Đính Hôn Khi Gặp Tai Nạn (Tình Cờ Yêu)

Chương 6

Nhiều giây đồng hồ trôi qua khi Larch nhìn vào Tye với vẻ sững sờ không thốt lên lời. “Anh...” cô thở hổn hển khi cô đã lấy lại được hơi thở của mình và đột nhiên cảm thấy bị xúc phạm. “Em đã nói với anh là những gì em làm là hoàn toàn tin tưởng!” cô bắt đầu nói một cách nóng nảy.

“Vậy thì buộc tội anh đi!” Anh ngoan cố nói.

“Anh không làm thế. Anh không thật sự nói cho Hazel phải không?” Cơn thịnh nộ của cô đã giảm đi đôi chút, một cố gắng to lớn với tông giọng để nói lý lẽ với anh.

Tye không hề nhượng bộ. “Ồ, anh đã làm thế,” anh trả lời, mọi thứ ở anh đều nói rằng tốt hơn hết là cô nên tin lời anh.

“Nhưng...” cô lại bắt đầu tức giận trở lại. “Anh đã không phá hủy cuộc hôn nhân của chị gái em bởi vì...?”

“Chị gái em có một cuộc hôn nhân hay sao?” anh nóng nảy cắt ngang lời cô, và Larch có thể thấy là không thể tranh cãi nào với người đàn ông này.

“Em không thể nhận thêm bất cứ điều gì từ anh nữa, Tye.” Cô thử cách khác. “Em phải về nhà. Anh đã làm quá nhiều cho em rồi...”

“Vậy đây là cơ hội của em để trả ơn cho anh.”

Cô nhìn anh bướng bỉnh. “Đó không hẳn là một công việc,” cô bắt đầu. “Anh đã tạo ra việc đó để -”

Cô lại ngừng lời. “Tại sao anh lại tạo ra một việc làm mới? Vì lòng kiêu hãnh của em sao? Để cứu vớt lòng kiêu hãnh của em?” Cô tìm kiếm các lý do. “Tại sao anh lại làm thế? Anh đã làm còn nhiều hơn là đủ cho em. Nếu anh không vô tình đến thăm Miles ở bệnh viện cái ngày em được đưa vào đó anh sẽ không bao giờ quen biết em hết.”

“Đó là bởi vì anh ở trong bệnh viện, bởi vì anh nhìn thấy em khi em đang được đưa vào đó, bởi vì anh đã chứng kiến em đã phải chiến đấu khi đó, nên anh không thể để em trượt lại đó. Em đã hồi phục tuyệt vời trong tuần em ở đây. Anh hoàn toàn không định để cho em quay trở lại nơi người đàn ông đó lại có thể bóc lột em và tình cảm của em và cản trở công cuộc phục hồi để khỏe mạnh trở lại.”

“Nhưng...” cô yếu thế dần; cô biết thế. Chỉ nghĩ tới việc nhìn thấy Neville Dawson lần nữa lại khiến cô muốn ốm.

“Không nhưng nhị gì hết,” Tye nói, nhưng giọng anh đã mềm hơn. “Nói cho anh biết đi, em có thấy buồn khi ở đây không?”

“Ồ, Tye, anh biết là em không hề buồn mà.”

Anh trông có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô, nhưng vẫn không không hề ngừng lại khi anh gợi ý cho cô, “Chỉ cần xem xét nó một cách hợp lý thôi. Em đang định đi tìm một chỗ ở khác thay cho nhà em. Theo cách này em không phải đợi cho tớik hi em khỏe hẳn để có thể tìm kiếm nhà, chuyển đồ đạc, dọn dẹp nhà cửa. Theo lời em nói em quen với việc bận rộn vì thế cho anh biết là em hoặc là định đi tìm một công việc khác, hoặc là tiếp tục với công việc huấn luyện mà em đã nói trước đây. Ở đây, tin anh đi-” anh nhìn quanh những giá sách- “những quyển sách này thật sự cần được ghi mục lục trong máy tính.”

“Em có thể tạo thành một đống lộn xộn,” cô thử lại.

“Anh chăng tin điều đó chút nào,” anh phản đối, sự quyến rũ của anh bắt đầu khiến cô xuôi dần.

“Hazel sẽ không thích việc đó đâu.”

“Để anh nói chuyện với chị ấy,” Tye gợi ý.

“Em sẽ giữ hai người cách xa nhau cả dặm.” Larch kêu lên, không chắc chắn trao cho anh một cơ hội để thốt ra một từ nào thể hiện niềm tin mà cô đã chia sẻ với anh. Anh cười toe toét. Anh có thể làm thế. Anh biết là anh đã thắng, cũng như cô biết thế.

“Khi nào thì em sẽ bắt đầu đây?” cô hỏi. Việc đó coi như một lời khẳng định là cô đã đầu hàng.

Anh chấp nhận chiến thắng với một cái nhìn dễ chịu. “Chúng ta sẽ xem xem em cảm thấy ra sao vào tuần tới.”

Larch tự nhủ là tới thứ Hai tới cô sẽ hoàn toàn bình phục.

Cô để anh lại uống cà phê của mình và, nỗ lực để “hoàn toàn khỏe mạnh”, ra khỏi nhà và đi bộ một mình tới tận điểm cuối của con đường nhỏ. Cô nhận ra, với tất cả kiêu hãnh không trở thành một gánh nặng cho Tye, cô đang mỉm cười.

Cô không hề cười khi vào lúc 5 giờ chiều muộn hôm đó cô bắt đầu cảm thấy lo lắng về việc cô sẽ nói với Hazel thế nào khi cô gọi cho chị. Cô biết cô không định nói cho chị điều gì. Trên thực tế tên của Neville Dawson sẽ không thoát ra khỏi mồm cô nếu như cô có thể. Bởi vì chị cô luôn luôn để ý đến cô, Larch không thể thấy được chị cô sẽ chấp nhận sự thật là cô gặp tai nạn thì sẽ khá hơn, hay là ở trong cùng một ngôi nhà với người đàn ông đã tự mình hạ cố cho cô một nơi ăn chốn ở mà không hỏi một vài câu hỏi thẳng thắn.

Chỉ mới sau sáu giờ khi Tye đến và tham gia với Larch ở phòng vẽ.

“Trông em có vẻ căng thẳng,” anh quan sát, đi đến chỗ cô ngồi trên một chiếc sôfa.

Liệu anh có quên gì không? “Em đang tập lại những gì sẽ nói với chị gái em khi em nói chuyện với chị ấy.”

“Em nghĩ là giờ thì chị ấy đã quay về nhà rồi à?”

“Em nghĩ là khả năng như thế rất cao.”

Câu trả lời của anh là bỏ đi và mang điện thoại đến cho cô. “Gọi cho chị ấy đi,” anh gợi ý. “Em sẽ cảm thấy khỏe hơn một khi chuyện này được giải quyết.”

Cô lưỡng lự. “Em cần sự giúp đỡ. Em sẽ nói gì bây giờ?”

“Vì em dường như nhất quyết là không kể với chị ấy sự thật, nói những gì gần với sự thật nhất mà em có thể nói,” anh khuyên cô.

Larch nghĩ anh có thể để cô làm việc đó. Nhưng, dù anh có ý tưởng là cô có thể run nếu như anh bỏ đi cô không chắc lắm, nhưng anh vẫn ở lại. Cô quay số và tất cả những đoạn hội thoại mà cô đã tự nói lúc trước đều biến đi đâu mất khi cô nghe thấy sự lo lắng trong giọng của chị gái cô.

“Em đang ở đâu?” Hazel hỏi ngay khi chị biết ai là người gọi điện.

“Em vẫn ổn mà,” Larch nhanh chóng trấn an chị mình.

“Chị có thể nghe thấy điều đó! Em đang ở đâu? Bà dì Ellen hoàn toàn hoang mang khi chị gọi mười phút trước và hỏi để nói chuyện với em. Bà nói rằng bà chẳng thấy mặt mũi em đâu từ cái tuần mà Neville nói là em bỏ việc. Thật không giống em chút nào, Larch. Chuyện gì đang xảy ra thế. Chị vừa mới định gọi cho cảnh sát và báo là em mất tích!”

“Em xin lỗi đã làm chị lo lắng.”

“Chị vừa mới về nhà mười lăm phút trước. Neville không hề nói lời nào về việc em bỏ việc cho tới tận giờ là em đã đến ở với bà dì Ellen một thời gian.”

“Em định đến sống với bà dì Ellen, em nghĩ thế.” Ôi, giúp đỡ, cô vô vọng với việc lẩn tránh; cô không định nói thêm hai từ cuối cùng đó.

Như thể cô có thể cho là Hazel có thể bỏ qua tí gì ấy. “Em nghĩ thế?” chị cật vấn. “Em không biết à?”

“Em - um - gặp một tai nạn nhẹ, Larch phải nói cho chị biết, nhưng nhanh chóng thêm vào, “Giờ thì em ổn rồi, thật đấy. Em-”

“Em gặp tai nạn!” Hazel có vẻ như thở mạnh. “Tai nạn kiểu gì?”

“Em -er - bị ô tô đâm. Em xin lỗi,” Larch xin lỗi, biết là Hazel vẫn thấy đau đớn vì cha họ đã bị chết trong một vụ tai nạn ô tô hồi đầu năm. “Giờ em đã ra khỏi viện, và -”

“Ôi, lạy Chúa tôi... Em đã ở trong bệnh viện... Em đang ở đâu? Chị sẽ đi thẳng đến chỗ đó!”

“Em không còn ở High Wycombe. Em đang ở trong một ngôi làng tên là Shipton Ash. Nó nằm ở Hertfordshire.”

“Hertfordshire!” Hazel kêu lên, sau đó tự trấn tĩnh lại. “Tốt hơn hết em nên cho chị địa chỉ cụ thể... Em có phải làm phẫu thuật không? Tại sao em không liên lạc với Neville? Chị có thể về nhà ngay lập tức. Em đã bỏ...?”

“Không, không phải đâu,” Larch trấn an chị gái. “Không phải là không gặp lại.” Larch không nghĩ liệu nó có thể khiến Hazel cảm thấy tốt hơn nếu cô nói cho chị ấy biết là cô đã bị mất trí nhớ trong một thời gian ngắn. “Và em không muốn chị phải bỏ việc để về nhà.” Larch hy vọng điều đó có thể giải thích lý do tại sao cô không liên lạc với Neville trong suốt thời gian đó để nói cho anh ta biết về vụ tai nạn của cô. “Er - Chị không cần phải lái xe suốt đường đến đây đâu. Ý em là, nếu như chị chỉ mới vừa từ Đan Mạch trở về...”

“Chị sẽ tới đưa em về nhà!” Hazel tuyên bố, không hề lưỡng lự gì về điều đó.

Ôi, bực thật. Larch bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Tye có thể sẽ nói cho Hazel biết lý do chính xác vì sao anh không muốn cô về nhà ở Warren End; Larch biết là anh có thể làm thế.

“Em - er - vẫn chưa sẵn sàng để -er- về nhà,” Larch nói nhanh hết mức có thể.

“Em đang ở trong một bệnh viện tư nhân, một nhà điều dưỡng phải không?” Hazel hỏi. “Em đã bị thương đến mức nào?”

“Em đã nói với chị rồi, giờ thì em ổn rồi mà. Chỉ là - um - làm một vài thứ nhẹ nhàng trong một thời gian thôi.”

“Chị sẽ tự mình tới thăm em,” Hazel một mực nói, vì Larch biết là chị sẽ làm thế.

“Chị sẽ mệt đó.”

“Chị vẫn sẽ tới thăm em.”

“Er - chị có nghĩ là có thể - mang một vài bộ quần áo cho em được không?”

“Em đang ở đâu?”

“Trong một ngôi nhà tên là Grove House,” Larch nói cho chị cô biết.

“Kiểu nhà như thế nào?”

Larch biết là chị có ý rằng đó là một nơi điều dưỡng. “Đó chỉ là một ngôi nhà bình thường thôi, “Larch trả lời, tự cảm thấy bản thân đang đỏ dần đó là một ngôi nhà rất lớn. Mắt cô bắt gặp cái nhìn của Tye. Anh mỉm cười động viên cô.

“Ai là chủ của nó?”

Ôi, chết tiệt, Hazel! Tye đang ngồi ở đó lắng nghe và Hazel thì giống như một điều tra viên, nhưng sau đó Larch cho là chị cũng đã biết điều đó. “Nó thuộc quyền sở hữu của Mr Tyerus Kershaw. Anh ấy là - ”

“Tyerus Kershaw của hãng Kershaw Research and Analysis (Nghiên cứu và phân tích Kershaw)?”

”Chị biết anh ấy à?”Larch hỏi ngạc nhiên.

“Không thật sự biết mặt. Anh ta thẳng như ruột ngựa ấy. Anh ta ngay lập tức gọi cho một trong những kiểm toán hàng đầu của bọn chị vào một dịp khi một chi nhánh của công ty mà anh ta đang xem xét bắt đầu có vẻ dính dáng một chút tới lợi nhuận. Em nói là em đang ở trong nhà của anh ta? Anh ta có ở đó không?”

“Có.”

“Chị tốt hơn hết là nói chuyện với anh ta.”

“Không cần đâu,” Larch trả lời ngay lập tức, và thật sự nhẹ nhõm khi Hazel trong một lúc, chấp nhận điều đó.

“Em có chắc là em vẫn ổn chứ?”

“Hoàn toàn chắc chắn.”

“Cứ ở yên đó cho tới khi chị tới đó nhé.”

Larch chậm rãi đặt điện thoại xuống. Sau đó cô ngẩng lên nhìn Tye. “Hazel biết anh. Anh đã một lần gọi cho công ty của chị ấy, Berry and Thacker (Berry và Thacker).” Tye chẳng nói gì. “Chị ấy nói là anh thẳng như ruột ngựa ấy, và muốn nói chuyện với anh.”

“Nhưng em không muốn thế phải không?”

“Không cho tới khi anh đảm bảo với em là anh sẽ không hé môi lời nào với chị ấy về những gì em đã nói cho anh biết về chồng chị ấy.”

Tye nhìn lại cô, mặt anh có vẻ nghiêm túc. “Để anh làm rõ chuyện này,” anh nói sau một lúc. “Anh hứa là không phá hủy ảo tưởng của chị gái em về người đàn ông mà chị ấy đã cưới, nếu em hứa là sẽ không bao giờ sống dưới cùng một mái nhà với anh ta nữa.”

“Như thế là đe dọa!”

“Em có thể gọi là gì cũng được, Larch,” Tye trả lời, và giọng anh có vẻ nghiêm khắc, “Anh cần em đảm bảo là em sẽ không định để chị gái em thuyết phục em về nhà với chị ấy chứ?”

“Em dường như không còn lựa chọn nào khác.”

“Chính xác,” anh trả lời cô và mỉm cười. “Một trong hai ta nên đi xem liệu món thịt hầm của Jane có đủ cho cả ba người hay không. Hoặc là...” anh ngừng lại “chị ấy sẽ đi cùng ai đó nữa?” Larch trở nên xanh xao với cái ý nghĩ là chị gái cô có thể hỏi chồng chị ấy đi cùng. “Đừng lo, anh sẽ ở đây mà,” Tye nhanh chóng trấn an cô - bằng chứng ở đây, nếu cần có bằng chứng, rằng tình cờ là Larch vẫn chưa sẵn sàng để trở về ngôi nhà trước kia của cô. Cả hai bọn họ đều biết thế.

Khi Hazel đến, dường như chị không đói cho lắm. “Ôi, Larch!” chị kêu lên khi Larch mở cửa cho chị. Hazel lao đến ngay, trao cho cô một cái ôm cứng ngắc sau đó lùi lại để nhìn thật kỹ gương mặt đã nghỉ ngơi của cô. “Nếu đã xảy ra bất cứ điều gì, trông em có vẻ khỏe hơn là lần cuối cùng chị nhìn thấy em,” chị nhận xét. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” chị muốn biết.

“Vào đi và gặp Tye,” Larch đáp lời, và quay qua người đàn ông vẫn đang đứng trong sảnh lớn quan sát cả hai cô gái. Cô giới thiệu hai người họ, hoàn toàn vui mừng vì Hazel đã đến một mình.

Trong một giờ sau đó, Larch đã giải thích tất cả những gì đã xảy ra sau khi cô gặp tai nạn. VÀ Hazel có thể thấy là Larch không hề bỏ việc nhưng cô không nhớ là đã có một công việc. Larch vui mừng với Tye vì anh đã để cho chị cô tin là chứng mất trí nhớ tạm thời của cô chủ yếu là do vụ tai nạn ô tô và không có liên quan gì tới cuộc khủng hoảng cảm xúc mà cô đã phải trải qua.

Và trong khi lúc đầu Hazel khá là cảnh giác với việc em gái cô đã nằm trên giường không biết cô là ai, với tất cả những tổn thương cùng với việc nhận ra, Hazel đã dần dần đi tới việc chấp nhận nó.

Và đối với Larch, vốn hiểu Hazel rất rõ, dường như Hazel có vẻ phân tâm kỳ cục. Quan sát chị, Larch không nghĩ đó chỉ là do cô suy tưởng là thỉnh thoảng tâm trí của chị ấy lại trôi nổi ở đâu đó.

“Có vấn đề gì à, Hazel?” cô hỏi sau một vài phút quan sát chị gái cô đẩy thức ăn quanh đĩa của mình.

“Với chị ư? Không có gì cả,” Hazel trả lời. “Khi chị lái xe tới đây chị cứ nhất quyết rằng em phải về nhà với chị,” chị cô thừa nhận. “Nhưng dường như em đang hồi phục rất tốt. Và-” chị ngừng lại, thoáng vẻ lo lắng.

“Tôi muốn Larch ở lại đây, nếu chị không thấy phiền,” Tye cắt ngang.

Ngay lập tức Hazel có vẻ nhẹ nhõm. “Anh có chắc không?” chị hỏi lại. “Vấn đề là, giờ tôi có thể thấy là Larch đang tiến triển rất tốt, tôi có lẽ nên đi xa lần nữa. Có nghĩa là tôi không thể ở ngay gần bên để kiểm tra xem liệu con bé có làm việc quá sức không. Tôi biết, chỉ có nửa cơ hội là, Larch sẽ nghĩ đến việc trang trí nhà cho dịp Giáng Sinh. Và, với việc nghỉ ngơi và yên tĩnh như yêu cầu, con bé tốt hơn hết nên ở lại đây trong một khoảng thời gian nữa.”

“Larch biết là cô ấy còn hơn là được chào mừng ở lại,” Tye trả lời lịch sự.

Larch, khi nhận ra một cách ngạc nhiên là Hazel không nài nỉ cô trở về nhà với chị ấy, không chắc là cô quan tâm nhiều tới việc bị nói tới như thể cô không có mặt ở đó. Cô chọn cách nghe theo lời bàn bạc. “Tye đã gợi ý với em một công việc, ghi mục lục cho thư viện của anh ấy,” cô nói với Hazel.

“Chị biết là em thích làm việc, nhưng làm việc vừa vừa thôi,” Hazel khuyên nhủ. “Khi nào em sẽ lại gặp vị cố vấn sức khỏe?” Khi đó cô đã quen với thực tế là vị cố vấn của Larch không phải là ai khác mà chính là anh cùng cha khác mẹ của vị chủ nhà của cô.

“Tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên với Miles,” Tye cắt ngang. “Anh ấy nghĩ là Larch cần có một vài tuần nghỉ ngơi nữa trước khi anh ấy sẵn sàng cho phép cô ấy xuất viện hoàn toàn khỏe mạnh.”

Dường như chẳng có gì nhiều để bàn bạc và, sau khi đi tới ô tô và lấy chiếc va ly mà chị cô đã gói ghém đồ đạc cho cô, Hazel ở lại chỉ đủ lâu để viết một mảnh giấy ghi lại số điện thoại của Grove House để chị có thể giữ liên lạc. Khi chị lái xe đi, Larch quyết định là sẽ đi ngủ.

“Mệt không?” Tye hỏi.

“Một chút,” cô thừa nhận.

“Thật là một ngày dài đối với em.”

“Cám ơn anh vì đã không nói cho Hazel biết.”

“Đi ngủ đi,” anh nói. “Anh sẽ mang va ly của em lên phòng.”

Đối với Larch dường như sau đêm đó cô đã có những bước tiến dài trong việc lấy lại sức khỏe trước đây của mình. Cơ thể cô đã hết nhức mỏi, và vào cuối tuần đó cô đã đi tới cuối con đường và đi ngược lại một cách thoải mái.

Cô nhận ra là Tye chắc chắn thỉnh thoảng có nhìn thấy cô đã trượt ngã, có thể là từ một ô cửa nào đó. Bởi vì vào chiều ngày Chủ nhật, khi cô đang vật lộn với ý nghĩ cô có thể khám phá những gì đằng sau cánh cổng ở cuối con đường, anh đến và tìm thấy cô và gợi ý là họ nên đi bộ một đoạn ngắn.

“Anh đọc được những ý nghĩ của em,” cô chấp nhận, và yêu anh thêm khi, sau khi thay một chiếc vét và quần dài chị cô đã mang đến cho cô, Larch đi vòng quanh làng với Tye.

Đó là một ngôi làng nhỏ, và cô biết là cô không hề phiền lòng nếu được ở đây lâu dài. Cô đột ngột giũ bỏ tâm trí cô khỏi ý tưởng đó. Dù cô có làm gì, cô không thể trở nên quá quen thuộc với cái ý tưởng đó. Sẽ sớm thôi, cô biết thế, cô sẽ phải tách xa Tye. Cô không muốn thế. Chỉ có Chúa mới biết là cô không muốn thế. Cô muốn ở gần bên anh mãi mãi.

Cô thấy tiếc khi, còn quá sớm, Tye đưa cô tới một ngã rẽ mà cô biết là sẽ đưa họ quay trở lại Grove House. Chỉ mỗi việc đi ra ngoài với anh đã là một niềm vui. Dường như không thể tin được là chỉ một cuộc đi dạo đơn giản quanh làng có thể cho cô nhiều sự thoải mái đến thế. Mặc dù, cô cũng biết là, những từ quan trọng là “cùng với anh”.

“Em thích điều đó,” cô thành thật kể với anh khi họ vào trong nhà.

Anh đứng đó quan sát cô. “Nó đã mang lại một sắc hồng trên má em,” anh nhận định với một chút thỏa mãn, và như thể anh không thể dừng bản thân lại được, anh cúi xuống và chạm môi anh vào đôi môi cô.

Larch không biết ai là người giật mình hơn. Trái tim cô gần như đánh trống trong lồng ngực. “Em...” cô lẩm bẩm với nỗ lực lấy lại hơi thở.

Tye đột ngột bước lùi lại. “Tha lỗi cho anh,” anh xin lỗi ngay lập tức. “Anh không định làm thế. Urm - chúng ta chắc sẽ phải đổ lỗi cho sắc mặt hồng hào đáng yêu của em.”

Bằng cách nào đó mà cô biết không cần anh phải nói, rằng anh không định hôn cô. Có lẽ anh ngượng ngùng vì anh đã làm thế. Cô muốn giúp anh.

“Đừng nghĩ gì về nó cả,” cô nói nhẹ nhàng.

“Tốt hơn hết là em nên đi nghỉ đi thôi,” Tye nói ngắn gọn và sải bước đi.

Larch hầu như không gặp Tye tuần kế tiếp. Nếu anh chủ tâm muốn tránh mặt cô thì chắc chắn anh không thể nào thành công hơn được nữa. Anh đã làm việc ở nhà ngày thứ Hai, dành hàng giờ trong thư viện, và dường như điện thoại kêu liên tực. Anh đã ở bên ngoài qua đêm hôm thứ Ba và mặc cho Larch phản đối, anh đã thu xếp để Jane đến và ngủ với cô đêm hôm đó.

“Em có thể tự chăm sóc mình!” Larch cố gắng để tranh cãi.

Anh chẳng có ý kiến gì về điều đó. “Nó đã được thu xếp xong rồi,” anh trả lời ngắn gọn, và dường như có công việc ở chỗ nào đó quan trọng hơn. Larch chăm chú nhìn tấm lưng anh khi anh rời đi.

“Dường như là không công bằng vì cô phải đi khắp nơi!” Larch nói với Jane khi họ cùng ngồi xem TV vào tối thứ Ba.

“Ta thích tới đây mà,” Jane phản đối. “Ta giống như một con cá trên cạn kể từ khi Mrs Kershaw mất. Đến đây cho ta cái gì đó để làm, một mục đích.”

Hazel đã trở lại Đan Mạch, nhưng vẫn gọi điện thường xuyên mỗi tối.

Larch muốn tâm sự với chị về tình yêu của cô với Tye, nhưng cô nhận ra là cô không thể kể được. Nó quá riêng tư.

Tình yêu mà cô dành cho anh bắt đầu tạo ra một nỗi đau trong trái tim cô khi cô gặp anh rất ít hôm thứ Tư và thứ Năm. Anh về nhà vào khoảng tám giờ tối thứ Sáu nhưng dường như cộc cằn đến nỗi lòng kiêu hãnh của cô bắt đầu nổi lên.

Lòng kiêu hãnh đó bắt đầu trở nên không thể kiểm soát được nữa khi, dời lại bữa tối với hy vọng là anh về nhà lúc nào đó vào buổi tối, cuộc đối thoại trong bã ăn vô cùng nhạt nhẽo. Khi bữa tối đã qua, cô bắt đầu dọn bàn ăn chỉ để anh cằn hằn với cô, “Cứ để đó đi!” lòng kiêu hãnh và cơn giận của cô chợt phun trào.

“Em không hỏi xin anh để ở lại đây, nhớ lấy điều đó!” cô bùng nổ, và những giọt nước mắt dâng đầy mắt cô, cô ném những chiếc đĩa trở lại bàn và chạy ra khỏi phòng ăn.

Cô chạy chưa đến chân cầu thang đẹp đẽ khi Tye bắt kịp cô. Bắt kịp cô và nắm lấy cánh tay cô, quay cô trở lại đối diện với anh. Đôi mắt xám nghiêm nghị săm soi đôi mắt xanh trời đang sang lên.

“Đừng khóc,” anh nói, giọng anh khàn khàn. “Làm ơn đừng khóc.”

“Em sẽ không khóc nếu như anh dừng ngay việc biến bản thân thành một con lợn ngu ngốc!” cô trả miếng ngắn gọn, nhưng ngay lập tức cảm thấy ngượng ngùng. Rõ ràng là, mặc dù đôi lúc anh có thể hơi nghiêm khắc, Larch nhận ra Tye không thể chịu được việc nhìn thấy một người phụ nữ khóc lóc. Đột nhiên cô cúi gặp người hoàn toàn. “Em xin lỗi,” cô xin lỗi anh. “Anh đã có một ngày bận rộn rồi; anh không cần thêm điều này nữa.”

Thật hạnh phúc, chỉ đơn giản thế thôi khi được anh ôm, được ôm sát vào cơ thể anh, nhưng cô không dám thả lỏng. Cô yêu anh và anh chắc chắn là không bao giờ biết, nhưng anh có thể biết nếu như cô dựa vào anh như cô đang thực sự rất muốn thế. Cô lùi lại và ngay lập tức Tye thả cô ra. “Em chưa bao giờ quen với việc tranh cãi, gắt gỏng như thế này,” cô nói, bước một bước ngắn lùi lại phía sau, phủ nhận mong muốn bước một bước dài. “Anh có nghĩ là vụ đập vào đầu em đã tạo ra một vài tính xấu không?” Cô không hy vọng anh trả lời, tự biết là tính khí nỏng nảy đột ngột của cô chỉ là do lỡ trao trái tim và tâm hồn mình cho anh, và, kết quả là, cô trở nên cực kỳ- cực kỳ - nhạy cảm với những nỗi đau nhỏ nhất, thực hay do cô tưởng tượng, do anh gây ra.

“Em đang hồi phục dần, Larch,” anh trả lời nghiêm túc. “Thế giới của em đã bắt đầu bị sụp đổ trước khi xảy ra vụ tai nạn. Rồi em sẽ khỏe thôi,” anh nói, và thêm vào, “Và anh là một kẻ thô bạo.”

Cô muốn phủ nhận điều như thế, nhưng, như mọi khi, cô quá nhạy cảm đến nỗi cô có thể vô tình để lộ những xúc cảm thật sự của cô đối với anh. Vì thế thay vào đó cô chỉ mỉm cười và bảo anh, “Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể đồng ý về một điều gì đó.” Và khi, sau một giây lát ngừng lại, anh cười, cô bước lên phía trước, và hoàn toàn là vì cô không thể dừng lại được, cô dang rộng cánh tay và hôn anh. Ngay lập tức cô lảo đảo và khá hoảng sợ vì đã mất kiểm soát. Lạy chúa, cái quái gì đang xảy ra với cô thế này? “Đi đi,” cô kêu lên, và hy vọng với tất cả những gì cô có rằng anh sẽ nghĩ là cô đang trả lại anh vì đã hôn cô hôm chủ nhật vừa rồi, cô quay đi vội vã và lên phòng mình.

Cuối tuần đó cũng không là ngoại lệ khi Hazel gọi điện cho cô. “Chị vẫn đang ở Đan Mạch,” chị cô nói khi gọi vào hôm chủ nhật.

“Không cần phải gọi cho em hàng ngày đâu,” Larch trấn an cô. “Em vẫn khỏe mà.”

“Chị biết,” Hazel đáp lời, và Larch biết là cô cũng sẽ gọi cho chị trong trường hợp tương tự.

Cô biết là cô đã may mắn như thế nào khi có một người chị như Hazel. Cô nghĩ tới chồng của chị gái cô, tới sự phản bội của anh ta với người chị thân thương của cô, và cảm thấy thật tồi tệ vì cô có thể nói với chị nhưng biết rằng cô sẽ không bao giờ làm thế. Hazel yêu anh ta, chị cô xứng đáng những gì tốt đẹp hơn thế, nhưng khiến cho chị cô đau khổ thì có gì tốt đẹp cơ chứ?

Tye bắt đầu đi tới London thật sớm vào sáng hôm thứ Hai đến nỗi Larch chỉ vừa ra khỏi giường kịp lúc nhìn thấy ánh đèn ô tô khi anh lái xe trên con đường nhỏ. Dường như anh đã biến Grove House thành nhà ở hiện tại của mình, nhưng cô không biết là điều này còn kéo dài bao lâu nữa trước khi ngôi nhà ở London của anh lại một lần nữa trở thành địa chỉ chính của anh. Tất cả những gì Larch hy vọng, khi cô bắt đầu quay trở lại khỏi khung cửa sổ và đi tắm, là anh sẽ trở về nhà về Grove House tối hôm đó.

Phần còn lại trong ngày, cô cảm thấy giờ cô đã đủ khỏe đến nỗi cô biết rằng một ngày bị bắt buộc nằm nghỉ ngơi nữa có thể biến cô thành kẻ mất trí. Có một nguồn năng lượng không ngừng nghỉ trong cô khi cô đi xuống các bậc thang đã không cho phép cô chỉ đơn giản ngồi đọc sách hay là đi dạo nữa. Và với Mrs Lewis ở đó để làm việc nhà, và Jane từ chối cho cô làm bất cứ việc gì trong bếp, Larch tự đi lấy bữa sáng cho mình. Cô biết là hôm nay cô có thể bắt đầu cái công việc đồ sộ là ghi lại những cuốn sách trong thư viện vào máy tính.

Đến lúc chín giờ ba mươi cô đã bật máy tính sẵn sàng làm việc. Dường như chỉ năm phút sau đó, nhưng thật ra là lúc mười một giờ, Jane đến tìm cô.

“Vậy ra đây là nơi cháu trốn đấy hở!”

“Cháu đang có một khoảng thời gian rất tuyệt vời,” Larch trả lời bà. Cô không có ý tưởng nào về việc một ai đó có thể sắp xếp danh mục cả một thư viện sách, nhưng cô đã làm ra một hệ thống rất rõ ràng và chính xác và cô vui với điều đó.

Jane mỉm cười vẻ thông cảm. “Ta sẽ mang cho cháu một chút cà phê. Trừ phi cháu muốn nghỉ ngơi một lúc?”

Larch có lẽ sẽ muốn làm việc trong khi uống cà phê. Nhưng một số sách cô đang sắp xếp khá cổ và có giá trị. Cô sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình nếu như cô làm đổ chỉ một giọt cà phê lên một quyến trong số chúng.

Sau khi uống cà phê xong cô quay trở lại thư viện và làm việc liên tục cho tới lúc một giờ, khi Jane lại một lần nữa xuất hiện và khuyên cô nên nghỉ để ăn một chiếc bánh sandwich, và theo ý kiến của bà cô nên nghỉ ngơi chiều hôm đó.

Trong khi thừa nhận, nhưng chỉ với bản thân cô thôi, là cô đã cảm thấy mệt mỏi, Larch cảm thấy cô đã trải qua một khoảng thời gian hiệu quả, cần nghỉ ngơi và đi dạo. “Cháu sẽ đi với bà.” Jane tình nguyện nói.

Đó là khởi đầu của một tuần tuyệt vời kể từ khi Larch chú ý. Hazel gọi từ Đan Mạch về cho cô lúc chiều muộn và nghe như đã ít phân tâm hơn trước, khiến Larch an tâm.

Tye về nhà mỗi buổi tối và dường như vui vẻ khi gặp cô. Cô đã đề cập đến việc cô đã dành một giờ hoặc khoảng đó mượn máy tính của anh, nhưng, đã bị nhắc nhở là không được làm việc quá nhiều, đồng ý là cô sẽ không làm thế. Cô càng ngày càng thích thú với công việc của mình, và cô thật sự xúc động khi anh bỏ ra một chút thời gian cùng chia sẻ với cô.

Tuy nhiên tới ngày thứ Sáu, Larch bắt đầu bị tác động mạnh, vì giờ cô đã cảm thấy khá là khỏe rồi, nên cô không thể ở lại Grove House được nữa. Những ý nghĩ tương tự cứ khiến cô bận tâm, sau khi bị Jane gọi ra ngoài để ăn trưa, Larch quay trở lại thư viện để xếp lại một bộ sưu tập sách mà cô đã để trên bàn trong thư viện. Cô đang ngồi trên những bậc thang cuốn, đặt những cuốn sách cô đã lấy xuống trước đó vào giá sách, những suy nghĩ của cô lộn xộn. Cô đang nghĩ là công việc mà cô cảm thấy chắc chắn là Tye tạo ra thuần túy là để giúp đỡ lòng kiêu hãnh của cô chẳng đi tới đâu gần với việc đáp trả lại anh vì tất cả những điều tốt đẹp mà anh đã dành cho cô, trong khi, khi, cô đang sống trong sự tốt bụng của anh, cánh cửa thư viện đột ngột mở ra. Và Tye đứng đó trông chẳng hề tốt bụng một chút nào!

“Em nghĩ là em đang làm cái quái gì thế?” anh buộc tội cô một cách cáu kỉnh.

“Anh về sớm thế! Em không mong là thấy anh về nhà lúc này,” cô trả lời ngây thơ.

“Rõ là thế rồi!” anh chế giễu cô và bước dài về phía cô đang ngồi, “Xuống khỏi đó ngay lập tức!” anh yêu cầu cô.

“Em chỉ...”

“Ngay bây giờ!” anh gầm lên.

Lạy Chúa, cô đã làm cái quái gì chứ? “Vì anh đã yêu cầu một cách dễ chịu như vậy,” cô dũng cảm thách thức anh, nhưng mặt cô tái hẳn đi khi hai tay anh đưa lên phía chiếc bậc thang và trông anh có vẻ giận dữ đủ để thô bạo lôi cô xuống đất.

“Em xuống đây, xuống đây!” cô kêu lên, theo sau là những từ đại loại như, “oh - er - wo” khi, với hai quyển sách trên một tay, cô nhận ra là đi trèo xuống với một tay không dễ như khi đi lên với hai tay không cầm theo bất cứ cái gì và cô bắt đầu trượt chân.

Những quyển sách rơi trong không trung và Tye túm lấy cô với tất cả khả năng của mình khi rõ ràng là nếu không làm gì đó thì đầu cô sẽ đập vào cái bàn trước tiên. Từ việc chới với trong không trung, đến khi an toàn, tất cả đều chỉ trong một giây ngắn ngủi, khiến cô nghẹt thở. Nhưng việc Tye túm lấy cô nhanh chóng cũng khá ngượng nghịu, và chân cô đang lủng lẳng trong không khí khi cô bắt đầu trượt dần xuống trong cái ôm của anh.

Bằng cách nào đó, có lẽ anh hấp tấp khi nắm lấy cô hơn để ý đến chỗ anh nắm lấy cô, nên hai tay anh lại nằm trong chiếc áo len mỏng của cô. Cô bắt đầu trượt dần xuống, nhưng khi cô đang trượt xuống thì cái nắm tay của anh cũng trượt dần lên, và vì cố gắng để bám lấy ngực cô đột nhiên Larch nhận thức rõ ràng là Tye đang đặt tay anh lên ngực cô. Ngay lúc đó cô thấy kinh ngạc vì cảm nhận được tay anh đang ôm trọn hai bầu ngực cô, và cô chỉ nhìn chằm chằm anh mà không thốt lên lời nào.

Sau đó tất cả những xúc cảm nổ tung trong cô, và trong một giây tiếp theo cô hoàn toàn đỏ lựng hết cả lên. “Bỏ tay anh ra khỏi người tôi!” cô hét lên.

Trước khi cô có thể chớp mắt Tye bỏ cô tay khỏi người cô và chân cô đột ngột chạm sàn nhà. Anh không chuyển động, không làm gì khác hơn bỏ tay ra khỏi áo cô, nhưng vẫn đứng thật gần và cô gắng làm cho cô bình tĩnh lại. “Em không cần phải-”

“Đừng có chạm vào tôi!” cô lao vào anh.

“Em yêu, anh...” Tye cố thử lần nữa. Nhưng nhanh như cơn hoảng loạn của cô đã đến trước đó, nó cũng nhanh chóng biến mất, và cô không thể xin lỗi đủ nhanh.

“Ôi, Tye, em thật sự xin lỗi!” cô xin lỗi anh, hầu như vấp váp với từ ngữ của mình vì vội vã, ký ức của cô ùa về trong tâm trí về việc cô có thể tin tưởng anh nhiều đến thế nào. Người đàn ông này sẽ không bao giờ làm hại cô. Lạy Chúa, phải chăng cô đã sớm quên đi cái đêm khi mọi thứ đã trở nên quá sức chịu đựng của cô và cái cách cô trèo lên giường anh? Anh đã ôm cô thật chặt suốt đêm đó, để an ủi cô, không phải anh. Tình dục không hề xuất hiện trong đêm đó. “Em xin lỗi,” cô lập lại nhanh chóng, “Thật sự xin lỗi. Em không biết chuyện gì đã xảy ra với em nữa.”

Tye nhìn vào cô, thật gần nhưng không chạm vào cô nữa. Anh đã quan sát cô và trông có vẻ hơi lo lắng. “Những gì đã xảy ra đã khiến em e sợ đàn ông phải không?” anh hỏi. Khi đó dường như anh đã đánh mất vẻ mặt của mình. “Em có sợ anh không?” anh hỏi, và dường như vô cùng rung động với ý nghĩ đó.

“Khô-không, đương nhiên là không rồi. Không phải anh.” Cô cảm thấy thật bức thiết là anh nên biết điều đó. “Em tin tưởng anh hoàn toàn,” cô nhanh chóng tuyên bố. Trông anh không có vẻ hoàn toàn tin chuyện đó. “Thật mà, Tye,” cô tiếp tục.

“Em không biết cái quái gì xảy ra với em khiến em hoảng sợ như thế.” Và cô cố gắng để giải thích. “Em cho rằng đó có thể là một chút ký ức về Neville Dawson và những gì anh ta đã cố... ở đâu đó trong đầu em. Nhưng anh chẳng giống anh ta một chút nào hết.”

“Anh rất mừng khi nghe thấy như thế,” Tye trả lời, nhưng anh vẫn quan sát cô, và có vẻ như vẫn băn khoăn là liệu có phải việc bị ông anh rể lợi dụng sẽ ảnh hưởng đến cô lâu dài hay không.

“Và em cho là-à, thành thật mà nói, Em-er- em không quen với việc-er” cô bỏ lửng câu nói. Cô không muốn Tye trở nên khắc nghiệt như thế này, lo lắng như thế, và vậy cô tiếp tục, “với những người đàn ông đã quen với con người em, dù là vô tình hay có mục đích. Em-um- cho là đó vẫn là một cú sốc.”

Nét mặt nghiêm khắc của Tye vẫn không hề mềm đi. “Em - hoàn toàn chưa có kinh nghiệm gì ư?” anh hỏi chậm rãi.

Cô có thể cảm thấy sắc hồng của cô đã quay trở lại mặt mình, nhưng lẩm bẩm trả lời, “Vâng,” và đột nhiên cảm thấy thật tồi tệ, “Em có thể ôm anh được không?” cô hỏi.

Và, như một minh chứng cho sự tin tưởng tuyệt đối của cô với anh, nét mặt nghiêm khắc và lo lắng của Tye đã biến mất. Anh đặt cánh tay quanh cô và cô tựa đầu lên ngực anh và không bao giờ muốn ở một nơi nào khác nữa. Cô cảm thấy cô đã về nhà.

“Ổn rồi chứ?” Tye hỏi sau một lúc, và mặc dù anh có vẻ không hề vội vã thả cô ra, Larch coi những lời anh đang nói như là dấu hiệu rằng cái ôm an ủi của anh đã kết thúc.

Cô lùi lại. “Hoàn toàn ổn,” cô nói, và hai cánh tay quay trở lại hai bên sườn anh.

Thật lạ lùng, Tye không bước lùi mà lại đứng rất gần, và nhìn vào mắt cô, dường như muốn đảm bảo chắc chắn là cô an toàn với anh. “Em biết rõ là anh sẽ không bao giờ lợi dụng sự ngây thơ của em phải không?” anh hỏi nghiêm túc.

Nhưng Larch không muốn anh lại trở lại khắc nghiệt và lo lắng như lúc trước. “Không bao giờ chứ?” cô hỏi với một nụ cười. Và cô muốn làm cho anh mỉm cười, “Không ngay cả khi em cầu xin anh điều đó chứ?” cô hỏi trêu chọc.

Anh không hề cười. Những gì anh làm, sau một giây nhìn chằm chằm vào cô, là phá ra cười nắc nẻ. “Cái giọng điệu của em sẽ khiến em gặp rắc rối to một ngày nào đó,” anh cảnh báo cô.

Sau đó, khi họ nhìn nhau, ngay lập tức không ai trong hai người cười nữa. Họ chỉ đứng đó, nhìn vào mắt nhau. Sau đó, trong khi vẫn nhìn vào mắt cô, Tye cúi xuống và bắt đầu tiến lại gần cô hơn. Cả hai người đều có đủ thời gian để thay đổi ý định, nhưng Larch muốn Tye hôn cô, và cô chỉ có thể cho là, khi môi anh chạm vào môi cô, rằng anh cũng đã muốn hôn cô.

Trái tim cô đạp như đang chạy đua khi hai cánh tay anh vòng quanh cô một lần nữa, lần này là để kéo cô tới gần anh hơn, không phải cho một cái ôm au ủi mà là một cái ôm thật chặt và ấm áp.

Nụ hôn của họ, mặc dù không hề có đòi hỏi, nhưng theo những gì cô biết cho tới giờ vô cùng tuyệt vời. Trên thực tế mọi thứ đều tuyệt vời - được ở gần Tye như thế này, được anh ôm thật chặt trong hai cánh tay rắn chắc của anh. Và cô muốn nhiều hơn nữa.

Nụ hôn của họ cuối cùng cũng dừng lại và Tye lùi lại, nhưng cô không hề di chuyển. “Em đúng là một con quỷ nhỏ để trừng phạt,” anh lẩm bẩm, và đầu anh cúi xuống lần nữa.

Ôi, Tye, em yêu anh quá nhiều, cô muốn nói với anh như thế, nhưng dĩ nhiên là cô không thể nói, vì thế cô hăng hái trao môi cô cho anh, đáp trả lại anh. Và khi anh kéo cô lại gần anh hơn nữa và nụ hôn của anh trở nên sâu hơn, cô phát hiện ra một ham muốn được ở gần anh hơn nữa. Cô ấn bản thân mình vào gần anh hơn, và ngay lập tức cảm thấy phản ứng của anh, và biết rằng cô đã bắt đầu cảm thấy một ham muốn thể xác với anh vì thế anh cũng phản ứng lại ham muốn với cô.

Sau đó hai người dường như tự kéo nhau tách ra. Cô ngại ngùng vì với cái thế giới mới mẻ mà cô vừa mới bước chân vào, và Tye trao cho cô một cái nhìn dò hỏi khi anh trách cô nhẹ nhàng, “Cho phép tôi được nói với cô điều này, thưa cô Burton, cô có khả năng khiến cho quyết tâm của một người đàn ông căng ra hết cỡ.”

Dù có căng thẳng hay không, thì điều đó cũng không ngăn cản anh khỏi việc thả tay anh ra khỏi người cô, và Larch biết là không còn những cái hôn nữa. Nhưng những giây phút cùng trải qua với anh có một chút gì đó huyền ảo. Huyền ảo đến nỗi cô hầu như không thốt lên lời.

Dù vậy cô cũng cố gắng để tìm kiếm một từ nào đấy. “Tuyệt,” cô trả lời anh, và thậm chí còn cố nặn ra một nụ cười khi cô không thể tin tưởng bản thân mình không cầu xin anh ôm cô một lần nữa, cô quay đi và bước ra khỏi thư viện trong trạng thái bồng bềnh.