Chung Dập đột nhiên cảm thấy sững sờ.
Gió đang thổi yếu hơn lúc nãy.
Sóng biển cũng dần trở nên dịu hơn.
Mặt nước biển bị ánh hoàng hôn mạ lên một lớp cam xám nhạt, nhưng Chung Dập lại cảm giác sống lưng mình lạnh toát.
Bởi vì trong trí nhớ của anh, ban nãy dưới gốc dừa rõ ràng không hề có ai.
Bản thân chỉ thất thần mới có bảy, tám phút gì thôi, mà một con shiba inu đen đột nhiên biết mất.
Sau đó dưới gốc cây xuất hiện một Khổng Tam Đậu tóc tai cả người ướt đẫm như vừa mới bơi xong.
Chung Dập tự hỏi không biết mắt mình có gì không ổn không.
Sau đó anh nghĩ lại, cảm thấy có lẽ mình mất tập trung quá lâu rồi.
Con chó kia...!có lẽ là bị chủ nhân xách về trong khoảng thời gian này.
Sau đó bản thân mình không chú ý tới động tĩnh phía sau cho nên Khổng Tam Đậu xuống biển bơi mình cũng không để ý.
Chung Dập luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh lại không nói được là không đúng chỗ nào.
Cô nàng Khổng Tam Đậu này cả ngày hôm nay đã nói với Dung Miên là muốn đi bơi.
Có lẽ là người ta bơi ở gần đây trong chốc lát mà mình không phát hiện ra thôi.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Chung Dập vẫn có chút sợ hãi.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Khổng Tam Đậu đang vui vẻ cầm theo ấm nước của mình đi về khách sạn.
Chung Dập hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm chắc là bản thân suy nghĩ nhiều quá rồi.
Bây giờ việc khiến anh phiền lòng hơn cả đó là con người tên Dung Miên kia.
Dung Miên có vẻ quyết tâm phải cung cấp một dịch vụ gì đó cho Chung Dập.
Thật ra trình độ hôn môi như thế này Chung Dập vẫn có thể tiếp thu được.
Thế nhưng trải qua lần cắn miệng kia, Dung Miên lại nghĩ dường như Chung Dập không thích hôn môi.
Nhưng Chung Dập bây giờ không thể trực tiếp nói với Dung Miên rằng "tôi thích em hôn tôi lắm xin em hãy hôn tôi nhiều hơn nữa đi".
Cho nên tình huống giữa hai người bây giờ trở nên có một chút khó xử.
Quả nhiên, ngày hôm sau ở phim trường Dung Miên lại là bộ dáng muốn nói lại thôi.
Cảnh quay của Dung Miên kết thúc sớm hơn Chung Dập.
Sau khi thay quần áo xong, thiếu niên ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên ngoài, lặng lẽ nhìn Chung Dập vẫn đang còn quay phim.
Thẩm Nghiên rất quý cậu, lấy mấy cái cục thạch trái cây từ trong túi lễ vật của Nghiên Nghiên ra cho Dung Miên ăn.
Sau khi hai người nói chuyện phiếm một hồi, Thẩm Nghiên rời đi.
Dung Miên tiếp tục ngồi bên ngoài chờ Chung Dập.
Cậu cảm thấy buồn chán.
Điện thoại thì đặt ở chỗ Khổng Tam Đậu, không thể chơi cửa hàng làm móng thời trang.
Vì vậy thiếu niên chỉ có thể cúi đầu chậm rãi ăn thạch trái cây.
Chung Dập sau khi quay xong thì nhìn thấy Dung Miên đang cố gắng sắp vỏ thạch trái cây thành một ngọn núi.
Cuối cùng cái vỏ ở dưới không vững chắc cho nên toàn bộ ngọn núi thạch đổ xuống ngay lập tức.
Chung Dập: "..."
Dung Miên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chung Dập, hai mắt cậu sáng lên.
Câu đầu tiên đứa nhỏ mở miệng hỏi Chung Dập là: "Anh đã nghĩ ra hôm nay mình cần dịch vụ gì chưa?"
Trông Dung Miên tràn đầy hi vọng, còn Chung Dập thì đau khổ vô bờ bến.
Quay cảnh bờ biển cả một ngày, Chung Dập cảm giác bây giờ uống nước cũng cảm thấy có vị mặn, đầu óc cũng bị gió biển thổi ong cả đầu.
"...!Em chờ một chút đi."
Chung Dập nói: "Tôi nói chuyện với Lưu Viên Phong về cảnh quay ngày mai cái đã."
Dung Miên dịu ngoan mà ừm một tiếng.
Chung Dập thấy cậu nhặt từng cái vỏ thạch lên, ném vào thùng rác, sau đó chậm rãi xoay người.
Thiếu niên bước đến bãi biển, lại tiếp tục ôm gối nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Lúc này Chung Dập mới cảm thấy yên tâm, quay lại trao đổi ngắn gọn với đạo diễn về cảnh quay ngày mai.
Thế mà thời điểm xong việc quay đầu lại, Chung Dập phát hiện trên bờ cát không còn bóng dáng của Dung Miên.
Chung Dập sửng sốt.
Da đầu của anh muốn tê dại đến nơi, tự hỏi cái bãi biển này có phải chuyên ăn thịt người hay không vậy.
Ngày hôm qua chỉ vài phút đã không thấy con chó đen đâu nữa, hôm nay thì lại là một người sống sờ sờ.
May mắn là, sau khi Chung Dập phóng tầm mắt ra xa, anh đã nhìn thấy Dung Miên.
- -Chỉ là Dung Miên không biết khi nào đã bước sâu ra ngoài biển.
Thiếu niên quay lưng về phía Chung Dập.
Nước biển đã cao tới thắt lưng của cậu.
Nhất thời quần áo đều đã ướt đẫm, dán vào cơ thể làm lộ ra thân hình mảnh khảnh.
Thiếu niên đang cúi đầu, phát ngốc nhìn nước biển dưới chân.
Sau đó Chung Dập nhìn thấy Dung Miên lại tiến thêm vài bước nữa.
Anh cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.
Chung Dập lớn tiếng gọi tên của Dung Miên.
Nhưng gió quá lớn khiến giọng nói của Chung Dập nhanh chóng bị nhấn chìm.
Anh nhìn Dung Miên tiếp tục cúi đầu, đi càng lúc càng xa.
Chung Dập choáng váng, chỉ có thể ném kịch bản lại, chạy đến bãi biển gọi tên Dung Miên một lần nữa.
Cuối cùng thiếu niên cũng quay người lại, đôi mắt sáng lên.
Cậu trông rất kích động, mở miệng nói gì đó với Chung Dập nhưng gió quá lớn, Chung Dập không nghe thấy gì cả.
Anh nhìn Dung Miên quay người lại, ngồi xổm xuống, giống như đang đào cái gì trong biển.
Những cơn sóng lớn ập đến như muốn cuốn Dung Miên đi xa.
Dung Miên lại quay người lần nữa.
"Tôi vừa nhìn thấy một con cá lớn lắm."
Thiếu niên vừa hét vừa ra hiệu cho Chung Dập.
Thanh âm mờ ảo như được gió biển truyền tới: "Nhưng giờ lại không thấy đâu."
Đầu xuân, gió biển vẫn còn hơi lạnh, gò má của Dung Miên có chút đỏ lên, nhưng đôi mắt lại sáng vô cùng.
Chung Dập cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Một đợt sóng khác ào ào kéo đến sau lưng Dung Miên, Chung Dập đột nhiên có chút ruột gan rối bời.
Anh vội vàng hét to: "Đừng tìm nữa, em quay lại đi."
Dung Miên ngây người nhìn Chung Dập, như thể không hiểu sao Chung Dập lại căng thẳng như vậy.
Cậu cúi đầu, rũ mắt nhìn mặt biển một hồi, lúc sau mới tiếc nuối quay người lại, chậm rãi đi về hướng Chung Dập.
Chỉ sau đó, Chung Dập mới cảm thấy trái tim mình như được buông xuống.
Sóng sau lưng dường như lại mạnh mẽ hơn, cát sỏi mềm lún, bước chân của Dung Miên có chút không ổn.
Chung Dập lại hét to: "Em đi từ từ thôi!"
Dung Miên ngập ngừng ngước nhìn Chung Dập, ngoan ngoãn thả chậm bước chân, lại có chút gian nan trở về.
Khi còn cách Chung Dập mười mấy bước chân nữa, một cơn sóng ập đến sau lưng Dung Miên.
Thiếu niên mất đi trọng tâm, xiên xiên vẹo vẹo đi về phía trước.
Chung Dập chạy nhanh đến, túm người ôm vào lòng.
"Em có nhận thức được sự an toàn một tí nào không vậy?"
Chung Dập thực sự cảm thấy bản thân lo lắng sắp chết luôn rồi: "Tổ tông của tôi ơi, đây là biển rộng chứ không phải bể bơi.
Em vừa rồi không phải là bắt cá, em đây là chờ cho cá nuốt thì có, hiểu không..."
Dung Miên ngây người, sau một lúc mới chậm rãi nâng tay, dụi dụi đôi mắt.
"---Bởi vì anh vẫn không có nói cho tôi biết yêu cầu hôm nay của anh là cái gì."
Dung Miên nói: "Hơn nữa tôi cảm thấy, anh có vẻ không thích con cá nhỏ mà tôi tặng anh ngày hôm qua."
"Vì vậy, tôi muốn bắt cho anh một con cá lớn hơn."
Chung Dập ngẩn người ra.
Đột nhiên Dung Miên nhíu mày, hắt xì một cái.
Chung Dập hoàn hồn, vội vàng kéo người về khách sạn.
Đoàn phim ở một khách sạn phía sau bãi biển.
Chung Dập trực tiếp đưa Dung Miên về phòng mình, bảo cậu đi tắm nước nóng trước.
Sau đó Chung Dập đun một ấm nước, ngồi một mình trên giường, chìm đắm trong mớsuy nghĩ hỗn độn.
Chung Dập thực sự khó hiểu.
Trong khi Dung Miên đang buồn bực không biết phải cung cấp dịch vụ gì cho Chung Dập thì Chung Dập cũng đang buồn bực về chính bản thân.
Chung Dập cảm thấy anh là kim chủ kinh hãi nhất toàn vũ trụ.
Một người có thể đẩy tình nhân nhỏ vào bước đường cùng đến nỗi chỉ có thể đi bắt cá để lấy lòng mình.
Cửa phòng tắm mở ra.
Dung Miên đang đứng ở ngưỡng cửa, mặc áo choàng tắm dài, đi chân trần, xách theo đôi giày của mình.
Hai má thiếu niên ửng đỏ vì hơi nước.
Cậu buồn bã nói với Chung Dập: "Giày ướt rồi."
Chung Dập thở dài, lấy một đôi dép dùng một lần của khách sạn cho Dung Miên mang vào.
Dung Miên cúi đầu nghiêm túc xỏ dép, sau đó nói với Chung Dập: "Chất lượng của đôi dép này kém quá."
"---Về sau đừng có liều lĩnh như vậy nữa.
Cá thì có rất nhiều, nhưng mạng của em thì chỉ có một thôi."
Chung Dập sốt sắng nói: "Nếu em thích nuôi cá, lúc về tô có thể dẫn em đi chợ chuyên nuôi cá cảnh.
Em không cần làm như vậy, hiểu không?"
Dung Miên nhìn chằm chằm vào mặt Chung Dập một lúc lâu rồi mới nói: "Đúng là tôi rất thích cá, nhưng tôi càng muốn tặng cá cho anh."
Chung Dập trầm mặc.
Thua hoàn toàn trong tay người này.
Chung Dập có chút thống khổ mà nghĩ, có loài sinh vật nào có thể chịu đựng được loại tính cách ngây thơ thắng thắn như thế này không trời?
"...Em đừng dằn vặt tôi nữa.
Yêu cầu hôm nay, tôi muốn có một nụ hôn."
Chung Dập thở dài ngồi bên cạnh Dung Miên, chỉ vào miệng mình: "Nào, hôn một cái."
Dung Miên lại lập tức lộ vẻ khó xử.
"Bọn họ nói hôn môi đều phải cắn."
Dung Miên nói: "Tôi sợ mình sẽ cắn anh chảy máu nữa mất.
Lúc đó anh lại khó chịu với tôi."
Chung Dập: "Không phải---"
"Tôi có thể quay lại bãi biển xem một lần nữa."
Dung Miên có chút cao hứng đề nghị: "Tôi sẽ không đi xa đâu.
Tôi nhìn thấy rất nhiều sò điệp và rong biển, chẳng qua bọn chúng bị hư thối mất rồi."
Chung Dập tự hỏi, bản thân mình đã nói đến thế rồi mà sao cái người này vẫn đòi đi bắt cá là sao.
Nhưng anh suy nghĩ lại.
Rõ ràng là đứa nhỏ này gọn gàng dứt khoát đòi ngủ cùng rồi hôn môi.
Bây giờ hiện tại làm mấy trò này chẳng qua là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt mà thôi.
Chung Dập đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Anh suy nghĩ lại lần nữa, đột nhiên nắm được một điểm mấu chốt.
"Khoan đã."
Chung Dập chần chừ hỏi: "Là ai nói cho em...!Hôn môi thì nhất định phải cắn?"
Dung Miên mờ mịt: "Là Sử Trừng nói."
Chung Dập sửng sốt: "Chuyện này liên quan gì đến Sử Trừng?"
Dung Miên nói lại cho Chung Dập nghe chính xác những gì mà Sử Trừng đã nói với cậu ngày hôm đó.
"Nếu như em không biết vì sao không hỏi tôi?"
Huyết áp của Chung Dập tăng vọt: "Sử Trừng nói vậy mà em cũng dám tin? Cậu ta diễn cảnh hôn còn tệ hơn những cảnh bình thường nữa..."
Dung Miên nghĩ nghĩ, ừ một tiếng, đồng ý: "Anh quả thực là diễn tốt hơn cậu ta rất nhiều."
"---Ngoại trừ việc cha cậu ta giành được nhiều giải thưởng hơn tôi một chút, tôi có thể nói rằng mọi thứ của tôi đều tốt hơn thằng nhãi đó."
Chung Dập cố hết sức để bình tĩnh: "Về sau em không cần hỏi cậu ta.
Cái gì tôi cũng có thể dạy cho em, hiểu không?
"Thật không?" Dung Miên chần chừ mở miệng: "Nhưng dường như anh không muốn ở bên tôi..."
"Em lại đây."
Chung Dập mở miệng, giọng điệu nghe như muốn kìm nén tức giận: "Tôi có thể dạy em ngay bây giờ, lập tức."
Dung Miên cảm thấy Chung Dập lại có vẻ tức giận nên khẽ ừm một tiếng nhỏ.
Cậu dừng lại, chậm rãi đi đến ngồi bên cạnh Chung Dập, đặt hai tay lên đầu gối, rồi nghiêm túc nhìn về phía anh.
Chung Dập bây giờ như đang leo lên lưng cọp mà không thể xuống.
Anh quay phim nhiều năm như vậy, kiến thức lý thuyết vô cùng đầy đủ, mấy cái hôn môi này bảo dạy là có thể dạy ngay lập tức.
Thế nhưng bầu không khí tương tự như thế này, hình như là lúc bọn họ vừa mới quen biết.
Khi đó Chung Dập đang giảng cho Dung Miên cách tôn trọng và yêu thương bản thân trong vòng giải trí.
Bây giờ cũng là dạy, nhưng lại trở thành dạy cách hôn môi.
Chung Dập lập tức biến thành vai hề trong chính câu chuyện mà ngày xưa anh dạy.
Có thể là Chung Dập im lặng quá lâu, Dung Miên không khỏi nhỏ giọng hỏi: "...Anh có dạy được không?"
Chung Dập hít một hơi thật sâu.
Anh chỉ đơn giản là đưa mặt lại gần, đầu tiên là hôn nhẹ lên má Dung Miên.
Sau đó Dung Miên nghe thấy giọng nói của Chung Dập văng vẳng bên tai: "Đầu tiên, chuyện tôi làm vừa rồi gọi là hôn má, không thể gọi là hôn thật được."
Dung Miên nhìn Chung Dập, nghiêm túc gật đầu, giống như một cậu học sinh đang nghiêm túc ghi chép trong lớp toán vậy.
Chung Dập lại hít một hơi thật sâu.
"Những gì em đã làm với tôi ngày đó được gọi là chạm môi."
Chung Dập tiếp tục giả vờ bình tĩnh giải thích: "Cái hôn này quả thực có thể tính là một nụ hôn chính thức, nhưng nó không thể được tính là một nụ hôn hoàn chỉnh được."
Dung Miên trầm ngâm, cậu đưa tay lên chạm vào môi mình, ngay sau đó giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra còn có nhiều chú ý như vậy.
Dung Miên nghĩ.
"Vậy hôn thật là gì?" Cậu tò mò.
Tóc trên trán thiếu niên ướt đẫm.
Đôi mắt sáng như hiện lên một tầng sương mù xinh đẹp.
Chung Dập cảm thấy hô hấp của mình trở nên nặng nề.
Anh âm thầm thở dài từ tận đáy lòng rồi suy nghĩ, dù sao cũng đi tới một bước này rồi, dứt khoát không thèm nghĩ gì nữa.
Vì vậy Chung Dập hơi nghiêng mặt lại, cứ như vậy mà trực tiếp hôn xuống.
Dung Miên kinh ngạc mở to hai mắt.
Không giống như biểu tình cứng ngắc của Chung Dập, nụ hôn của anh vô cùng nhẹ nhàng.
Giữa môi răng giao hòa, mùi cam quýt quen thuộc xộc vào mũi của Dung Miên.
Cậu có thể cảm nhận bàn tay của Chung Dập đang ôm lấy mặt mình, chiếc mũi cao vút của Chung Dập đang ở ngay trước mắt cậu.
Dưới áp lực của Chung Dập, Dung Miên bất giác ngả người về sau, eo cũng dần dần mềm ra.
Mặc dù không biết phải đáp lại như thế nào, nhưng nụ hôn này đem đến cho Dung Miên một cảm xúc vô cùng khó tả, giống như lần đầu tiên cậu được ăn cá ngừ trộn tôm đóng hộp vậy.
Là loại cảm xúc vô cùng mới mẻ, làm đầu ngón tay thiếu niên cảm thấy thoái mái đến tê dại.
Dung Miên cảm thấy bản thân thích vô cùng.
Chung Dập vội vàng kết thúc nụ hôn.
Thời điểm tách ra, hai người nhìn nhau không chớp mắt.
Chung Dập nhìn thấy hơi nước mơ hồ trong mắt thiếu niên, cảm thấy tim mình cũng lỡ mất một nhịp đập.
Chung Dập dời mắt.
"....Đây mới gọi là hôn môi chân chính."
Chung Dập quay mặt đi, cảm thấy yết hầu của mình hơi rát nên dừng lại, một lúc sau mới khó chịu nói: "...Hiểu chưa?"
Dung Miên không trả lời anh.
Chung Dập sững người một lúc, mới quay đầu lại nhìn thì thấy Dung Miên đang hạ mắt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kỳ thật Chung Dập cũng đang giả vờ như bản thân vô cùng bình tĩnh.
Anh bắt đầu nghĩ về việc vừa rồi mình đã liều lĩnh như thế nào.
Đứa nhỏ này thậm chí còn chưa có điểm nào đúng mực, thế mà bản thân trong lúc nhất thời cũng bắt đầu hồ đồ theo.
Chung Dập cảm thấy một giây thôi cũng không thể ngồi lại được nữa.
Anh đứng dậy, chuẩn bị vào nhà vệ sinh định thần lại thì bất ngờ bị người vươn tay túm lấy một góc áo.
Chung Dập sửng sốt, sau đó quay người lại.
"Vừa rồi anh dạy nhanh quá."
Dung Miên ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của Chung Dập lại chân thành nói: "Tôi cảm thấy mình chưa học được."
Chung Dập sững sờ: "Cái gì---"
Dung Miên nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể dạy lại một lần nữa không?".