Hai mươi năm trước, nhà họ Diệp nợ nhà họ Vu một mối ân tình.
Mối ân tình này quá đáng quý với nhà họ Vu.
Vì vậy, hai mươi năm nay nhà họ Vu không nỡ dùng đến nó.
Nhưng lần này vì cứu mình mà ông nội lại phải làm thế!
Vu Minh hoàn toàn không thể ngờ vị trí của mình trong lòng ông nội lại cao đến thế?
Ngoài ra, Vu Minh cũng cảm thấy mình thật may mắn.
Vừa hay, hôm nay Diệp Mộ Cẩn cũng đến thành phố Dương Giang để đến núi Phượng Hoàng tìm một loại linh đan quý hiếm nào đó.
Như vậy, Diệp Mộ Cẩn có thể nhân tiện đến cứu mình.
Nếu không thì kể cả ông nội có tận dụng mối ân tình đó thì cũng không có tư cách để Diệp Mộ Cẩn đích thân đến cứu mình.
Nói một cách khó nghe thì Vu Minh không xứng.
“Đợi đến khi Diệp Mộ Cẩn xuất hiện thì mày sẽ thê thảm như thế nào đây?”
, Vu Minh thật sự kích động như muốn phát điên.
Đợi đến lúc Diệp Mộ Cẩn xuất hiện thì không những mình được cứu mà Tô Minh cũng có kết cục thê thảm.
Nhưng điều quan trọng hơn là, bắt đầu từ hôm nay, trong toàn bộ giới Hoa Hạ và giới thế tục, sẽ không có ai dám dây vào mình nữa.
Bởi vì mình là người được Diệp Mộ Cẩn cứu.
Nếu dây vào mình, có khác nào dây vào Diệp Mộ Cẩn?
Thời gian dần trôi, trong phòng lớn yên tĩnh rơi vào trạng thái mong đợi và phấn khích lạ thường.
Tầm mười phút sau, đột nhiên có những âm thanh ầm ầm vang lên bên ngoài cửa sổ phòng lớn.
“Ù, ù, ù…”, phòng lớn có một bên là cửa sổ sát mặt đất.
Cùng với âm thanh ù tai đó thì tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lúc nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt của mọi người đều là vẻ kinh hãi.
Bên ngoài cửa sổ không chỉ có một chiếc máy bay trực thăng mà có đến tận ba cái đang hạ cánh.
Đây không phải là máy bay trực thăng bình thường mà là loại có số hiệu 90, đây là máy bay đẳng cấp nhất thế giới với trị giá lên đến bốn trăm triệu tệ.
Những ai có tầm nhìn thì đều có thể nhìn ra chiếc máy bay này là loại được đặt riêng, giá trị càng lớn hơn.
“Diệp… Diệp Mộ Cẩn của nhà họ Diệp đến rồi!”
, một giây sau, trong phòng lớn có người run rẩy kinh hãi hô lên.
Về lý mà nói, ngay cả những nhân vật lớn trong thành phố Dương Giang mà có mặt trong phòng này trên thực tế đều không có tư cách quen biết Diệp Mộ Cẩn.
Nhưng cũng có trường hợp cá biệt từng được hợp tác với nhà họ Diệp ở Đế Thành.
“Ha ha… Đó là Diệp Mộ Cẩn, cô chủ lớn của nhà họ Diệp- một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành đấy.
Mày bảo tao gọi cứu binh đến, tao gọi rồi đấy.
Bây giờ mày thấy hối hận chưa?”
, cuối cùng Vu Minh cũng ngẩng đầu lên, rống lên một câu.
Sắc mặt hắn ta kích động đến nỗi đỏ ửng lên, toàn thân cũng không ngừng run rẩy.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Hắn ta muốn nhìn thấy vẻ kinh hãi, hối hận và run rẩy trên mặt của Tô Minh.
“Chết tiệt…”, sắc mặt Trần Chỉ Tình tái nhợt đi.
Cô ta cắn chặt răng mà lẩm bẩm.
Phần lớn những người có mặt ở đây đều không hiểu nhà họ Diệp ở Đế Thành có địa vị như thế nào nhưng Trần Chỉ Tình rõ hơn ai hết.
Chính vì cô ta biết rõ nên cô ta biết, lần này Tô Minh toi đời rồi.
Toi thật rồi, không có cơ hội xoay chuyển tình thế nữa rồi.
Trần Chỉ Tình không biết tại sao mình lại cảm thấy tiếc nuối, khó chịu và lo lắng thở dài?
Nhưng trên thực tế, hiện giờ cô ta đang theo bản năng nắm chặt nắm đấm của mình.
Ông Trần cũng lắc đầu, ông ta còn hiểu rõ về nhà họ Diệp hơn cháu gái mình.
Rất nhanh, “cộc, cộc, cộc…”, tiếng bước chân dồn dập truyền lại.
Cửa lớn của phòng bị đẩy ra.
Một cô gái đi giày cao gót, mặc áo da bó cùng quần bò với đôi chân dài miên man bước vào.
Phong cách ăn mặc năng động khiến người khác cảm thấy khí chất toát ra từ Diệp Mộ Cẩn.
Cô ta với chiều cao nổi trội 1m72, body với tỉ lệ hoàn hảo, đôi chân dài miên man khiến người khác ghen tỵ.
Với vẻ đẹp diễm lệ khiến người khác thất thần.
Hơn nữa, vẻ đẹp của sự lạnh lùng, bá đạo càng khiến người khác tự ti.
Đặc biệt là đôi mắt giống như ngọc quý sáng lấp lánh chốn nhân gian.
Kiểu tóc chỉ đơn giản là buộc đuôi sau, cùng với sắc mặt bình tĩnh, không lộ ra cảm xúc, cũng không ra vẻ kiêu ngạo hay khó tính.
Nhưng kể cả là như vậy thì cũng khiến người ta cảm nhận được vẻ cao quý của cô ta.
Cô ta chính là Diệp Mộ Cẩn, một trong hai viên ngọc quý của Đế Thành.
Có mười người đi theo phía sau Diệp Mộ Cẩn.
Mười người này đều là người trẻ tuổi, tầm 30 tuổi, có cả nam lẫn nữ, tất cả đều mặc võ phục màu đen.
Họ đi theo Diệp Mộ Cẩn vào bên trong phòng lớn.
Ngay cả những nhân vật lớn của thành phố Dương Giang ở trong phòng lớn cũng không hiểu thế nào gọi là tu giả võ đạo?
Nhưng lúc này, khi họ nhìn thấy mười người này thì có thể xác định được, họ chính là tu giả võ đạo.
Bởi vì họ cho những nhân vật lớn này một cảm giác duy nhất, chỉ cần một người trong số đó ra tay là có thể bóp chết đám người họ rồi.
Họ quá mạnh, đứng ở đó mà nhìn một cái, dường như có thể đè tất cả xuống đất.
Vô cùng bá đạo, khí thế, hống hách.
“Đều… Đều là tu giả võ đạo, hơn nữa còn là hậu kỳ và đỉnh phong kỳ của cảnh giới tụ khí”, Nghiêm Thủ Khôn quỳ trên đất, toàn thân thấy hưng phấn.
“Xin chào cô Diệp!”
, trong không khí yên tĩnh, Vu Minh lên tiếng, cung kính khom người 90 độ, trong ánh mắt đều là sự cuồng nhiệt.
Hắn ta không hề che đậy sự tôn kính và yêu quý với cô ta.
“Phải làm sao?
Phải làm sao bây giờ?”
, Tiêu Nguyệt ở trên sâu khấu lo lắng cho Tô Minh, lúc này mặt cô cắt không còn giọt máu.
Mặc dù cô không hiểu thế nào là tu giả võ đạo nhưng chỉ cần là người bình thường khi nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn dẫn theo mười hộ vệ đến là đã thấy sợ hãi và run rẩy rồi.
“Ha ha!
Đảo ngược tình thế rồi, ông mày sống rồi!”
, Từ Viêm nắm chặt nắm đấm đến nỗi chảy máu, hắn ta kích động như muốn phát điên.
“Xin chào cô Diệp!”
, một giây sau, tất cả mọi người trong phòng lớn đều khom người cung kính chào Diệp Mộ Cẩn, bao gồm ông Trần và Nghiêm Thủ Khôn đang quỳ trên đất.
“Có chuyện gì?”
, Diệp Mộ Cẩn coi như không nhìn thấy, cô ta quét nhìn Vu Minh một cái rồi chỉ hỏi một câu.
“Cô Diệp!
Chính là hắn, tôi muốn nửa đời còn lại của hắn phải nằm trong bệnh viện”, Vu Minh giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh.
Kể cả hắn ta cố kìm nén nhưng cũng không che giấu được sự ác độc của mình.
Khi Vu Minh chỉ tay về phía Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn liền nhìn về phía đó.
Đồng thời lúc này Tô Minh cũng nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn.
Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó Tô Minh có chút kinh ngạc, Diệp Mộ Cẩn cũng thế.
Người quen?