Từ khi bước sang tuổi ba mươi, ngày nào Điền Ca cũng có cảm giác mệt mỏi rã rời, không chỉ ở thể xác mà còn cả về tinh thần. Con nhỏ, bố mẹ già, việc nhà cửa, lại còn việc cơ quan, cứ như thế cả ngày khiến cô thấy mình chẳng được hưởng một phút giây nhàn nhã nào.
Nhiều lúc cô chỉ muốn tung hê mọi việc để hưởng thụ vài ngày không phải làm bất cứ việc gì, muốn ăn gì thì ăn, chơi gì thì chơi, gạt bỏ chuyện nhà cửa, chồng con, công việc, không phải nhìn sắc mặt lãnh đạo, cũng chẳng phải nghe người bệnh kêu ca, không phải lo toan nghĩ ngợi gì hết… giống như đám mây trắng tự do tự tại, nhàn nhã phiêu du trên bầu trời. Đó là cuộc sống như thế nào nhỉ?
Điền Ca đã ấp ủ suy nghĩ này nhiều năm nay, nhưng chưa thực hiện được. Trước đây chưa thực hiện được, bây giờ cũng thế, còn sau này càng không biết có thực hiện được hay không. Điều khiến cô bứt rứt nhất là sau bao nhiêu năm cần cù chịu khó, liên tục cố gắng phấn đấu như thế, mà sao ngay cả một căn nhà tử tế cũng không có nổi?
Cuộc sống liên tục vận động và không ngừng thách thức lòng nhẫn nại của mỗi người.
Khi giá nhà liên tục tăng lên, phá vỡ giới hạn của lòng nhẫn nại thì Điền Ca làm sao có thể bình chân như vại. Trước đó, hết năm này qua năm khác cô và Lý Dương luôn ở trong trạng thái nghe ngóng tình hình, lưỡng lự không quyết, âm thầm chờ giá nhà được điều chỉnh lại, rớt giá, và thậm chí là trượt giá.
Cô luôn mơ về một ngày nào đó, thị trường nhà đất đóng băng để vợ chồng cô có cơ hội mua được một căn nhà rộng rãi, tiện nghi. Lý Dương thậm chí còn mơ mộng hơn cả cô, anh còn muốn cả hai căn hộ. Một căn trông ra biển, một căn nhìn thấy núi; một căn là để ở, còn một căn để nghỉ dưỡng.
Nhưng mà, thị trường nhà đất trong nước trước sau không có chút dấu hiệu đóng băng mà ngược lại còn tăng mạnh như diều gặp gió, như ngựa đứt cương. Những tin tức về giá nhà được cập nhật hằng ngày như đốt cháy hệ thần kinh yếu ớt của Điền Ca, khiến cho ước mơ của cô ngày càng trở nên xa vời, mỗi ngày qua đi, cô cứ thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.
Hồi mới lấy nhau, giá nhà ở Thanh Đảo tăng từ một hai nghìn tệ tăng đến hai ba nghìn tệ, Lý Dương cảm thấy hơi cao nên thuyết phục cô chờ thêm một năm nữa, mua nhà là việc lớn, khoản chi này là tiền mồ hôi nước mắt cả đời của hai vợ chồng, nên không thể qua loa đại khái được. Hai năm sau, giá nhà tăng đến bốn năm nghìn tệ, cứ cho là mua căn nhà nhỏ hai ba chục mét vuông thôi, thì cũng phải khuynh gia bại sản, thế nên cô Iại càng không dám khinh suất. Lại chờ đợi thêm một thời gian thì giá nhà đã tăng đến sáu bảy nghìn tệ, chính phủ bắt đầu đưa ra các giải pháp nhằm bình ổn giá, lúc này Lý Dương lại nói: “Em thấy chưa, giá nhà tăng lên đến đỉnh điểm rồi, giờ mà mua nhà thì hậu quả sẽ là cái thòng lòng bi thảm tròng vào cổ, có khi vợ chồng con gái phải ra đường mà ở ấy chứ”.
Vì thế Điền Ca lại chờ, sau đó giá nhà ở nhiều vùng trong cả nước đã có chiều hướng giảm xuống, nhưng thị trường nhà đất ở Thanh Đảo lại không hề bị ảnh hưởng bởi chính sách điều tiết của nhà nước. Nó giống như một con trâu ngang ngạnh, hiên ngang chạy thẳng đến tám chín nghìn tệ, thậm chí là hơn một vạn tệ. Đến giờ thì đã rõ ràng, tiến thêm một bước nữa chính là vực sâu muôn trượng, là trò tung tú cầu của bọn tư bản máu lạnh và những nhà đầu cơ bất động sản, hạng dân đen như gia đình cô làm sao có thể đón quả cầu may mắn ấy, ngộ nhỡ mất đi sản nghiệp của cả gia đình thì làm thế nào? Thôi thì đành nghiến răng nghiến lợi chứ biết nào sao nữa, lòng như lửa đốt mà vẫn phải tiếp tục quan sát tình hình.
Có một dạo, hai vợ chồng đều rất bận. Bận từ sáng sớm tới tối mịt, bận việc nhà, việc cơ quan, con nhỏ, chức vụ, cuối cùng đến khi rảnh rỗi chút thời gian, tranh thủ xem lại tình hình nhà đất thì Điền Ca mới tá hỏa, dường như chỉ trong một đêm, bất động sản ở thành phố này đã bị đẩy lên gần hai vạn tệ. Cái giá một vạn tệ lúc trước không thể mua được nhà trong nội thành, giờ đó là giá của khu ổ chuột, hoặc ở ngoại ô, cách xa hoàn toàn với khu vực trung tâm thành phố.
Hôm đó, Điền Ca xem tờ quảng cáo của bên môi giới nhà đất mà khóc ròng, lòng rớm máu. Khi ấy, cô không thể không chấp nhận sự thực, giá nhà chẳng khác gì một đoàn tàu không bao giờ dừng lại, không bao giờ vào sân ga mà cứ tiến thẳng về phía trước, cô và Lý Dương vì không bắt kịp chuyến tàu sớm nhất nên giờ đây, hai người hoàn toàn bị bỏ rơi không thương tiếc.
Điền Ca ghi nhớ từng câu Lý Dương đã nói trong lòng.
Mấy năm trước khi giá nhà tăng lên đến ba bốn nghìn tệ, một đồng nghiệp của cô đã mua được nhà mới, nhận lời mời của họ, cô kéo Lý Dương tới thăm. Trên đường trở về, cô khóa tay anh, mắt long lanh tràn đầy ước muốn. Cô rủ rỉ với Lý Dương: “Anh yêu, chúng mình cũng mua nhà đi, chỉ cần vay ngân hàng thêm một ít nữa là chúng ta cũng sẽ có nhà riêng rồi”. Lý Dương nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, can ngăn: “Em ngốc nhỉ? Lúc giá nhà chỉ có hai nghìn tệ thì không mua, giờ lên đến ba nghìn chín trăm tệ lại đâm đầu vào?” Lúc đó căn hộ mà đồng nghiệp cô vừa mua gồm hai phòng khách và ba phòng ngủ, trông ra biển với giá ba nghìn chín trăm tệ một mét vuông, vị chi tổng giá trị là hơn 55 vạn tệ. Lý Dương dự đoán rằng: “Thật là đáng sợ, một căn hộ mà những mấy chục vạn tệ, giá nhà vượt xa thu nhập của người dân thì chắc chắn sẽ sớm được bình ổn giá thôi, cô ấy mua đắt rồi. Chúng ta đừng nóng vội, cố chờ thêm một thời gian nữa, giá nhà hạ xuống chừng ba nghìn tệ thì mình sẽ ra tay. Đến lúc đó, với số tiền như vậy, mình sẽ được ở trong căn hộ có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, thế chẳng hơn à?”
Điền Ca ngả đầu lên vai Lý Dương, ngọt ngào đồng ý: “Anh yêu, em nghe anh”.
Đấy là chuyện của những năm về trước. Khi đó hai người vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn chưa được bao lâu.
Và hôm nay là những năm về sau. Điền Ca vô cùng tuyệt vọng, bởi cô đã trông mòn con mắt mà giá nhà vẫn cao ngất ngưởng, chẳng thể nào với tới được. Thêm vào đó, cô cũng mất dần hi vọng về người chồng cùng chia ngọt sẻ bùi với mình nhiều năm qua. Trước khi lấy nhau, cô vốn tưởng rằng anh là một thanh niên tài trí hơn người, từng tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế một trường đại học danh giá ở Bắc Kinh, lại thi được vào công ty lớn có tiếng, thế thì chỉ cần hai người đồng cam cộng khổ, cùng nhau phấn đấu, cuộc sống sẽ ngày càng khấm khá. Ngờ đâu, sau khi lấy anh, dần dần trải qua mấy năm cuộc sống hôn nhân, cô mới phát hiện ra rằng, so với người phụ bếp có trình độ văn hóa cấp Ba trong nhà ăn cơ quan, thì anh hơn xa về trình độ lý luận đầu tư và quản lý tài vụ. Ấy vậy mà, nghe đâu mấy năm trước, người này đã bán nhà ở quê và vay mượn thêm, mua được một căn hộ ở phía Nam thành phố Thanh Đảo. Căn hộ có diện tích vừa phải, lại cũ rích, nhưng bây giờ nó cũng trị giá hơn một triệu nhân dân tệ đấy. Còn Lý Dương thì sao? Riêng về khả năng kinh tế, về chất lượng cuộc sống, chỉ có thể nói rằng từ khi lấy anh, cuộc sống của Điền Ca càng ngày càng trở nên sa sút, nghèo túng hơn, khiến cô chẳng còn mặt mũi nào gặp người quen.
Những lúc bạn bè tụ tập, ngoài chuyện con cái ra thì thường đề cập đến vấn đề nhà ở hoặc là thời trang, trang sức, mỹ phẩm, về thương hiệu này hay nhãn hàng nổi tiếng kia. Hôm nay cô bạn này đi mua sắm một vòng quanh Hong Kong, ngày mai cô bạn kia làm một chuyến du lịch đến Hàn Quốc. Có cô bạn, con mới ba tuổi đã bắt đầu vẽ lên một viễn cảnh tươi đẹp: đưa con ra con nước ngoài du học, đào tạo chuyên sâu… Cuộc sống của họ phải như thế nào thì mới có ý nghĩ phóng khoáng như thế, dám tiêu xài như thế chứ? Điền Ca thì sao? Trước khi kết hôn, trong mắt bạn bè, cô nổi tiếng là một tiểu thư sành điệu tiêu xài phung phí, đốt tiền chỉ trong nháy mắt.Thế mà đến bây giờ, cô không dám chủ động bước vào quán cà phê Starbucks hay Beatles, bởi lẽ một cốc cà phê ở đây ít nhất cũng mất hai mươi, ba mươi tệ, ngang ngửa ba cuốn sách tô màu của Ni Ni. Cái gì mà thời trang hàng hiệu, đồ trang sức nổi tiếng, du lịch nước ngoài, cứ hễ nhắc tới là cô lại bực mình rồi. Nhiều lúc Điền Ca nghĩ bụng, nếu mình cũng có “số đỏ” như mấy cô bạn kia, sớm mua được nhà riêng thì việc gì phải chắt bóp hà tiện? Dựa vào cái gì mà người ta đi máy bay ra nước ngoài du lịch, còn mình lại ở nhà đeo tạp dề hì hụi lau sàn nhà chứ? Dựa vào cái gì mà người ta đến trung tâm mua sắm, quẹt thẻ tín dụng để mua hàng hiệu, còn mình lại chui vào chợ đôi co một đồng hai đồng với dân tiểu thương, vì một cái áo sơ mi 80 tệ mà mặc cả đến mặt đỏ tía tai chứ… Nhìn lại mình đi, sai lầm duy nhất chính là không kịp thời mua nhà khi giá cả mới bắt đầu leo thang. Đầu óc lúc nào cũng quay cuồng vì chuyện nhà cửa nên việc gom tiền mua nhà trở thành động lực phần đấu và thái độ sống của Điền Ca.
Từ một cô gái thành thị sành điệu, mỗi mùa đều săm soi tạp chí thời trang để ăn diện, thì giờ đây Điền Ca giống thần giữ của còn hơn cả bà mẹ; từ một tiểu thư sành điệu, ham hư vinh trở thành bà vợ cả ngày chỉ biết đến củi dầu mắm muối. Tất cả cũng chỉ vì một căn nhà.
Điền Ca không muốn tiếp tục chờ đợi và cô cũng không thể chờ đợi thêm được nữa. Cô sợ rằng mình sẽ không còn đủ kiên nhẫn, sợ mình sẽ tuyệt vọng đến mức muốn nhảy lầu. Trước đó không lâu, chẳng phải cũng có một người đàn ông nhảy cầu tự tử sao? Chỉ vì cả đời làm cách mạng mà cuối cùng vẫn không mua nổi một căn hộ nhỏ, khiến con trai không lấy nổi vợ, tất cả những áp lực đó đã khiến ông ta nghĩ quẩn, chạy trốn thế gian hỗn loạn… Tất nhiên, Điền Ca là một bác sỹ siêu âm 32 tuổi đầu, cô còn trẻ lắm, vả lại, mỗi ngày siêu âm cho biết bao nhiêu người với đủ loại bệnh khác nhau, nên cô hiểu sinh mệnh của mỗi người quý giá đến nhường nào. Cô đâu thể hèn nhát như thế và tuyệt đối cô cũng không để nó xảy ra với mình.
Không được trốn tránh hiện thực mà phải đối mặt và tìm cách giải quyết vấn đề. Giải quyết bằng cách nào đây? Đó chính là mau chóng ra tay, không thể cứ ngốc nghếch chờ đợi mãi được. Những chuỗi ngày chờ đợi đã chứng minh một sự thât, những tiên đoán nhầm lẫn của Lý Dương đã làm hỏng giấc mơ mua nhà của cô. Chuyện đến ngày hôm nay, oán trách hay ôm hận cũng thế thôi, dù sao cũng đã xôi hỏng bỏng không cả rồi. Bất luận là không cam chịu thế nào đi chăng nữa thì cô cũng phải ép mình chấp nhận cái giá nhà chót vót kia. Không chấp nhận thì biết làm thế nào? Ra sức vẫy vùng thì có gì tốt? Tiếp tục chờ đợi ư? Để rồi đi vào ngõ cụt, bó gối ngồi chờ chết sao?
2
Bất kể Điền Ca có nỗ lực đến đâu thì tương lai vẫn rất mù mịt, dẫu vậy, cô vẫn quyết định làm theo chủ kiến của mình một lần, dứt khoát là không nghe Lý Dương nữa.
Hôm qua, Tiểu Hàn hẹn Điền Ca đi xem nhà. Cậu ta nói rằng:
- Vất vả lắm em mới hẹn được chủ nhà, họ chỉ có một tiếng đồng hồ vào chiều hôm nay, chị muốn xem nhà thì nhớ sang đúng giờ, bỏ lỡ lần này là không có nhà mà mua nữa đâu.
Điền Ca cuống quýt đáp:
- Được, được, chị sẽ đi xem, nhất định phải xem.
Và cô không ngớt miệng cảm ơn cậu ta. Lần này cô nhất định không được chậm chân, chỉ cần chậm trễ tí xíu cũng có thể để lại hậu quả nghiêm trọng. Anh ngập ngừng một chút là người ta đã bán nhà cho người khác mất rồi, hay nếu anh chần chừ chưa quyết thì chủ nhà đã nâng giá lên ba vạn, năm vạn, thậm chí mươi vạn, hai mươi vạn. Mười vạn, hai mươi vạn thì sao? Thì phải dậy sớm hơn gà, làm việc cực nhọc hơn lừa, quanh năm suốt tháng cắm mặt đi làm, không ăn không uống có thể sống nổi chăng? Đương nhiên là không thể!
Nhiều năm nay, Điền Ca làm trong một bệnh viện lớn, còn Lý Dương làm trong tập đoàn CC, cũng là một doanh nghiệp nhà nước tầm cỡ, tiền lương của hai vợ chồng hàng tháng hơn một vạn tệ. So với mức sống chung ở Thanh Đảo, thì tiền lương như thế là thuộc dạng khá ổn. Chỉ vì cứ mãi lo nghĩ chuyện mua nhà nên hai vợ chồng cô mới luôn phải chắt chiu hà tiện, tích lũy tiền bằng mọi cách, nhưng sao, tích lũy hết năm này qua năm khác mà vẫn không thành mô thành món gì vậy nhỉ?
Lẽ nào hai vợ chồng họ sống phung phí, hoang toàng? Ồ, một chút cũng không có nhé. Họ vẫn dùng chiếc tivi Hisense 29 inch, cũ kĩ, mua từ khi kết hôn, đồ gia dụng như máy giặt, tủ lạnh, dùng những bảy tám năm mà chưa hề thay mới. Chiếc điện thoại di động Điền Ca đang sử dụng là chiếc Samsung đời cũ cô mua năm năm trước, có một lần cô sơ ý đánh rơi vào chậu quần áo, hỏng hóc thường xuyên nhưng vẫn dùng đến tận bây giờ. Còn chiếc điện thoại của Lý Dương cũng không khá khẩm hơn là mấy, chính vì thế những lúc gặp gỡ bạn bè, anh rất ngại rút điện thoại ra. Cả cô và anh đều muốn thay điện thoại mới từ lâu lắm rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai người đành phải bấm bụng dùng tiếp, bởi quả thực là họ còn nhiều khoản chi cần hơn.
Nào là tiền điện nước, gas, xe buýt, điện thoại, dầu đèn mắm muối, thuế thu nhập, khoản nào cũng không thể bỏ bớt được. Nhưng, đây cũng chỉ là những khoản chi tiêu nhỏ nhặt, trong đó còn bao gồm cả phí “tình người” như bạn bè hay người thân lấy vợ lấy chồng, tiền biếu bố mẹ, thăm viếng họ hàng thân thích, năm nào không mất toi đôi ba nghìn tệ thì không xong. Đấy là còn có Điền Ca làm việc trong bệnh viện, nên chi phí khám chữa bệnh không đáng là bao,chứ cứ như các gia đìnn khác, cứ bước chân vào bệnh viện thì ít nhất cũng phải mất đến mấy trăm tệ. Ngoài ra, họ còn một loạt các khoản chi cực kì quan trọng dành cho con cái.
Bây giờ nuôi một đứa trẻ đâu có đơn giản là mỗi bữa tốn thêm nhúm gạo rồi đến cuối năm may bộ quần áo mới như ngày xưa. Mỗi tháng vợ chồng Điền Ca phải đóng cho trường mẫu giáo tám trăm tệ, mà đó chỉ là trường bình thường thôi đấy, chứ còn trường tư thục, trường “quý tộc” thì càng chớ nghĩ đến. Vào dịp cuối tuần, kỳ nghỉ, họ còn phải đóng hoàng loạt phí ngoại khóa cho Ni Ni, đưa con bé tới các lớp đào tạo kỹ năng và năng khiếu cho trẻ, với mức học phí không hề rẻ chút nào. Cho dù chỉ đăng ký hai Iớp thì một tháng cũng mất đứt khoảng bảy tám trăm tệ, nhưng cũng không thể không cho con bé đi học. Điền Ca nghĩ, các trẻ khác đều đăng ký học mà mình không đăng ký cho con bé, đến khi tham gia hoạt động tập thể, đứa này chơi đàn, đứa kia khiêu vũ, trong khi con mình cứ như đứa đần độn, cái gì cũng chẳng biết. Mình nỡ để con bé lớn lên trong tâm lý tự ti ấy sao? Hơn nữa, cô cho rằng, học đàn dương cầm và múa là để bồi dưỡng tố chất nghệ thuật cho con ngay từ nhỏ. Tuy cô không hy vọng sau này con gái sẽ trở thành một nghệ sĩ tài ba ở một môn nghệ thuật nào đó nhưng một cô gái có chút tố chất nghệ thuật thì cũng không có gì là thừa cả. Tuổi thơ của con trôi đi không bao giờ trở lại, bây giờ tiếc tiền, sau này dẫu muốn tiêu tiền cho con bé thì cũng muộn rồi. Trong bệnh viện thuốc gì cũng có, duy chỉ thuốc hối hận là chẳng có thôi. Với lại, cuối tuần cô cũng phải đưa con bé ra ngoài dạo chơi, mở mang tầm mắt, không thể cứ để nó ở dí trong nhà mãi được, người lớn ở nhà cả ngày còn chẳng chịu nổi nữa là trẻ con. Thế nên cô lại tốn thêm một khoản tiền không nhỏ để đưa con bé đi sở thú, đi trượt băng rồi thêm cả chuyện ăn bánh pizza nữa chứ… Từ khi Ni Ni ra đời, con bé đã trở thành cái “máy ngốn tiền” của cả nhà, dù dè dặt chi tiêu tới đâu thì con bé càng lớn càng ngốn nhiều tiền hơn.
Quanh năm suốt tháng, hiếm khi thấy Điền Ca mua cho mình và Lý Dương quần áo mới. Ở cơ quan, Lý Dương phải mặc đồng phục, khi không mặc đồng phục thì anh đã có hai bộ quần áo đủ để thay đổi. Anh khăng khăng giữ quan niệm: đàn ông mặc quần áo sạch sẽ là được, còn chuyện làm điệu làm đỏm là của chị em phụ nữ. Vì thế, Điền Ca cũng chỉ mua những thứ lặt vặt không thể thiếu như bít tất, quần đùi, áo lót… Tuy vậy, về phương diện này, mỗi năm hầu bao của cô cũng mất một khoản không nhỏ. Người lớn mặc xuề xòa một chút không quan trọng, nhưng con cái thì phải đầy đủ. Trẻ con chưa phát triển hoàn thiện về mặt tâm lý, nếu để con mặc quần áo rách rưới giữa đám bạn váy áo điệu đà thì không chỉ ảnh hưởng tới tâm lý của con mà bố mẹ cũng chẳng đẹp mặt gì.
Càng ngày Điền Ca càng có ít thời gian rỗi cho mình, và áp lực cuộc sống cũng lớn hơn rất nhiều. Điền Ca cũng không còn cách nào khác, cô đành phải tư duy theo kiểu “nghìn vàng tiêu hết rồi trở lại”[1] như thời thiếu nữ để tự an ủi bản thân. Cô cũng như rất nhiều bạn bè xung quanh, sau khi lập gia đình, đều phải đối mặt với những vấn đề thiết yếu của cuộc sống, gắng gượng ứng phó và phiền muộn với biết bao chuyện: con cái mỗi ngày một lớn, học mẫu giáo thì chạy vào lớp Một thế nào? Rồi cấp Hai, cấp Ba, đại học, lại còn chuyện kết hôn nữa, làm sao có nhiều tiền như vậy để cung ứng cho nó?
[1] Đây là một câu thơ trong bài Tương Tiến Tửu của Lý Bạch
Lúc nào Điền Ca cũng ở trong tình trạng bận tối mắt tối mũi như con kiến chuyển nhà, quanh năm suốt tháng cần mẫn làm việc. Cô cắt giảm chi tiêu, chắt bót từng tí, nhưng khó khăn lắm mỗi năm cô mới để dành được hai ba vạn tệ, ấy thế mà, không do chuyện này thì lại có chuyện nọ, chút tiền nhỏ nhoi ấy lại vỗ cánh mà bay, và rồi tất cả đều quay về con số không một lần nữa.
Có thể nói rằng, mấy năm nay vất vả cực khổ, ngoài việc tăng nhân khẩu ra thì về phương diện kinh tế, gia đình cô cũng không gặt hái được thành tựu gì, vẫn chẳng có của cải dư dả, cuộc sống eo hẹp túng thiếu. Có một giai đoạn, Lý Dương mê cá độ bóng đá ném vào đó không ít tiền. Điền Ca phải làm căng, cãi nhau ầm ĩ anh mấy lần thì anh mới chịu ngừng. Chưa được bao Iâu, Lý Dương lại quay sang thú vui chụp ảnh. Anh bỏ vào đó cũng mất hai ba vạn tệ, nhưng dù sao có máy ảnh trong nhà cũng còn thiết thực hơn cái trò cá độ bóng đá. Điền Ca nghĩ tới nghĩ lui, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Làm ầm lên cũng vô ích thôi, nếu ép anh từ bỏ thú vui chụp ảnh, ngộ nhỡ anh lại chuyển sang thứ khác đắt tiền hơn thì làm thế nào?
Để đi xem một căn hộ second-hand, Điền Ca buộc phải tới gặp trưởng khoa, xin nghỉ nửa ngày. Vừa nghĩ đến khuôn mặt cau có của ông trưởng khoa, Điền Ca đã nơm nớp lo sợ, nhưng thật không ngờ, lần này ông lại hết sức thông cảm, đồng ý ngay tắp lự. Có lẽ do ông vừa mới gặp chuyện vui, con người ta khi đang vừa lòng đẹp ý thì bao giờ cũng khoan hồng độ lượng với người khác hơn. Cảm ơn ông trời!
Thế là Điền Ca nhoáng nhoàng giải quyết bữa trưa rồi nhanh chóng thay quần áo, đi bộ ra bến đón xe buýt, đến thẳng khu chung cư Nguyệt Quang Sơn Sắc.
Việc cấp bách lúc này chính là nhà ở. Ni Ni ngày một lớn lên, con bé phải có không gian riêng để có thể nâng cao ý thức sống tự lập. Mặc dù từ trước đến nay, Điền Ca chưa từng nghĩ mai này con bé sẽ làm được điều gì đó để đền đáp công ơn sinh thành của bố mẹ, nhưng cô luôn tâm niệm, vợ chồng cô sẽ nỗ lực làm việc để dành cho con bé điều kiện sống tốt nhất. Đây là việc cô và Lý Dương nhất thiết phải làm.
Chuyện coi nhà, không được chậm trễ một phút giây nào. Hiện nay, thị trường nhà đất đang nằm trong tay người bán, dẫu thần và người đều căm phẫn thì cũng khó lòng thay đổi hiện tượng giá nhà lên cao bất thường, thậm chí còn không ngừng tăng lên. Người nắm nhà ở trong tay giống như là giữ núi vàng núi bạc, mặt mày vênh váo, muốn nói đông nói tây thế nào cũng được. Bất luận bọn họ đẹp xấu thế nào thì cũng đều được đám môi giới bất động sản nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cung phụng kính cẩn chẳng khác nào thần tài. Bên môi giới làm ăn thế nào? Không có lợi nhuận mà họ lại cung phụng chủ nhà như thế sao? Mỗi lần hẹn được với chủ nhà, bên môi giới đều không bỏ qua cơ hội, cùng lúc hẹn cả đống khách hàng. Anh không cần thì có người khác cần, anh còn đang băn khoăn suy tính thiệt hơn thì đã có người hớt tay trên rồi. Nói chung, cùng một mục tiêu bên môi giới đã chuẩn bị sẵn mấy phương án, dù chủ nhà có rắn mặt, bên môi giới cũng chẳng thiệt tẹo nào đâu, chỉ có người mua nhà là phải chịu thiệt đủ đường.
Ngày trước, trong số bảy tám người cùng đi xem nhà, ít nhất có đến bốn người không dám mua; còn bây giờ thì chủ nhà vừa ra giá, khách hàng đã đổ xô tranh giành suất mua như đánh trận. Tuần trước, Điền Ca cũng mới đi xem một căn hộ, vừa cầm bản thiết kế về nghiên cứu thêm thì hai hôm sau, căn hộ đó đã bị nâng giá lên mười vạn tệ.
Thật là điên lên mất thôi. Chủ nhà thời nay còn độc ác hơn cả bọn trộm cướp, biết tìm ai nói cho ra lẽ đây?
3
Phía đông Thanh Đảo có một ngọn núi tên là Phù Sơn, cao hơn 300m so với mặt nước biển, ngọn núi này tuy không cao nhưng vách đá cheo leo, từ trên nhìn xuống một cái vịnh, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, là “lá phổi xanh của Thanh Đảo” và các thành phố khác trong tỉnh Sơn Đông. Nhìn từ phía xa, Phù Sơn giống như một bức tranh thủy mặc đẹp lạ thường, cảnh sắc ấy thật khiến người ta khoan khoái dễ chịu, lưu luyến đến quên cả trở về.
Phần đất xung quanh Phù Sơn được chia làm hai khu vực: phía trước Phù Sơn và phía sau Phù Sơn. Nói về khoảng cách, hai khu vực này chỉ cách nhau chừng mấy trạm xe buýt, nhưng về mặt vị trí địa lý, giữa chúng có sự khác biệt rất lớn. Khu vực phía trước Phù Sơn có vị thế lưng tựa vào núi, mặt hướng ra biển, là nơi phong thủy hiếm gặp. Từ những năm 90, thành phố Thanh Đảo không ngừng mở rộng về phía Đông, các chủ thầu cũng theo đó nhanh chóng chiếm lĩnh vùng đất này khiến cho những khu chung cư cao cấp nhanh chóng mọc lên như nấm sau mưa. Do vị trí đẹp nên giá nhà ở đây hiển nhiên cũng bị đẩy lên cao và luôn vượt xa so với các vùng lân cận, cứ như không cao hơn thì không chứng tỏ được ưu thế của nó vậy. Dĩ nhiên, đây không phải là hiện tượng trái quy luật, mà nó do chính thị trường quyết định. Bởi lẽ, dù giá nhà vượt quá mức thu nhập bình thường của người lao động bao nhiêu thì vẫn nằm trong tình trạng cung không đủ cầu. Thế nên chỉ có thể than rằng: Tại sao bây giờ lại có nhiều người giàu như vậy? Họ kiếm đâu ra nhiều tiền đến vậy? Sau hơn chục năm phát triển, nơi đây từng bước trở thành chốn tụ hội của những người giàu có, bất kể về sự nghiệp, họ có đạt được thành tựu to lớn hay không, thì ít nhất họ đều là những người có thực lực kinh tế nhất định. Chẳng hạn như Ngụy Xuân Phong, anh đã có hai lần mua nhà, và lần nào, lựa chọn đầu tiên của anh cũng là ở khu vực phía trước Phù Sơn.
Còn khu vực phía sau Phù Sơn, quả thực không thể bì với người anh em của nó. Trước hết nó bị núi đá che kín vùng vịnh thoáng đãng, xinh đẹp kia. Tiếp đến, không biết có phải là do những biến đổi địa chất hay không mà địa hình nơi đây hơi nghiêng thoai thoải, tạo thành một vùng lòng chảo cách biệt. Vì vậy, các khu chung cư ở phía sau Phù Sơn đều mang tính thiết thực cho người dân, giá bán và tiền thuê nhà đều khá thấp. Không còn nghi ngờ gì nữa, dân cư ở đây, phần lớn là những người mới bắt đầu tạo dựng sự nghiệp hoặc vẫn đang trong giai đoạn phấn đấu. Ví như Lý Dương, từ ngày đầu tiên bước chân đến Thanh Đảo đến giờ, anh vẫn chưa thể mua nổi nhà ở khu vực phía trước Phù Sơn, nên đành lui về phía sau Phù Sơn chờ thời.
Từ khi Điền Ca lấy Lý Dương, ngoài thời gian đi làm ở bệnh viện ra, nếu cô không về nhà mẹ đẻ ở khu Lý Thương, thì phạm vi di chuyển chỉ gói gọn trong khu vực phía sau Phù Sơn. Cho dù là lúc thuê nhà hay khi mua được căn gác xép và cả dự định mua nhà nay mai, suy đi tính lại cô cũng không dám vươn ra ngoài vòng tròn nhỏ đó.
Lần này cô cùng người bên môi giới nhà đất đi xem mộ căn hộ trong khu chung cư Nguyệt Quang Sơn Sắc, tất nhiên cũng nằm ở phía sau Phù Sơn.
Khi Điền Ca cùng với Tiểu Hàn, người của bên môi giới nhà đất, bước vào cổng của khu chung cư Nguyệt Quang Sơn Sắc thì điện thoại của Điền Ca bỗng vang lên giai điệu quen thuộc cô cài riêng cho người bạn gái thân thiết: Chu Lệ Sảnh.
- Điền Ca, cậu đang ở đâu vậy? Mình mới chạy qua phòng cậu, cậu không ở bệnh viện à?
- Mình ra ngoài có chút việc, cậu về khi nào?
- Mình đã nói với cậu rồi mà, mình về tối qua - Chu Lệ Sảnh vừa kết thúc tuần trăng mật mười ngày ở Châu Âu. Tối qua vừa đặt vali đến cửa nhà, cô đã gọi điện thông báo cho Điền Ca.
- Cậu vừa mới về sao không nghỉ ngơi thêm ít nữa? Vội đi làm thế?
- Nghỉ ngơi chả có gì hay ho, ngày nào hai vợ chồng cũng dính lấy nhau, những lời muốn nói đều nói hết rồi, không còn hứng thú nữa, chẳng bằng tới cơ quan làm việc, mình có cả đống chuyện muốn kể với cậu đây.
Hai người phụ nữ hơn chục hôm chưa gặp nhau, vốn dĩ đã có không ít chuyện muốn nói, lại thêm những điều thú vị trong chuyến du lịch Châu Âu, đủ để nói cả buổi không hết chuyện. Đối với Chu Lệ Sảnh mà nói, trong bệnh viện này, thậm chí là ở thành phố này, người mà cô có thể dốc bầu tâm sự, cùng chia sẻ những niềm vui cũng như nỗi buồn mà không phải kiêng dè điều gì, thì chỉ có một mình Điền Ca thôi.
- Vậy cậu đợi mình nhé, mình xem nhà xong mới về được, mình vừa mới đến thôi. - Điền Ca nghĩ thầm, Lệ Sảnh mới đi du lịch về, hẳn là đang vui lắm đây, thể nào cô ấy cũng mang về cho mình một món quà nào đó từ châu Âu cho mà xem.
- Cậu Iại đi xem nhà à? Xem chỗ nào?
- Nguyệt Quang Sơn Sắc. Mình phải tranh thủ thời gian tới xem thử, nếu ưng thì quyết định mua luôn.
- Nguyệt Quang Sơn Sắc?
- Ừ, cậu thấy thế nào? - Nghe giọng điệu nghi ngờ của Lệ Sảnh, Điền Ca hơi nhíu mày nhưng chỉ trong nháy mắt cô lại mỉm cười. - Mình đã tìm hiểu chỗ này rồi, nó cũng không quá tồi tàn đâu, phong thủy cũng khá ổn, thích nhất là còn có cả khuôn viên cây xanh nữa chứ. Ngoài ra, còn có bảo vệ 24/24, an toàn tuyệt đối. Ôi, mình không thể để tuột mất căn hộ, so với chỗ ở hiện giờ của vợ chồng mình thì đây vẫn là nơi mình ưng ý hơn cả.
- A, đúng rồi, Nguyệt Quang Sơn Sắc, mình nhớ ra rồi, nó vừa mới xây hai năm trước, hồi đó mình cũng đi xem đấy. Cái gì mà “không tồi tàn quá” chứ, mà phải nói là rất tốt ấy chứ. Cậu xem trước đi, nếu thấy được thì mình cũng qua ngắm luôn.
Điền Ca à ừ thêm mấy câu nữa rồi cúp điện thoại. Từ trước đến nay, Sảnh Sảnh chưa bao giờ nói những lời người khác khó chịu. Tất nhiên cô không nhất thiết phải miễn cưỡng chiều ý ai đó, nhưng cô luôn biết cách làm vừa lòng người khác, chả thế mà những lúc tám truyện hay làm việc cùng cô, Điền Ca đều cảm thấy dễ chịu.
Cho tới bây giờ, Lý Dương và Điền Ca vẫn coi câu nói “trông xuống chẳng ai bằng mình” là lý do có sức thuyết phục để tự tìm lấy niềm vui. Trong thành phố này, những khu chung cư được gọi là cao cấp nhiều không đếm xuể. Nhưng Điền Ca chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở trong những nơi xa hoa này, mà dù cô có nghĩ tới thì cũng ích gì đâu, đây là nơi ở của những người giàu có, nó không can hệ gì với cô. Chính xác, hiện tại hai vợ chồng cô không phải là những giàu có, hoặc cũng có thể nói là chưa giàu có, nhưng còn sau này? Cả đời họ sẽ như vậy mãi sao? Ồ, không, tuyệt đối sẽ không như thế vậy. Suy cho cùng thì Điền Ca vẫn luôn ấp ủ hy vọng về một tương lai tươi đẹp của cô và Lý Dương.
Khu chung cư mới được xây dựng hai năm trước nên nhà cửa vẫn rất mới, điều này làm cho Điền Ca cảm thấy vừa mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và điều cô hài lòng nhất là, căn hộ cô đang đi xem thuộc loại nhỏ, với 80m2 diện tích sử dụng, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, không có cầu thang máy. Không có cầu thang máy có nghĩa là đỡ mất oan khoản phí sử dụng cầu thang máy. Tuy căn hộ ở trên tầng năm là hơi cao, nhưng cô không sợ leo cầu thang. Căn hộ bao gồm hai phòng ngủ, một lớn một nhỏ với thiết kế hợp lý, không lãng phí một tấc không gian nào. Hơn nữa, căn hộ đã được trang bị đầy đủ tiện nghi, điều này không những giúp cô bớt đi được một khoản tiền tu sửa mà còn đỡ tốn công sức và tránh được khối phiền hà nữa. Nói chung, căn hộ này quả là món quà thượng đế dành cho Điền Ca, mặc dù không thể nói nó như trong mơ, nhưng chí ít được chuyển từ gác xép sang đây, cũng xem như bước vào thiên đường rồi.
Lúc này, căn hộ vẫn đang có người thuê. Chủ nhà dẫn chừng chục người nối đuôi nhau ra ra vào vào, nhìn ngó xung quanh, khiến cho sắc mặt của người thuê nhà vốn đã cười chẳng được tự nhiên giờ càng thêm khó coi, nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới niềm vui sướng trong thâm tâm của Điền Ca. Tuy khắp nơi trong căn hộ đều lưu cửu đủ thứ mùi tạp nham như mùi thức ăn, mùi người già, mùi trẻ con, mùi thuốc lá, mùi nước hoa rẻ tiền, mùi nước tiểu khai nồng hay mùi dưa chua bay ra từ phòng bếp. Nhưng Điền Ca cho rằng, tất cả những điều này không thành vấn đề. Sau khi mua được căn bộ, chỉ cần chuẩn bị vài chai dung dịch khử trùng, sửa sang lại căn hộ và lắp đặt một số đồ gia dụng mới như: lát lại gạch, quét sơn, thay cửa sổ… những thứ mùi khó chịu kia sẽ nhanh chóng biến mất theo Iàn gió, cùng với sự thay tên đổi chủ.
Tóm lại, Điền Ca vừa nhìn thấy căn hộ này là đã ưng ngay, càng nhìn cô càng thích và muốn chuyển tới ở sớm chừng nào hay chừng ấy. Thật ra, tìm nhà cũng giống như tình yêu, tình cờ gặp gỡ lại nên duyên, chứ nhiều lúc tìm đỏ mắt cũng chẳng được. Chả thế mà Điền Ca đã đi xem nhà bao năm nay, mãi mới có được một căn mà cô vừa nhìn đã thích và nhanh chóng quyết định mua. Đã thế căn hộ này còn có nguyên một chỗ để ôtô miễn phí. Mặc dù, bây giờ Điền Ca và Lý Dương vẫn chưa có ôtô nhưng ai mà biết được, sau khi tậu được nhà, bỗng có hôm nào đó họ lại lái chiếc ôtô mới toanh về thì sao?
Điền Ca tỉnh bơ chen giữa đám người xem nhà, theo Tiểu Hàn bước ra. Ra đến cổng, gã chủ nhà khom lưng chui vào một chiếc xe bán tải không còn mới nữa, nổ máy lao đi. Ấy thế mà đám người chẳng giải tán ngay, hãy còn nhao nhao vây quanh người môi giới của mình bàn bạc gì đó. Xét tình hình này, Điền Ca chẳng thể nào chần chừ nữa, cô vội vã rảo bước đuổi theo Tiểu Hàn, kéo cậu lại, nói nhỏ:
- Cậu nói với chủ nhà là chị muốn mua căn hộ đó.
Tiểu Hàn liếc ra đằng xa, dõi theo bước chân hai người ban nãy vừa đi cùng cậu, chắc họ không có ý muốn mua nhà nữa. Cậu quay người lại bàn bạc nhiệt tình với Điền Ca. Hai người dừng lại ở một chỗ vắng người, Điền Ca rút điện thoại từ trong túi xách ra, cúi đầu tính toán rất nhanh. 80m2, tổng giá trị là một triệu không trăm tám mươi nghìn tệ, tức là một vạn ba nghìn năm trăm tệ một mét vuông. Tiểu Hàn nói thêm:
- Chị Điền Ca, chị chớ quên căn hộ này còn có cả chỗ để xe, cái giá này đã là rất thấp rồi, chỗ để xe coi như là tặng không còn gì, những căn hộ xung quanh không có chỗ để xe mà còn đắt hơn nhiều.
Điền Ca hỏi:
- Chỗ để xe thường khoảng bao nhiều tiền?
Tiểu Hàn nói:
- Ở khu này, chỗ để xe ở tầng ngầm có giá chín vạn tệ, còn chỗ để xe trên mặt đất thì em không biết giá, nhưng chắc cũng khoảng bảy tám vạn tệ đấy. Chị phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội đi. Vừa nãy có thêm hai người môi giới dẫn khách vào xem đấy, nếu để họ ra tay trước, thì chúng ta lại phải nuốt hận thôi. Chậm một vài ngày nữa là lên đến tám vạn tệ, mười vạn tệ đấy.
Tiểu Hàn mới ngoài hai mươi nhưng cậu đã có sáu bảy năm kinh nghiệm trong lĩnh vực bất động sản. Cậu hiểu rất rõ, ngoài đám đầu cơ bất động sản chuyên nghiệp ra, những người mua nhà thông thường đều giống nhau cứ xem đi xem lại rồi so đo tính toán mãi thì sẽ không bao giờ mua được nhà. Còn những người mua nhà có con mắt tinh tường, mới xem lần đầu đã quyết định mua luôn thì khá hiếm hoi, chẳng khác nào lông phượng sừng lân. Cho nên, phần lớn dân mua nhà chỉ vì thiếu quyết đoán mà đánh mất cơ hội mua nhà. Ví dụ như Điền Ca, hiển nhiên cô không thuộc nhóm người đi xem phát mua luôn. Chỉ trong hơn một năm, Tiểu Hàn đã đưa cô đi xem không dưới mười mấy nơi, lần nào cô cũng ngập ngừng hoặc có khi cắn răng cắn lợi quyết định mua nhưng rồi lại hối hận, hôm sau còn dẫn người nhà hoặc bạn bè đến tham mưu, nghe người này nói một câu, người kia nói một câu, thế là Tiểu Hàn đành phải khoanh tay ngồi nhìn giao dịch sắp thành công bỗng chốc bị hủy bỏ. Thế nhưng hiện thực tàn khốc đã làm xoay chuyển suy nghĩ của Điền Ca, cô lại gọi điện tới trung tâm môi giới dò hỏi, đáng tiếc căn hộ kia đã thuộc về người khác. Cứ như vậy hết lần này đến lần khác, cùng một số tiền như thế cô vẫn có khả năng mua được nhà, song vị trí càng ngày càng xấu và diện tích cũng càng ngày càng nhỏ.
Ngày hôm nay, Điền Ca tỏ ra can đảm và quyết đoán chưa từng có.
- Tiểu Hàn, cậu hẹn gặp chủ nhà đi, chị sẽ thương lượng với người ta rồi đưa ra quyết định.
Tiểu Hàn kẹp tập tài liệu vào nách, lấy điện thoại ra bấm và đi ra chỗ khác. Điền Ca ở lại gọi điện cho Lý Dương, cô ấn số 1 - số gọi nhanh, nối thẳng tới điện thoại trên bàn làm việc của Lý Dương. Bình thường chỉ cần chuông réo hai tiếng là đầu dây bên kia sẽ vang lên giọng nói quen thuộc của anh. Lần này chuông réo những bảy tám tiếng mới có người nhấc máy, nhưng đó lại là một đồng nghiệp nữ của Lý Dương, cô ấy nói Lý Dương ra ngoài ăn cơm, vẫn chưa về. Điền Ca gọi sang di động của Lý Dương, từ đầu dây bên kia truyền lại từng hồi “tút tút tút… tút tút tút…” rồi im bặt, cô tiếp tục gọi, vẫn chỉ là những điệp khúc ngao ngán lặp đi, lặp lại. Cô nhẫn nại gửi tin nhắn, đợi một lúc không thấy anh trả lời, cô lại nhắn tiếp nhưng chẳng có tin tức gì.
Tiểu Hàn quay lại, cậu cười gượng gạo và nói rằng:
- Chị Điền Ca, em vừa liên hệ với chủ nhà, ông ấy nói, hiện tại cũng có một người khách ưng căn hộ, tí nữa người ta sẽ đến gặp chủ nhà bàn chuyện chính thức. Chị tính thế nào.
Điền Ca lúng túng, nhất thời cô cũng chẳng biết nên làm thế nào, cô nhìn Tiểu Hàn cầu cứu.
- Làm sao bây giờ? Khi gặp tình huống như thế này, bên môi giới các cậu sẽ xử Iý ra sao?
- Tranh giành thôi, không có cách nào khác.
- Tranh giành thế nào cơ?
- Trước khi người kia giao tiền thành ý và ký hợp đồng, chỉ cần chủ nhà chịu nhận tiền và ký hợp đồng với mình trước thì ông ta không thể làm bậy được.
- Tiền thành ý?
- Thông thường là hai vạn tệ, nhưng để tăng thêm lợi thế, chúng ta nên đưa trước ba vạn tệ hoặc năm vạn tệ. Nếu hôm nay chị chưa có sẵn tiền trong tay thì em sẽ thương lượng đưa trước cho ông ta hai vạn tệ đã.
Tiểu Hàn lại đi gọi điện và chỉ trong chốc lát cậu đã quay về, nụ cười gượng gạo hoàn toàn biến mất trên gương mặt:
- Chị Điền Ca, chủ nhà tăng giá rồi.
- Có phải vì ông ta biết chúng ta có ý định mua nên mới đòi tăng?
- Có lẽ thế, chị có muốn mua nữa không?
Điền Ca căng thẳng tột độ.
- Tăng bao nhiêu?
Tiếu Hàn nói rằng:
- Năm vạn tệ, tổng giá trị căn bộ lên đến 113 vạn tệ.
Điền Ca nhíu mày, cảm giác bực mình dâng lên uất nghẹn nơi cổ họng.
- Sao lại có thể như thế chứ? Như thế chẳng phải là kẻ cướp à? Người đâu mà tàn ác như vậy? Mới được vài phút đã tăng vèo lên năm vạn tệ, làm gì có ai trong tích tắc đã kiếm được năm vạn tệ? Thật là bỉ ổi, tôi chưa gặp ai bỉ ổi như thế!
Tiểu Hàn gượng cười xoa dịu:
- Em cũng bực quá, sao lại có thể làm như vậy chứ? Ba ngày trước ông ta còn đưa ra giá 108 vạn tệ, vậy mà vừa nghe thấy có người muốn mua thì đã nâng giá ngay tức khắc. Em nói thiệt nói hơn mãi, chủ nhà mới đồng ý giảm ba vạn tệ, vị chi là 110 vạn tệ. Ông ta bảo, đây chỉ là giá ngày hôm nay thôi, nếu hôm nay giao dịch không xong thì ngày mai ông ta nâng giá tiếp.
- Không thể giảm nữa à?
- Em nói mãi rồi nhưng ông ta nhất quyết không giảm một xu nào nữa đâu.
- Cậu gọi lại cho chủ nhà, xin ông ta giữ nhà cho chị.
Tiểu Hàn tức thì bấm điện thoại, nói đôi câu rồi đưa điện thoại cho Điền Ca, để cô tự mình trao đổi với chủ nhà. Vừa nãy cô đã không có ấn tượng tốt về gã chủ nhà, nay thêm giọng điệu của gã trong điện thoại, cô càng khẳng định chắc nịch: rõ là hạng phàm phu tục tử.
Điền Ca vừa mới bày tỏ ý định của mình, ông ta đã cao giọng tuyên bố thẳng vào tai cô:
- Sao tôi phải giữ nhà cho cô? Bây giờ đang có người đợi tôi ký hợp đồng mua nhà đây này. Nếu cô thực sự muốn mua thì qua đây một thể, mọi người cùng ngồi nói chuyện, người nào giao tiền đặt cọc trước thì nhà sẽ thuộc về người đó, cạnh tranh công bằng, công khai minh bạch. Tôi nói thực cho cô biết, hôm nay tôi chỉ thêm hai vạn tệ, từ giờ đến tối, tôi không tăng giá nữa, nhưng qua tối nay thì khó nói lắm. Nếu tôi không đổi nhà mới, không phải chịu áp lực về lãi suất ngân hàng thì chắc chắn tôi đã không gấp rút bán nhà, mà cố chờ vài tháng nữa cho ngon ăn. Nhưng thôi, cô cứ yên tâm đi, tôi nói là giữ lời, trước tối nay miễn là cô đưa tiền đặt cọc thì sáng ngày mai dù có người trả hơn mười vạn tệ, nhà vẫn thuộc về cô, dứt khoát không lật lọng.