Điều Kỳ Diệu Của Mùa Thu (It Happened One Autumn)

Chương 6

Khi Lillian đi vào vườn cam, cô bị choáng ngợp bởi mùi…cam. Nhưng chanh, nguyệt quế, và mía cũng tỏa hương một cách thái quá qua bầu không khí nóng ẩm. Sàn nhà lát đá của căn phòng hình chữ nhật được chấm phá với một lỗ thông hơi bằng sắt cho phép bếp lò của tầng dưới phả hơi ấm vào bên trong phòng. Ánh sao sáng xuyên qua trần nhà bằng kính trong suốt và những khung cửa sổ lộng lẫy rồi chiếu soi giàn giáo bên trong chất đầy những hàng dài gồm những loại thực vật miền nhiệt đới.

Vườn cam trong cảnh tranh tối tranh sáng và chỉ có ánh sáng le lói từ ngọn đuốc có thể xua tan bóng đêm. Nghe tiếng bước chân, Lillian nhanh chóng quay đầu lại. Điệu bộ khó xử đã nói thay cô, và Westcliff cất giọng trầm ấm trấn an “Tôi đây mà. Nếu cô muốn nói chuyện ở một nơi khác -”

“Không” Lillian cắt lời, hơi thích cách một trong số những người đàn ông quyền lực nhất nước Anh lại cho bản thân chỉ là ‘tôi đây’. “Tôi thích vườn cam này. Thú thật đây là nơi tôi thích nhất” Truyện "Điều Kỳ Diệu Của Mùa Thu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Tôi cũng vậy” anh nói và tiến lại gần “vì nhiều lý do, nhất là tính riêng tư của nó”

“Ngài không có nhiều sự riêng tư phải không? Với những người đã đến rồi đi khỏi Stony Cross…”

“Tôi dùng thời gian ở riêng một cách có hiệu quả”

“Vậy những lúc rảnh rỗi ngài làm gì?” Tình huống hiện tại khá giống một giấc mơ – trò chuyện với Westcliff trong vườn cam, quan sát những đóm lửa lập lòe sáng tí tách trên khuôn mặt tao nhã.

“Tôi đọc sách” giọng anh rì rầm “Tôi đi dạo. Thỉnh thoảng tôi bơi trên sông”

Bất thình lình cô biết ơn bóng tối, với suy nghĩ cơ thể trần trụi của anh lượn qua lượn lại giữa dòng nước làm mặt cô đỏ lựng.

Đọc được cảm giác bồn chồn từ sự im lặng đột ngột của cô, và hiểu lầm lý do cô hành xử như thế, Westcliff cộc cằn “Cô Bowman, tôi phải xin lỗi vì chuyện chiều nay. Tôi không giải thích hành vi của mình ngoại trừ bảo đảm khoảnh khắc điên cuồng đó sẽ không bao giờ lặp lại”

Lillian điếng người một chút với từ “điên cuồng”. “Tốt thôi” cô nói “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài”

“Có lẽ cô sẽ cảm thấy tốt hơn nếu biết tôi không hề mảy may khao khát cô”

“Tôi hiểu mà. Đủ rồi, thưa ngài”

“Nếu hai chúng ta bị bỏ trên đảo hoang, thì tôi chắc chắn không nghĩ đến chuyện tiếp cận cô”

“Tôi biết mà” cô cộc cằn “Ngài khỏi cần nói nữa”

“Tôi chỉ muốn nói tôi đã phạm sai lầm. Cô không thuộc tuýp phụ nữ tôi có hứng thú”

“Được rồi”

“Thật ra – ”

“Ngài đã nói khá rõ rồi, thưa ngài” Lillian quắc mắt và nghĩ về lời xin lỗi rầy rà nhất mà cô từng nhận được “Tuy nhiên…cha tôi luôn nói thế này, một lời xin lỗi chân thành luôn đi kèm một cái giá”

Westcliff liếc cô cảnh giác “Giá?”

Không khí giữa hai người rạn nứt với sự thách thức “Đúng vậy, thưa ngài. Hứa một vài chuyện và hoàn tất nó sẽ không làm khó được ngài? Nếu ngài thật lòng xin lỗi cho những gì ngài đã làm thì ngài nên sửa chữa nó”

“Tất cả những gì tôi làm là hôn cô” anh phản ứng, nhưng thể cô đã cường điệu hóa sự cố đã qua.

“Nghịch lại ý muốn của tôi” Lillian nhấn mạnh. Cô nặn ra vẻ mặt bị tổn thương lòng tự trọng “Có lẽ một vài phụ nữ sẽ chào đón sự quan tâm lãng mạn của ngài, nhưng tôi không nằm trong số đó. Và tôi không quen bị vồ lấy và cưỡng hôn trong lúc tôi không đòi hỏi – ”

“Cô đã hưởng ứng” Westcliff bắt bẻ, nét mặt nhăn nhúm như quỷ vương.

“Tôi không có!”

“Cô – ” Có vẻ nhận ra đây là một cuộc tranh luận vô nghĩa, Westcliff ngưng bặt và rủa thầm

“Nhưng” Lillian ngọt ngào nói tiếp “Tôi sẵn lòng tha thứ và quên hết. Nếu…” cô cố tình nhấn nhá

“Nếu?” Anh rầu rĩ hỏi

“Nếu ngài làm một nghĩa cử nho nhỏ cho tôi”

“Và điều đó là?”

“Chỉ cần nhờ mẹ ngài làm người bảo trợ cho chị em tôi trong mùa hội sắp tới”

Mắt anh trợn tròn chân thành, như thể ý tưởng kia là nằm ngoài khuôn khổ đạo lý “Không”

“Bà ấy cũng sẽ hướng dẫn chúng tôi một vài quy tắc xã giao – ”

“Không”

“Chúng tôi cần một người bảo trợ” Lillian khăng khăng “Chị em tôi sẽ không bước ra xã hội được nếu thiếu người bảo trợ. Nữ bá tước là một người có sức ảnh hưởng, và được tôn trọng, lời xác nhận của bà sẽ đảm bảo cho thành công của chúng tôi. Tôi tin chắc ngài có thể nghĩ ra cách để thuyết phục bà ấy – ”

“Cô Bowman” Westcliff lạnh lùng cắt lời “Nữ hoàng Victoria cũng không thể kéo hai con chuột tâm thần như hai cô đi trên con đường của sự kính trọng. Chuyện đó là không thể. Và làm vui lòng cha cô là đủ động lực để tôi không dám đặt mẹ tôi vào mớ bòng bong quái quỷ hai cô có thể tạo ra”

“Tôi nghĩ ngài đã nói chuyện đó rồi” Lillian tự hỏi liệu cô có dám làm theo bản năng và chấp nhận một sự mạo hiểm khủng khiếp. Liệu có cơ hội nào sau cuộc thử nghiệm thất bại của nhóm cánh-hoa-cô-đơn tối nay, là nước hoa vẫn phát huy tác dụng với Westcliff? Nếu không, cô sẽ tự làm bẽ mặt mình. Hít thật sâu, cô xích lại gần anh. “Rất tốt – ngài không cho tôi được lựa chọn. Nếu ngài không đồng ý giúp tôi, Westcliff, tôi sẽ kể mọi người nghe chuyện đã xảy ra chiều nay. Tôi dám nói là mọi người sẽ không thích thú gì với cái tin Ngài Westcliff điềm tĩnh không thể khống chế tâm trạng vì một cô gái Mĩ tự phụ với tính tình tồi tệ. Và ngài không thể phủ nhận - bởi vì ngài không bao giờ nói dối”

Westcliff nhướng một bên mày, quẳng cho cô một cái nhìn đủ làm cô chết ngay tại chỗ “Cô đánh giá cao sức hút của bản thân rồi đó, cô Bowman”

“Có sao? Vậy chứng minh đi”

Với vị thế một quý tộc phong kiến gia truyền, Westcliff đang mang vẻ mặt giống như đang khống chế những tá điền nổi loạn “Như thế nào?”

Ngay cả tinh thần không sợ gì cả của Lillian cũng phải chùng xuống, và cô phải nuốt khan trước khi trả lời “Tôi thách ngài dám vòng tay qua người tôi” cô nói “Giống như lúc chiều. Và chúng ta sẽ xem liệu ngài có may mắn khống chế bản thân lần này hay không”

Tia nhìn nhạo báng của anh phản ánh chính xác mức độ cảm thông anh dành cho lời thách thức “Cô Bowman, nếu tôi phải nói thẳng…thì tôi không muốn cô. Chiều nay chỉ là sai lầm. Và nó sẽ không bị lặp lại. Bây giờ nếu cô cho phép, tôi phải đi – ”

“Đồ hèn”

Westcliff sắp sửa bỏ đi, nhưng câu nói buộc anh quay phắt lại với cơn thịnh nộ lờ mờ. Lillian đoán chừng cáo buộc đó hiếm khi ập đến với anh

“Cô vừa nói gì?”

Xương sống cô phải làm việc cật lực mới giữ cô khỏi ngã quỵ trước tia nhìn lạnh lùng “Rõ ràng ngài sợ chạm vào tôi. Ngài sợ không thể kiềm chế bản thân”

Ngoảnh mặt chỗ khác, bá tước khẽ lắc đầu nghi ngờ anh đang hiểu lầm ý cô. Khi anh quay lại, mắt anh lấp đầy sự thù địch sôi gan. “Cô Bowman, chấp nhận rằng tôi không muốn cô là việc làm khó khăn đến thế sao?”

Lillian nhận ra anh sẽ không nhặng xị như vậy nếu anh hoàn toàn tin tưởng khả năng gạt bỏ cô. Bị ý tưởng vừa nảy ra khuyến khích, cô nhích lại gần hơn, và không bỏ sót hình ảnh cả người anh căng lên như dây đàn. “Vấn đề không phải ở chỗ ngài có muốn hay không” cô đáp “Mà là ngài có thể rời khỏi tôi một khi ngài hành xử giống lúc chiều hay không”

“Phi thường” anh nói bên dưới hơi thở, vẻ phản đối rành rành hiện rõ trên mặt.

Lillian đứng yên, đợi anh nhận lời thách đấu. Ngay khi anh xóa bỏ khoảng cách còn lại giữa họ, nụ cười của cô vụt tắt và miệng cô khô cạn một cách kì quái, tim cô đập thình thịch bên dưới yết hầu. Liếc qua gương mặt đầy ẩn ý là đủ hiểu anh sắp làm gì. Cô không cho anh cơ hội nào khác ngoại trừ việc chứng minh rằng cô đã sai. Và nếu anh làm được thì cô sẽ không bao giờ dám nhìn lại mặt anh. Ôi, Ông Nettle, cô yếu ớt nghĩ ngợi, phép màu của ông tốt hơn nên có hiệu quả

Miễn cưỡng bước tới, Westcliff rón rén vòng tay qua người cô. Nhịp tim leo thang của Lillian có vẻ thổi hết khi oxi ra khỏi hai lá phổi. Một bàn tay to bè của anh đặt giữa hai xương đòn của cô, trong lúc tay kia ấn sau lưng. Anh chạm cô nhẹ tênh làm cô có cảm giác mình rất mỏng manh. Khi anh kéo cô vào anh, máu cô giờ thành lửa lỏng. Tay cô quờ quạng bấu víu cho đến khi tóm được mặt lưng áo choàng của anh. Xoa xoa sống lưng anh, cô cảm nhận được nhóm cơ rắn rỏi xuyên qua vải lanh.

“Đây là điều cô muốn?” anh lẩm bẩm, giọng anh khàn khàn vào tai cô.

Ngón chân Lillian co cụm trong giày khi hơi thở nóng bỏng của anh phì phò vào tóc cô. Cô gật đầu đáp trả, cảm thấy tiu nghỉu và xấu hổ vì nhận ra mình đã thua. Westcliff sắp chỉ cho cô thấy anh buông cô ra dễ dàng đến thế nào, và rồi sau này anh sẽ mãi trêu tức cô không thương tiếc “Ngài thả tôi ra được rồi” cô thì thầm, miệng cô xoắn lại tự chế nhạo.

Nhưng Westcliff không nhúc nhích. Mái đầu đen đen của anh cúi xuống một chút, và hơi thở của anh không còn thong dong. Lillian nhận ra anh đã ngửi thấy mùi hương của cô…tiếp nhận nó từ tốn nhưng dần dần tăng lên ngấu nghiến giống hút phải thuốc phiện. Chai nước hoa, cô sửng sốt nghĩ. Vậy là không phải cô tưởng tượng ra. Nó phát huy phép màu một lần nữa. Nhưng tại sao Westcliff lại là người duy nhất có phản ứng? Tại sao –

Luồng suy nghĩ của cô tan tành dưới sức ép từ bàn tay anh, làm cô run lên và cong vẹo

“Chết tiệt” Westcliff khản đặc. Trước khi cô kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì anh đã đẩy cô vào bức tường gần đó. Tia nhìn đổ tội gay gắt di chuyển từ cặp mắt ngạc nhiên sang đôi môi hé mở, anh lẵng lặng đấu tranh thêm một giây bùng cháy cuối cùng, cho đến khi anh chửi thề lần nữa và miệng họ khóa chặt vào nhau.

Tay anh nhấp nhô trên đầu cô, và anh hôn cô với những cái cắn và mút dịu dàng, như thể miệng cô ẩn chứa chất độc chết người. Đầu gối cô lả đi đến mức không còn đứng thẳng. Đây là Westcliff, cô tự nhắc mình…Westcliff, người cô ghét cay ghét đắng…nhưng khi anh khóa miệng vào sâu bên trong cô, cô không thể không đáp trả. Căng thẳng tràn lan, theo bản năng cô nhón gót để hai cơ thể khít vào nhau tuyệt đối, giữa hai đùi cô đau nhói đưa đẩy phần nhô ra bên dưới quần dài của anh. Bất thình lình nhận ra mình đang làm gì, cô đỏ mặt và cố giật người ra, nhưng anh không để cô đi. Tay anh khép chặt nửa thân dưới của cô trong lúc miệng anh thèm khát cô với niềm khoái lạc âm ỉ, liếm láp sâu oằn, khám phá phần mềm mại bên trong má cô. Cô không thể thở…cô hổn hển khi tay anh lần lữa trước váy cô.

“Tôi muốn cảm nhận em” Westcliff lầm bầm vào đôi môi run rẩy của cô, mê mải cào cấu phần váy cản trở “Tôi muốn hôn em khắp nơi…”

Ngực cô nhức nhối bên trong bộ váy kéo căng. Cảm giác thúc giục điên loạn được xé nát áo ngực và cầu xin anh xoa dịu lớp da thịt khổ sở của cô bằng miệng và tay anh. Thay vào đó cô luồn tay vào những lọn tóc dày, hơi xoăn của anh trong lúc anh hôn cô trong cơn sốt hừng hực, cho đến khi tâm trí cô không còn làm việc trôi chảy và cô run lên vì đam mê.

Đột nhiên cảm giác khuấy động chuếnh choáng kết thúc, và Westcliff giật miệng khỏi cô rồi đẩy cô vào cột nhà. Thở dốc, anh tránh nhìn cô và đứng yên với nắm tay bóp chặt

Một lúc lâu sau đó, Lillian gom đủ dũng khí để lên tiếng. Nước hoa đã làm việc quá tốt. Giọng cô nặng và nghèn nghẹt như người mới ngủ dậy “À. Tôi…tôi cho rằng câu hỏi của tôi đã được trả lời. Bây giờ…về đề nghị bảo trợ ….”

Westcliff không nhìn cô “Tôi sẽ suy nghĩ” anh càu nhàu, và rời khỏi vườn cam.