Tích Tích đến công ty Ngụy Thị tìm hiểu tình hình. Công ty đã tạm dừng toàn bộ hoạt động, giống như một con thuyền mất lái, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chìm nghỉm. Với tư cách là người thừa kế hợp pháp đồng thời cũng là một trong những cổ đông lớn của công ty, Tích Tích không muốn nó tiếp tục xuống dốc như thế nữa. Có điều, quản lý một doanh nghiệp mà chỉ dựa vào kiến thức và kĩ năng chuyên nghiệp thôi thì chưa đủ, mà còn cần phải có duyên phận nữa. Ngụy Xuân Phong chính là một thiên tài trên phương diện này, đâu có như cô, đã không nắm vững chuyên môn lại chẳng có tư chất trời phú, nói gì tới chuyện đam mê. Vì vậy, đối với lời đề nghị kế nhiệm chức tổng giám đốc của công ty Ngụy Thị, cô từ chối ngay.
Còn ý kiến đem công ty giao cho người khác quản lí, còn cô thì đứng đằng sau đưa ra quyết sách và thu tiền... Tích Tích cũng dứt khoát từ chối. Bởi lẽ, kinh doanh là một cuộc phiêu lưu, không phải lúc nào cũng được ngồi một chỗ mà thu tiền, giả sử gặp sóng gió thì biết làm thế nào? Hơn nữa, cô cũng có công việc của mình, đó là làm kế toán ngân hàng với gần mười năm kinh nghiệm, hiện tại cô chưa có ý định nghỉ việc. Ngoài ra, cô còn phải nuôi con, chăm sóc bố mẹ chồng, còn tâm trí nào mà quan tâm tới chuyện làm ăn nữa.
Sao lại mệt mỏi thế chứ! Suy cho cùng, con người giành giật cái gì trong cuộc đời này? Những thứ như tiền bạc, nhà cửa chẳng phải là vật ngoài thân, chỉ như mây khói lướt qua trước mắt thôi ư? Xuân Phong hiếu thắng, không bao giờ chịu thua kém người khác, làm việc bạt mạng, tranh đi giành lại, đến cuối cùng được cái gì nào? Tiền kiếm được nhiều đấy, nhưng bản thân anh tiêu xài được bao nhiêu? Nhà cửa rộng thênh thang, anh ở được mấy phòng? Lái siêu xe hơn 100 vạn tệ cũng đâu thể bảo vệ tính mạng của anh trong thời khắc quan trọng? Cuộc đời con người thật không thể nói trước được điều gì.
Khốn nỗi, sống vui vẻ, bình an bên gia đình thì không muốn, lại cứ thích đâm đầu vào núi vàng để rồi rước họa vào thân... Đấy có phải là giá trị của cuộc sống không, là hạnh phúc lớn nhất của đời người không?
Xẻ đàn tan nghé. Sau khi Tích Tích đưa ra quyết định đóng cửa công ty, những nhân viên có năng lực đều lũ lượt kéo đi nơi khác, còn lại một bộ phận không tìm được nơi tốt hơn thì đành ở lại chờ cổ đông và ông chủ mới. Lãnh đạo cấp cao của công ty hiện chỉ còn mình Trương Duệ. Trong thời gian này, được rất nhiều công ty mời đón nhưng anh viện đủ mọi lý do để từ chối. Sở dĩ anh chủ động xin ở lại đây là vì muốn giúp đỡ Tích Tích giải quyết các vấn đề tồn đọng. Dẫu sao, các loại giấy tờ sổ sách của công ty, ngoài Ngụy Xuân Phong ra, không có ai nắm rõ hơn anh. Vả lại, trong quá trình chuyển nhượng công ty, Tích Tích không có người nào đủ tin tưởng như anh cả.
Trụ sở của công ty Ngụy Thị đặt tại tầng lầu một cao ốc nằm ở khu vực phía nam thành phố với diện tích lên đến hơn một nghìn mét vuông. Hơn mười năm trước, khi ông Trần Cẩm Giang quyết định gả con gái yêu cho Ngụy Xuân Phong và đồng ý để cô đến Thanh Đảo sinh sống, thị trường nhà đất vẫn chưa bước vào cơn bão giá trên diện rộng; ông đã mua quyền sở hữu 70 năm của tầng lầu, coi đây là của hồi môn dành cho con gái, nên nó trở thành tài sản của Tích Tích trước lúc cô kết hôn. Sau này, Ngụy Xuân Phong thành lập công ty, anh chỉ sử dụng một phần ba diện tích của tầng lầu, còn lại thì cho thuê văn phòng. Công ty Ngụy Thị chủ yếu kinh doanh vật liệu cách nhiệt, qua nhiều năm chèo lái, Ngụy Xuân Phong đã khiến sản phẩm này trở thành một thương hiệu tiếng tăm trên thị trường. Trong số các tòa nhà mới mọc trong thành phố, đa phần đều có mặt của Ngụy Thị. Thế mà bây giờ công ty lại giải thể, ngay đến Trương Duệ cũng thấy tiếc. Nhưng ý Tích Tích đã quyết, cả công ty chỉ có hai cổ đông là Trần Tích Tích và Ngụy Xuân Phong, thế nên tất cả mọi việc của công ty lúc này đều do cô định đoạt.
10:30 sáng thứ Hai, Trương Duệ nhìn thấy Tích Tích ở trong phòng làm việc với tấm bảng đề tên tổng giám đốc.
Bức tường phía sau bàn làm việc treo một bức tranh thư pháp của Phạm Tăng[1], trên bậu cửa sổ nhìn ra biển có đặt hai chậu hoa lan tím. Gian phòng được trang trí giản dị, trang nhã nhưng sang trọng, cuốn hút.
[1] Phạm Tăng (5-7-1938): Là một họa sĩ, nhà thư pháp, nhà thơ, nhà văn, học giả, nổi tiếng của Trung Quốc.
Trương Duệ lịch sự gõ cửa, rồi mới bước vào phòng.
Tích Tích rời khỏi chiếc ghế mà trước đây Ngụy Xuân Phong thường ngồi, đi đến bàn tiếp khách. Ở đó có bày một bộ đồ uống trà rất đẹp. Cô pha trà, một mùi thơm thanh tao, quyến rũ xông vào mũi Trương Duệ. Tích Tích lúc này giống như một đóa hoa sen đang hé môi cười, làm anh có cảm giác trước mặt mình là một vùng sáng chói.
- Đây là xuân trà, mới sao không quá ba ngày đâu. - Cô rót một chén đầy, đẩy đến trước mặt anh.
- Ừ, ngon thật! - Trương Duệ đặt xuống bàn một xấp tài liệu dày cộp, rồi cầm chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm. Anh bằng tuổi Ngụy Xuân Phong, nhưng nhìn bề ngoài thì trông anh trẻ hơn so với cái tuổi 33 của mình. Người tầm thước, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt bình lặng sau cặp kính không gọng, anh không có vẻ cao ngạo như Ngụy Xuân Phong mà lại vô cùng ôn hòa, nho nhã.
- Tôi đã gói sẵn cho cậu một hộp rồi, khi về nhớ cầm nhé. - Tích Tích chỉ ngón tay mảnh dẻ về chỗ gần sofa Trương Duệ đang ngồi.
Anh ngoái đầu nhìn theo hướng tay cô, trên cái ghế chân quỳ cạnh sofa đặt ngay ngắn một hộp trà xanh Lao Sơn. Trương Duệ không từ chối, anh mỉm cười đón nhận món quà.
- Cảm ơn chị!
Về tuổi tác, cô kém anh mấy tuổi. Nhưng anh lại ít hơn Ngụy Xuân Phong mấy tháng, nên anh luôn gọi Xuân Phong là anh, gọi cô là chị.
- Cậu giới thiệu khái quát về tình hình hiện nay của công ty đi. - Tích Tích đi thẳng vào vấn đề.
- Trong thời gian qua, có mười ba nơi muốn mua lại công ty chúng ta, trong đó có ba công ty tiềm lực mạnh hơn cả. Khi tiến hành đàm phán về từng điều khoản cụ thể trong hợp đồng, tôi đã loại bỏ thêm hai công ty nữa, giờ chỉ còn lại một công ty thích hợp nhất. Ông chủ Triệu là người Đông Bắc, có thâm niên kinh doanh trong lĩnh vực ẩm thực và giải trí ở Thanh Đảo 18 năm. Dạo gần đây, do các đơn vị kinh doanh cùng ngành cạnh tranh quyết liệt, nên ông ta có ý định chuyển sang đầu tư vào lĩnh vực mới. Công ty Ngụy Thị đã nằm trong tầm ngắm của ông chủ Triệu từ lâu, có điều, ông ta rất tinh đời, biết chúng ta cần bán gấp nên đưa ra những điều kiện khá khắt khe, tuy nhiên vẫn còn hơn hai công ty kia. Vì vậy, tôi cho rằng, nếu chị nhất định muốn bán công ty, thì đây chính là một cơ hội tốt. - Trương Duệ đẩy xấp tài liệu dày cộp đến trước mặt Tích Tích, - Chị bớt chút thời gian xem qua, tôi cùng luật sư Vương và luật sư Lã mất cả tuần mới đưa ra được phương án giải quyết này đấy.
Vì cuộc đàm phán này mà Trương Duệ phải làm việc cật lực sáu đêm không nghỉ. Anh vắt óc suy nghĩ, làm sao đưa ra được những điều khoản có lợi nhất cho Tích Tích. Dĩ nhiên, anh vốn chẳng bao giờ kể công với cô. Có nhất thiết phải nói ra không? Khi anh vẫn còn là người làm công ăn lương dưới quyền của cô.
Anh làm như vậy, không chỉ bởi Ngụy Xuân Phong từng đối đãi tốt với anh, mà quan trọng hơn là vào khoảnh khắc nhìn thấy Tích Tích rơi lệ trong tang lễ của chồng cô, anh đã quyết định cam tâm tình nguyện, toàn tâm toàn ý giúp đỡ người phụ nữ này.
- Cậu và luật sư đã thông qua rồi thì tạm thời tôi chưa cần xem vội. - Tích Tích liếc qua xấp tài liệu, cầm lên giở vài trang, - Nhưng nhất định, tôi sẽ sắp xếp thời gian xem thật kỹ.
Sự tín nhiệm của cô đã nhắc nhở anh không được để xảy ra bất kì thiếu sót nào, để xứng với sự kỳ vọng của cô.
- Ông chủ Triệu ngỏ ý muốn không di dời địa điểm công ty, ông ta muốn ký hợp đồng thuê lại tầng lầu này trong ba hoặc năm năm nữa. Trước đây, ông ta muốn nhảy vào đây để làm ăn, nhưng không thể thực hiện được vì tầng lầu này thuộc quyền sở hữu của công ty Ngụy Thị, nay công ty sắp chuyển nhượng rồi, chị có muốn bán tầng lầu không? Nếu sang tay rồi thì ông ta có sử dụng nó hay không là điều rất khó nói.
- Đúng vậy. Ngày trước bố tôi mua tầng lầu là để giúp vợ chồng tôi có một cuộc sống tốt hơn. Những năm qua, Xuân Phong vẫn luôn sử dụng nó, bây giờ anh ấy không còn nữa nên không cần thiết phải giữ lại. Cậu thấy tôi nên bán nó hay nên giữ lại? - Tích Tích quay sang hỏi ý kiến của Trương Duệ.
- Quan điểm của cá nhân tôi chưa được xác đáng cho lắm, chị chỉ nên tham khảo thôi nhé. - Trương Duệ mỉm cười, - Bây giờ mà mang tiền đi đầu tư thì quả là mạo hiểm, ngành nào cũng có đầy rủi ro. Chứng khoán thì không được rồi, quỹ đầu tư cũng quá mạo hiểm, vàng thì chỉ được đầu tư một khoản nhỏ, hơn nữa thị trường này cũng rất bấp bênh. Xem ra, trước mắt đầu tư vào bất động sản vẫn chắc ăn nhất, nếu bây giờ chị chưa cần dùng tiền gấp thì nên giữ lại tầng lầu.
- Vậy là cậu cũng cùng quan điểm với tôi đấy, thế thì giữ lại đã. - Tích Tích nói, - Giá cả trên thị trường hiện nay là bao nhiêu?
- Khu vực phía nam thành phố là nơi sầm uất nhất, những toàn nhà mới xây có giá bán trên dưới 3 vạn tệ một mét vuông, còn những tòa nhà cũ thì khoảng 1,5 vạn tệ.
- Vậy còn giá thuê?
- Theo bên môi giới, giá cho thuê năm nay thấp hơn năm ngoái, cụ thể là bao nhiêu thì tôi sẽ nhanh chóng tìm hiểu rồi báo lại với chị.
- Tình hình tài chính cụ thể của công ty thế nào?
Trương Duệ rút từ xấp tài liệu ra một bản báo cáo, đưa cho Tích Tích.
- Đây là báo cáo đánh giá tình hình tài chính mới nhất của chuyên viên kế toán.
Tích Tích xem lướt quá vài phút, rồi nhíu mày nói.
- Nếu tôi nhớ không lầm thì hai năm trước, tình hình tài chính của công ty cũng như thế này mà.
- Ngoài tầng lầu là tài sản cá nhân đứng tên chị, không thuộc về công ty, toàn bộ tài sản công ty hiện giờ, có đến một nửa là để trả các khoản nợ nần. Nói cách khác, nửa tài sản còn lại của công ty là vốn liếng gây dựng từ những năm trước.
- Vậy hai năm nay Xuân Phong đã làm gì mà tại sao công ty lại không phát triển.
- Việc này không thể trách tổng giám đốc Ngụy được. Mấy năm gần đây, các doanh nghiệp cạnh tranh gay gắt, công ty cũng kiếm được từ các công trình, nhưng phải dành một khoản lớn để nuôi nhân viên, nên việc kinh doanh hai năm nay chỉ đủ để duy trì công ty mà thôi.
- Đúng là hai năm nay làm ăn rất khó khăn, tôi có nghe Xuân Phong nói đến.
- Chị có thắc mắc gì nữa không?
- Chuyện công ty nói đến đây thôi. - Tích Tích cầm chén trà lên, uống hết trà rồi lại rót đầy chén, - Còn chút chuyện cá nhân, tôi muốn hỏi cậu.
Tích Tích rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại xinh xắn, để trước mặt Trương Duệ.
- Cái này, cậu từng nhìn thấy chưa?
Trương Duệ nhìn chiếc điện thoại, ngập ngừng.
- Không sao, cậu cứ thẳng thắn nói cho tôi biết.
- Tôi có nhìn thấy tổng giám đốc Ngụy dùng một vài lần.
- Có thường xuyên sử dụng trong công việc không? - Tích Tích hỏi lại.
Trương Duệ lắc đầu.
- Vậy là chỉ dùng vào việc cá nhân?
- Điều này, tôi không dám chắc.
- Chu Lệ Sảnh, cậu có biết người phụ nữ này không?
- Sảnh... Tiểu Sảnh? - Trương Duệ lại ngập ngừng một lúc rồi gật đầu. - Tôi biết!
Chỉ với mấy câu hỏi, anh đã ngập ngừng hai lần, thế thì vấn đề quá rõ rồi. Tích Tích hỏi dồn, không để cho anh có thời gian suy nghĩ câu trả lời.
- Cô ta và Xuân Phong có quan hệ gì?
- Họ chỉ là bạn bè thôi.
- Bạn bè như thế nào?
- Chuyện này, chị à, thực sự tôi không rõ.
- Ngày nào cậu và Xuân Phong cũng ở bên nhau. Cậu biết người phụ nữ này thế mà lại không rõ mối quan hệ giữa hai người họ ư?
- Không phải thế. Tôi và tổng giám đốc Ngụy chỉ gặp nhau trong công việc thôi. Tôi thì ngồi lỳ trong văn phòng tám tiếng đồng hồ, còn tổng giám đốc Ngụy thì có thể ra ngoài bất cứ lúc nào. Chúng tôi xem nhau như anh em, nhưng dù sao anh ấy cũng là sếp, tôi không nên biết nhiều chuyện riêng của anh ấy quá. Tôi thực sự không xác nhận được điều gì trong mối quan hệ giữa anh ấy với Tiểu Sảnh, cũng không thể suy đoán lung tung được.
- Cậu có cách nào liên lạc được với Tiểu Sảnh không?
- Tôi không có, từ trước đến nay đều không có.
- Có phải cô ta làm việc ở bệnh viện không?
- Điều này thì đúng. Cô ấy là y tá, hình như là y tá trưởng thì phải? Tôi từng nghe tổng giám đốc Ngụy nhắc tới một lần. Ba năm trước, khi Xuân Phong làm phẫu thuật, cô ta được một người bạn nhờ chăm sóc anh ấy.
- Được rồi, cảm ơn cậu!
Trương Duệ để lại xấp tài liệu trên mặt bàn, sau đó cầm hộp trà xanh Tích Tích tặng và đi ra ngoài. Tích Tích khóa trái cửa phòng, rồi lấy di động tìm số điện thoại của Điền Ca, do dự một chút rồi ấn nút gọi.
Chuông đổ một hồi mà không có ai nhấc máy, Tích Tích cũng không gọi lại nữa.
Có lẽ Điền Ca đang bận siêu âm cho bệnh nhân, cô nghĩ.
Quả nhiên, hai mươi phút sau, khi Tích Tích đang lái xe đến phía đông thành phố thì Điền Ca gọi điện tới.
- Alô, Điền Ca à? - Một tay Tích Tích giữ vôlăng, tay còn lại cài tai nghe vào tai trái.
- Vâng, chị Tích Tích đấy à?
- Là tôi, cô đang bận à? Làm phiền cô rồi.
- Có gì đâu. Thật ngại quá, ban nãy tôi đang bận việc nên không nghe máy được. Chị có chuyện gì vậy?
- Là thế này, bạn tôi nhờ tôi hỏi thăm một người làm việc trong bệnh viện của cô.
- Là ai vậy?
- Có phải ở chỗ cô có một y tá trưởng tên là Chu Lệ Sảnh đúng không?
- Lệ Sảnh à? Là chị em tốt của tôi đấy. - Điền Ca niềm nở trả lời, - Lẽ ra chị phải có ấn tượng với cô ấy chứ. Năm đó, anh Xuân Phong nhà chị làm phẫu thuật, Lý Dương đã ủy thác cho tôi tìm người chăm sóc cho anh ấy, vì vậy tôi đã nhờ Lệ Sảnh mà.
Sự thật đã hai năm rõ mười, nhưng Tích Tích vẫn hỏi thêm một câu:
- Có phải cô ấy sống ở khu Phúc Linh, phía bắc đường Phúc Châu không?
- Trước đây cô ấy sống ở đó. Đấy là nhà của bố mẹ cô ấy, cô ấy không sống ở đó từ lâu rồi.
- 1380895xxxx, là số điện thoại của cô ấy à?
- Đấy là số điện thoại cũ, giờ cô ấy không dùng nữa, thay số mới rồi. - Nói đến đây, Điền Ca bỗng chột dạ, sức ý thức được là mình đang nói dai nói dài nói dại, nên vội dừng lời. Cô nghĩ, địa chỉ nhà ở và số điện thoại của bạn bè đều là thông tin cá nhân, tùy tiện để lộ là không ổn chút nào. May mà Tích Tích không phải người ngoài, lại càng không phải là người xấu, nhưng về độ thân thì Tích Tích so với Lệ Sảnh còn kém một bậc. Chu Lệ Sảnh là chị em tốt nhiều năm với mình, còn Tích Tích chẳng qua chỉ là vợ bạn thân của Lý Dương, mình chỉ gặp cô ấy vào những dịp cùng Lý Dương họp mặt bạn bè, thi thoảng đi ăn cùng nhau, nhưng gặp nhau thì lại chẳng biết nói chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Điền Ca quyết định, nếu như Tích Tích hỏi số điện thoại mới của Lệ Sảnh thì cô sẽ nói dối là vừa bị mất điện thoại mất luôn cả số điện thoại lưu trong máy, nên chưa kịp nhớ ra số điện thoại của Lệ Sảnh.
Nhưng Trần Tích Tích không hỏi thêm điều gì nữa mà chỉ nói lời cảm ơn.
Điền Ca tò mò hỏi lại:
- Bạn chị có cần liên lạc với cô ấy không? Nếu cần thì tôi sẽ chuyển lời cho chị?
- Không cần đâu. - Tích Tích trả lời, - Tôi cũng không biết bạn tôi có việc gì, thôi để cô ấy tự đến tìm Chu Lệ Sảnh vậy.
Tích Tích hỏi thăm thêm mấy câu xã giao, rồi nhẹ nhàng cúp máy.
2
Điền Ca cảm thấy khó hiểu, rất hiếm khi Tích Tích liên lạc với cô. Bình thường có chuyện gì cô ấy đều trực tiếp tìm gặp Lý Dương, thế mà hôm nay, đột nhiên cô ấy lại hỏi dò tình hình của Lệ Sảnh qua cô. Thế là trong giờ nghỉ tra, Điền Ca đến phòng Lệ Sảnh để kể về cú điện thoại kỳ quặc của Tích Tích.
- Cậu có biết ai tên là Trần Tích Tích không? - Điền Ca ướm hỏi bạn.
- Trần... Tích Tích? - Chu Lệ Sảnh suy nghĩ giây lát, - Hình như mình từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải? Có phải là bệnh nhân không?
- Chồng cô ấy từng là bệnh nhân của cậu đấy, tổng giám đốc công ty Ngụy Thị, Ngụy Xuân Phong. Hồi anh ta nằm viện, Lý Dương nhờ mình tìm người chăm sóc cho anh ấy, thế nên mình đã nhờ cậu đích thân ra tay, chắc là cậu không có ấn tượng gì rồi... Tích Tích nói bạn cô ấy muốn tìm gặp cậu, nhưng cậu yên tâm, mình không cho cô ấy số điện thoại của cậu đâu.
- Ồ! Mình có làm chuyện gì khuất tất đâu mà phải lo lắng chứ? Nói cho cô ấy biết cũng chẳng sao cả. Mà cô ấy không nói tìm mình có chuyện gì à?
- Cô ấy bảo cũng không rõ người bạn kia có chuyện gì muốn nói với cậu.
- Ừ, mình hiểu rồi.
- À, phải rồi! Sao tự nhiên cậu lại đổi số điện thoại thế? Số điện thoại trước không chỉ đẹp mà lại còn dễ thuộc nữa, giờ thì xong rồi, mỗi lần định gọi cậu thì lại phải tra danh bạ nửa ngày trời mới xong.
- Vì hàng tháng mình bị trừ oan nhiều gói cước lắm, vả lại gần đây, các hãng viễn thông lại triển khai rất nhiều chương trình khuyến mãi, tội gì không đổi chứ, nhiều lợi ích lắm. Cậu cũng nên đổi số đi.
- Mình đổi số khác làm gì? Rồi phải lần lượt thông báo số mới đến từng người thân và bạn bè sao? Phiền lắm!
- Phiền gì mà phiền? Gửi một cái tin nhắn là xong ngay.
- Tóm lại là mình không thích. Chấm hết!
Sau khi hết giờ làm việc, Điền Ca tới trường mẫu giáo đón con. Ngoài những hôm phải trực ca, hằng ngày Điền Ca luôn đi làm về rất đúng giờ, có lẽ đây là ưu điểm lớn nhất của nhân viên phòng siêu âm. Các nhân viên phòng khác, mặc dù được lót tay bằng phong bì dày cộp, nhưng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, những hôm tan ca đúng giờ chỉ đến trên đầu ngón tay, còn lại bất cứ lúc nào họ cũng phải ở lại bệnh viện để thực hiện phẫu thuật. Thi thoảng, Điền Ca mới gặp những tình huống đặc biệt nên không mấy đau đầu về chuyện giờ giấc. Vì thế, việc buổi sáng Lý Dương đưa con đi học, và đến buổi chiều Điền Ca đón con về, đã trở thành thông lệ của gia đình này.
Về đến nhà, Điền Ca định kể với Lý Dương chuyện Tích Tích dò hỏi về Lệ Sảnh, nhưng anh vẫn chưa về. Nửa tiếng rồi một tiếng trôi qua, Điền Ca cho Ni Ni ăn trước, còn mình thì ôm bụng đói chờ anh. Ba bốn tiếng đồng hồ sau, cơm canh nguội ngắt, thế mà vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Trong lúc chờ Lý Dương về, Điền Ca mở máy tính, lên mạng. Thường thì cô chỉ vào các website bất động sản để theo dõi xu hướng nhà đất ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến; còn những tin tức lá cải giật gân như quan chức ngã ngựa, MC nữ vướng scandal gái gọi, tỉ phú nhảy lầu tự tử... cô vốn không có hứng thú ngồi đọc.
Sau cái chết của Ngụy Xuân Phong, Lý Dương truyền một cách nhìn khác về nhân sinh quan cho Điền Ca: “Người chết rồi thì dù có mười căn hộ cũng không thể mang theo xuống mồ được.” Cô biết điều anh nói hoàn toàn đúng, nhưng mỗi lần vào các website bất động sản, quan niệm đó đều bị những tin tức đáng sợ về nhà đất đánh bật, khiến cô buồn bã suốt cả ngày.
Thanh Đảo tuy không phải là thành phố trực thuộc trung ương nhưng cũng là thành phố lớn. Một khi bất động sản của thành phố này cao tăng thì giá nhà của các khu vực xung quanh cũng tăng vùn vụt. Chả thế mà, rất nhiều chủ nhà second-hand, sau khi ký hợp đồng đã nuốt lời, họ chấp nhận trả tiền phạt vi phạm hợp đồng để giữ lại nhà, chờ ghim giá. Điền Ca rất lo, cô chỉ sợ chủ nhà không đợi được lại tự ý nâng giá bán. Ngộ nhỡ ông ta nâng lên thêm dăm ba vạn tệ, thậm chí là cả chục vạn tệ nữa thì cô và Lý Dương được ăn dưa bở rồi.
Hôm qua Lý Dương tăng ca, Điền Ca dặn đi dặn lại, xong việc anh nhớ mang thẻ ngân hàng về. Nhưng buổi tối, anh đi xã giao đến nửa đêm mới mò về. Cô hỏi thẻ đâu thì anh bảo quên rồi. Trông bộ dạng say khướt, vừa bước vào nhà đã ngã vật ra giường của anh, cô đành bó tay, không nói lời nào. Sáng nay, cô lại dặn anh nhớ về sớm và cầm theo thẻ ngân hàng. Không ngờ, chín giờ rồi mà chẳng thấy người đâu cả, ngay đến một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Ni Ni nũng nịu chạy ra đòi mẹ cùng chơi dán tranh. Cô ngồi bệt xuống nền nhà, không để tâm đến việc dán hai chú gấu nhỏ cùng con, sau đó cô đứng bật dậy đi ra cửa bếp rồi lại quay ra, nghĩ bụng: Không được, không thể đợi những bảy ngày nữa, phải đánh nhanh thắng nhanh để ông ta sang tên mới được, chỉ khi nào căn hộ đứng tên vợ chồng mình thì nó mới thực sự là của mình, bằng không, lơ là một tỷ là chẳng lường trước được điều gì.
Ni Ni cầm tập tranh dán chạy lại bên Điền Ca, nài nỉ:
- Mẹ! Mẹ! Con lại dán được một con thỏ trắng nữa rồi này, đến lượt mẹ dán sói xám đấy!
- Con bé này, rách việc quá đi mất. - Điền Ca nổi cáu, - Ra đằng kia tự chơi đi, không thấy mẹ đang bận sao?
Ni Ni đang vui vẻ, nay nhìn thấy sắc mặt của mẹ, bèn òa lên khóc.
- Có im đi không? Còn sợ hàng xóm chưa nghe thấy hay sao? - Điền Ca nghiêm mặt, tay dứ dứ ra như muốn đánh, - Nín ngay, không được khóc, con mà khóc mẹ sẽ quất cho một trận.
Ni Ni càng khóc dữ hơn. Nó ngửa cổ gào thật to, khóc đến khản cả giọng, nước mắt nước mũi tèm lem.
- Mẹ xấu mẹ xấu, con ghét mẹ, con không chơi với mẹ nữa...
Hết giờ làm, đồng nghiệp đã về từ lâu, các phòng làm việc trong tập đoàn CC trở nên yên ắng khác thường, thỉnh thoảng có tiếng đế giày gõ xuống nền nhà rồi lại im phăng phắc.
Một mình Lý Dương ngồi im như phỗng trước máy tính, chỉ có mấy ngón tay là miệt mài di chuột, hình ảnh trên màn hình liên tục thay đổi, lúc thì là một tay cự phú tiêu tiền như rác, lúc lại thành hiệp khách võ công cái thế... Chơi xong một ván game, anh xem lướt qua tin tức, chẳng có gì đáng xem. Khi anh vừa tắt màn hình thì chợt cảm thấy đau đầu, hoa mắt, tâm trạng chán nản như rớt xuống vực thẳm.
Điện thoại di động của anh vang lên bản nhạc anh cài riêng cho Điền Ca.
- Alô? - Cô nói.
- Anh đây.
- Đang ở đâu đấy?
- Phòng làm việc.
- Làm gì? - Câu hỏi nhát gừng của Điền Ca không giống như đang ngạc nhiên, mà là đang tức lộn ruột.
- Không làm gì cả.
- Thế tại sao không về nhà?
Lý Dương không trả lời.
- Nói đi chứ! - Giọng của Điền Ca không ngọt lịm nữa, mà thay vào đó là giọng nói có phần gắt gỏng, từ đầu dây bên kia dội lại. - Hết giờ làm việc, sao anh cứ ở lì trong phòng làm việc thế hả? Không về cũng không gọi điện, rốt cuộc anh đang giở trò gì đây? Anh có về ăn cơm hay không thì bảo? Nếu không về thì đi đâu thì đi, tối nay đừng có mà về nhà nữa.
Thật lòng mà nói, anh thích sự cởi mở, vui tươi và tính cách dịu dàng của Điền Ca, chứ cái vẻ dữ dằn như hổ cái thì anh chẳng bao giờ ưa. Với lại, cái kiểu tra vấn cộc cằn này không chỉ khiến anh thấy chướng tai mà còn ghét cay ghét đắng. Nếu như trước đây, hai vợ chồng xảy ra chuyện không vui, thì nhất định anh sẽ nhượng bộ dỗ dành, an ủi cô: “Cưng à! Em đuổi anh thì anh biết đi đâu bây giờ? Em là dẻ xương sường trên người anh, dù anh có đi đâu làm gì, thì cuối cùng chẳng phải vẫn về bên em đấy ư? Làm sao anh có thể rời xa xương sườn của mình được chứ, để gãy thì đau lắm”. Nghe anh nói như thế, Điền Ca không cáu được nữa vì buồn cười, ánh mắt sắc lạnh cũng chuyển sang hờn dỗi.
Nhưng lúc này, anh không muốn nói một lời nào cả, cứ để kệ cho cô xả giận. Anh càng im lặng cô lại càng nôn nóng, anh càng bình tĩnh cô lại càng giận dữ.
Đợi cô ngừng nói, anh hạ thấp giọng:
- Anh đang chờ một cuộc điện thoại.
Thế rồi, không đợi cô đáp lại, anh ấn nút kết thúc cuộc gọi.