khiêm vẫn
xem văn kiện, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự uy nghiêm
không thể phản kháng, “Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?”
Chị Dư lập tức lắc đầu, “Không, tổng giám đốc, tôi sẽ chuyển lời của ngài đến bà chủ.”
Chị Dư lo lắng bước ra khỏi văn phòng mới phát hiện Đan Nhất Thuần đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào.
Chị Dư hoảng hốt cung kính lên tiếng, “Cô Đan!”
Đan Nhất Thuần hẳn là đã đứng ở ngoài cửa văn phòng rất lâu, có lẽ cô cũng
đã nghe được hết cuộc nói chuyện giữa chị Dư và Đàm Dịch Khiêm.
Đan Nhất Thuần lễ phép tươi cười chào chị Dư, “Vâng, tôi đến tìm Dịch Khiêm.”
Chị Dư nhanh chóng rời khỏi.
Đan Nhất Thuần bước vào văn phòng, thấy Đàm Dịch Khiêm đang vùi đầu trong
đống văn kiện, Đan Nhất Thuần cười nói, “Xem ra anh và cô Hạ đang tiến
triển rất tốt.”
Đàm Dịch Khiêm không ngẩng đầu lên, “Em nghe thấy hết rồi?”
Đan Nhất Thuần khẽ gật đầu, “Có lẽ, đã đến lúc em nên rời khỏi anh rồi.”
Nghe thấy lời này, Đàm Dịch Khiêm ngước mắt về phía Đan Nhất Thuần.
Đan Nhất Thuần ngồi xuống ghế sofa duy nhất trong văn phòng làm việc, cười
nói, “Dịch Khiêm, quan hệ mẹ chồng - con dâu rất dễ cải thiện, ở chung
lâu ngày, đến khi mẹ anh thực sự biết được điểm tốt của cô Hạ, em tin
mẹ anh sẽ quý mến cô ấy, huống chi mẹ anh vốn cũng không phải là người
khó gần.”
Đàm Dịch Khiêm để văn kiện trong tay xuống, liếc nhìn
khuôn mặt thuần khiết của Đan Nhất Thuần, thản nhiên nói “Chính miệng cô ấy nói với tôi, cô ấy đang yêu Kim Trạch Húc …”
Vừa nghe đến lời này của Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần khiếp sợ, “Hả?”
Đàm Dịch Khiêm thu ánh mắt u ám về, “Cô ấy muốn cắt đứt với tôi bằng mọi cách.”
Đan Nhất Thuần nhanh chóng hỏi lại, “Vậy anh tin vào lời của cô Hạ sao?”
Đàm Dịch Khiêm lại vùi đầu vào văn kiện, như thể một khi đã quyết định thì
sẽ không bị người khác làm cho dao động, anh nói chậm rãi, “Lời cô ấy
đối với tôi mà nói hoàn toàn không quan trọng.”
Biết rõ câu tiếp
theo Đàm Dịch Khiêm sẽ nói như thế nào, nhưng Đan Nhất Thuần vẫn muốn
nghe thấy tận tai, “Vậy anh cho rằng điều gì mới là quan trọng?”
“Tôi muốn cô ấy.”
Không giống những lời thề nguyền ước hẹn, cũng không quyết liệt, câu trả lời
của anh cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Đan Nhất Thuần có thể cảm nhận được trái tim anh đang nóng dần lên.
Đúng vậy, đây là ham muốn chiếm hữu
của người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu, cô vẫn nghĩ anh không
như vậy, nhưng cho đến lúc này cô mới biết không phải anh không có,
chẳng qua là tình cảm sâu đậm này từ lâu đã dành cho người phụ nữ trong
lòng anh.
Chỉ một giây sau, Đan Nhất Thuần lấy lại bình tĩnh,
tươi cười nói, “Dịch Khiêm, anh biết không? Ngay từ ngày đầu tiên gặp
anh em đã biết người phụ nữ được anh yêu sẽ rất hạnh phúc!”
Lời Đàm Dịch Khiêm nói nhẹ tựa gió thoảng, “Hình như em không phải là người nhiều chuyện.”
Đan Nhất Thuần đứng dậy, bình thản nhún vai, “Em đâu có nói nhiều… Em sắp
đi công tác rồi, em nghĩ gần đây cũng không tiện xuất hiện ở nhà anh,
anh phải cố gắng theo đuổi lại vợ trước đó, em sẽ tiếp tục giúp anh đối
phó với đám phóng viên thích xen vào chuyện người khác kia, đến khi anh
và cô Hạ tốt đẹp trở lại, hai vợ chồng nhớ mời em ăn bữa cơm là được
rồi!”
Lúc xoay người, Đan Nhất Thuần liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm vẫn đang vùi đầu trong đống văn kiền lần cuối cùng, chẳng ai có thể ngờ
rằng đôi mắt cô lúc này đã sớm đỏ hoe… Trong khoảnh khắc đó, cô rất muốn nói với Đàm Dịch Khiêm, thật ra cô là một người nhiều chuyện, có điều,
cô chưa bao giờ muốn tỏ vẻ như thế trước mặt anh, bởi vì cô biết anh
không bao giờ chấp nhận được sự nhiều lời này của cô.
-- -- -- -- -- --
Trong phòng trọ, Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa, vừa cầm đồ ăn vặt vừa xem hài kịch trên truyền hình.
Hài kịch rất tức cười, cô mới đầu cũng thử cười theo vài tiếng, nhưng dần
dần tai cô đã không còn nghe rõ âm thanh phát ra từ TV, mắt cũng không
còn thấy rõ hình ảnh trên TV, mãi đến khi nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, cô mới biết mình vẫn không thể làm được…
Tựa người vào sofa, cô
cắn chặt môi ghìm lại tiếng nức nở, nhưng trong lòng lại quá đỗi đau xót và uất ức khiến cô không thể khống chế nổi run rẩy hai vai, nước mắt ào ào tuôn chảy như thể nước lũ vỡ đê, rốt cục cũng không còn kìm nén được nữa mà bật khóc thành tiếng.
“Hu….”
Vì sao lúc này đây lòng cô lại đau đớn như vậy?
Mấy năm nay, chẳng phải cô luôn biết rõ cô và anh không thể đến được với
nhau ư, vì sao cô còn phải tự làm mình khó chịu thế này?
Trái tim cô quặn đau, rất đau…
Cô biết, cô đã dùng lời lẽ lạnh lùng khắc nghiệt kiên quyết để xa lánh anh, có lẽ anh sẽ không đến tìm cô nữa?
Cô tự cười chua xót cho bản thân.
Cuối cùng hai người đã đi đến hồi kết, nhưng cô không hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình.
Bởi vì cô biết rõ, cho dù bây giờ cô không quan tâm đến những trở ngại ngăn cách giữa họ, phó mặc quyết định theo trái tim mình. Sau này, cho dù cô có hòa hợp được với người nhà họ Đàm, dù anh luôn ở cạnh bảo vệ cô
nhưng suốt đời anh nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều tiếc nuối…
Nhạc chuông điện thoại bài hát nước ngoài lãng mạn vang lên, cô gạt giọt lệ nơi khóe mắt, cầm lên di động liếc nhìn màn hình.
Nhìn lướt qua số điện thoại hiển thị trên điện thoại, hô hấp của cô bỗng trở nên dồn dập.
Nhìn số điện thoại quen thuộc trên màn hình hồi lâu, cô đắn đo phân vân
không biết có nên nhấc máy hay không. Cô không ngờ anh lại gọi cho cô….
Cuối cùng, tay run run cô ấn nút nghe, “Alô!”
Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm lúc này vẫn không hề thay đổi, anh dựa vào lưng
ghế dựa, nói chậm rãi, “Đã suy nghĩ xong chưa? Muốn đi hay ở lại Đàm thị làm việc?”
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Nếu đã nói rõ hết với anh,
tôi cũng không còn gì cố kỵ, anh đã tạo điều kiện việc làm cho tôi, tôi
đương nhiên phải kiếm lợi nhuận về cho Đàm thị, tôi không muốn cứ ở chỗ
Trạch Húc làm con sâu gạo mãi." Cô thật sự không ngờ cũng có một ngày,
cô lại có thể che giấu tốt trước mặt anh như vậy.
"Được, ngày mai em chính thức bắt đầu đi làm...... Sáng mai tôi có hẹn với một khách
hàng, trưởng phòng PR nghỉ phép mấy ngày, tôi không tin tưởng vào khả
năng giao tiếp ứng đối của người khác, ngày mai tôi sắp xếp cho em đi
gặp khách hàng, em thấy có vấn đề gì không?" Anh hỏi vô cùng chuyên
nghiệp, hoàn toàn không có tình cảm cá nhân nào trong đó.
Cô nói, "Nhưng tôi cần biết tư liệu khách hàng." Nếu như anh đã gạt bỏ tình cảm cá nhân, thế thì cô cũng không cần phải khúc mắc nữa, làm vậy ngược lại có vẻ như cô mới là người không rõ ràng.
Anh trả lời, "Về tài liệu khách hàng, em gặp rồi biết...... Ngày mai, tôi sẽ cho người đến đón em."
Cô do dự mấy giây, cuối cùng đồng ý, "...... Được."
Sau đó anh cúp máy.
Cô từ từ hạ điện thoại di động xuống, cơ thể vô lực tựa lưng vào ghế sofa ở phía sau.
Cô vốn tưởng rằng anh còn nói thêm gì đó với cô, mặc dù trong lòng cô hy
vọng anh có thể tạo ra khoảng cách giữa đôi bên như thể hiện tại, nhưng
thật sự khi biết anh có thể dễ dàng xem như không có việc gì thì lòng cô lại cảm thấy mất mát khó hiểu.
----
Ngày hôm sau.
Hạ Tử Du mặc trang phục công sở phù hợp,xác nhận mình đã như thể một công viên chức, sau đó mới đi ra khỏi phòng trọ.
Xe của người Đàm Dịch Khiêm phái tới đón cô quả nhiên đang ở dưới lầu.
Không nhìn thấy anh, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước vào trong xe.
Xe chầm chậm chạy trên con đường bằng phẳng, Hạ Tử Du dựa vào cửa sổ xe,
đầu óc hoàn toàn mờ mịt. Cô đang suy nghĩ, tương lai mình sẽ như thế
nào? Mình có thể làm được gì?
Bỗng dưng, Hạ Tử Du chợt nghĩ đến
điều gì đó, cô ngồi thẳng người dậy, lo lắng hỏi người lái xe, "Bác tài, tổng giám đốc Đàm có đưa tài liệu gì cho tôi không?"
Tài xế trả lời, "Không có, tổng giám đốc Đàm chỉ bảo tôi qua chở cô đến hội sở Lolene."
"...... Ồ."