Vừa dọn dẹp phòng khách xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, một người đàn ông độ ngoài 30 tuổi đi vào, nghe cách xưng hô của anh ta và Trần Kiến Quốc thì hình như anh ta là con trai của một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với ông. Người đàn ông ấy chúc tết hai vợ chồng Trần Kiến Quốc xong, nhìn thấy Tống Triều Dương liền lập tức ngẩn ra một hồi, sau đó hình như anh ta đang nhớ lại cái gì đó. Gần một phút sau anh ta mới nói: “Hey, hình như tối qua cậu đẩy tôi ngã phải không?”
Tống Triều Dương vừa nghe thấy câu này liền biết ngay là chắc chắn người đàn ông này cũng là một trong những người tối hôm qua đứng xem pháo hoa ở quảng trường. Là cậu gây chuyện nên cũng chẳng có gì mà trốn tránh cả, huống hồ nhìn dáng vẻ của người đàn ông này chắc là cũng chẳng bị thương tích gì nặng lắm. Thêm vào đó là vừa qua năm mới nên chắc là anh ta sẽ không có những hành vi như là truy cứu trách nhiệm của cậu đâu, vậy là Tống Triều Dương liền sảng khoái gật gật đầu.
“Cám ơn cậu nhé, nếu không thì chắc chắn tôi đã bị nổ khắp người rồi. Chẳng cần bàn đến chuyện có đau không nhưng trên người chắc chắn sẽ bị cháy mấy lỗ.” Người đàn ông nhìn Tống Triều Dương rồi nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
“Có chuyện gì vậy, nói ra xem nào.” Trần Kiến Quốc bảo người đàn ông ngồi xuống rồi hỏi chuyện.
Người đàn ông ngồi xuống rồi thuận miệng nói lại quá trình tối qua pháo hoa rơi xuống đất rồi nổ. “Nếu không phải cậu đẩy chúng tôi ngã thì kiểu gì cũng sẽ bị thương, đặc biệt là đứa trẻ bị cậu xô ngã ấy, pháo hoa rơi xuống ngay đằng sau nó, nếu cậu không đẩy nó ngã thì đã rơi thẳng vào đầu rồi. Nghĩ thôi cũng thấy nguy hiểm!”
Người đàn ông vừa nói vừa sợ hãi nghĩ lại.
“Không có gì, tiện tay mà thôi.” Tống Triều Dương khách khí nói. Người đàn ông cảm ơn một hồi rồi đi khỏi.
Đồ ăn cho bữa trưa đã được Tống Triều Dương và mẹ của Trần Tú Nhiên chuẩn bị xong rồi, cả nhà rảnh rỗi liền ngồi ở sô pha vừa nói chuyện vừa xem tivi. Trần Tú Nhiên tắm xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô bước tới rồi vô thức ngồi bên cạnh Tống Triều Dương.
Vị trí lúc này vừa hay là hai chị em kẹp Tống Triều Dương ở giữa, nhìn em gái áp sát Tống Triều Dương như vậy, Trần Tú Như vô thức chau mày lại rồi khẽ ho mấy tiếng. Thế nhưng Trần Tú Nhiên cứ như là không nghe thấy vậy, cô vô tư cầm điều khiển tivi lên chuyển kênh.
Trần Tú Như nghiến răng rồi đứng dậy, cô cố tình vào trong bếp đi một vòng, lúc đi ra thì cô đứng cạnh Trần Tú Nhiên rồi khẽ đá Trần Tú Nhiên một cái rồi nói: “Tránh ra chút nào!”
Trần Tú Nhiên chẳng hiểu gì ngẩng đầu lên, cô nhìn Trần Tú Như rồi lại thuận theo tầm mắt của Trần Tú Như nhìn sang Tống Triều Dương, lúc này dường như cô mới bừng tỉnh rồi ngồi xích ra, sau đó cô nói với Trần Tú Như: “Sao chị phải nổi nóng như vậy chứ? Có phải em định tranh anh rể với chị đâu?”
“Từ sáng tới tối chỉ biết nói linh tinh thôi.” Bà mẹ đi từ trong nhà bếp ra cười mắng. Từ nhỏ tới lớn hai chị em họ dã vậy, hai vợ chồng bà thấy mãi cũng quen nên cũng chẳng để tâm.
Ngày mùng một năm mới đã qua đi náo nhiệt như vậy đấy. Sáng sớm mùng hai, cả nhà lại xách túi lớn túi nhỏ đi về quê ở huyện. Nhà họ Trần có đất ở vùng ngoại ô, về cơ bản là họ hàng thân thích đều ở đây.
Bọn họ vừa về chưa lâu thì hầu hết họ hàng thân thích biết tin đều tới. Trước đây đều là hai ông bà với hai cô con gái, lần này tự nhiên lại có thêm một người đàn ông, hơn nữa lại có ngoại hình xuất chúng như vậy, dĩ nhiên là vô cùng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Khi biết Tống Triều Dương là bạn trai của Trần Tú Như thì đôi mắt của tất cả mọi người sáng bừng lên. Tất cả họ hàng đều biết rằng Trần Tú Như kinh doanh một công ty lên thị trường cổ phiếu, có thể lấy được cô ít nhất cũng đỡ phải phấn đấu mấy kiếp.
Từ sáng tới tối, hầu như không lúc nào là không có khách. Mãi mới tiễn được vị khách cuối cùng ra khỏi cửa, cuối cùng thì Tống Triều Dương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy ngày hôm nay qua đi còn mệt mỏi hơn cả đi đánh trận. Cậu hận một nỗi không thể ngả đầu xuống giường ngáy o o.
Hai ông bà lão cũng có tuổi rồi nên lại càng cảm thấy sức khoẻ không chống đỡ nổi. Họ ăn vội bữa cơm tối rồi về phòng nghỉ ngơi, ai ở phòng nào hình như đều đã cố định sẵn.
Khi Trần Tú Nhiên ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng mình thì Tống Triều Dương mới định thần lại, cậu nhìn Trần Tú Như đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt mình hỏi: “Tối nay chúng ta ngủ đâu?”
Trần Tú Như ngẩng đầu lên, cô dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tống Triều Dương rồi đứng dậy đưa Tống Triều Dương tới một căn phòng. Sau khi vào phòng thì Tống Triều Dương mới hiểu vì sao ánh mắt của Trần Tú Như lại kỳ quái như vậy. Bởi căn phòng này chỉ có độc một chiếc giường, ở quê là nhà mặt đất chỉ có một tầng, hơn nữa bây giờ là mùa đông, trong phòng không có máy sưởi nên tất nhiên là không thể ngủ ở sàn được rồi.
Vì vậy mà đêm nay rất có khả năng là cậu và Trần Tú Như phải cùng ngủ ở trên giường.
“Làm thế nào bây giờ? Cùng ngủ trên giường sao?” Tống Triều Dương dè dặt hỏi.
Trần Tú Như không trả lời, cô quay người đóng cửa rồi khoá lại. Nhìn tới đây thì trong lòng Tống Triều Dương giật thót, chẳng cần đoán nữa, câu trả lời chắc chắn là như vậy rồi.
Hơi thở của cậu bất giác trở nên nặng nề, thật sự cậu không dám ngủ cùng một chiếc giường với Trần Tú Như, không biết cảm giác thế nào đây?
“Tốt nhất là cậu tử tế một chút.” Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương rồi lạnh lùng nói: “Cậu mà dám làm bừa thì hậu quả nghiêm trọng lắm đấy.” Nói xong thì cô chẳng thèm để tâm tới phản ứng của Tống Triều Dương mà lên giường luôn.