Trần Tú Nhiên ngồi khoanh chân trên ghế sô pha gặm táo xem tivi, hơi tí lại bật cười ha hả, nội dung trên tivi là sói xám và cừu.Tống Triều Dương ngán ngẩm lắc lắc đầu, tính tuổi tác thì kiểu gì Trần Tú Nhiên cũng hơn cậu bảy tám tuổi mà sao lại trẻ con như vậy, cậu cũng chẳng tiện cầm điều khiển đổi kênh khác nên đứng dậy đi khỏi.
Tống Triều Dương bước tới cửa nhà bếp nhìn ba người đang bận rộn trong bếp hỏi:
“Bác trai bác gái à, có cần cháu giúp gì không?”
Trần Kiến Quốc nhấc nồi lên bày thức ăn ra đĩa rồi quay đầu lại nói:
“Không cần đâu, cháu cứ qua đó xem tivi với Tú Nhiên đi, chúng tôi sắp xong rồi.”
Mẹ của Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương rồi tiếp lời: “Tiểu Tống à, cháu biết nấu cơm không?”
Tống Triều Dương cười nói: “Biết chứ ạ, hơn nữa tài nghệ bếp núc của cháu cũng không vừa đâu.”
“Không phải là nói phét đó chứ?” Trần Tú Như ở bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Gì cơ, hai đứa yêu nhau mà Tiểu Tống chưa từng nấu cơm sao?” Mẹ của Trần Tú Như khẽ hỏi một câu. Câu hỏi này khiến Trần Tú Như ngẩn ra mất vài giây rồi mới định thần lại nói với mẹ:
“Anh ấy có thời gian làm thì con cũng làm gì có thời gian mà ăn chứ, công ty bận muốn chết đi được.”
“Bận bận bận, từ sớm đến tối con chỉ biết bận thôi, tiền kiếm vừa phải thôi, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ, cuộc sống không chỉ có mỗi hai chữ kiếm tiền đâu.”
“Con biết rồi mẹ à!” Trần Tú Như nhìn mẹ kêu lên một tiếng rồi lại đổi chủ đề nói với Tống Triều Dương:
“Nếu như tài nghệ nấu ăn không tệ thì mau giúp một tay đi, vừa hay để ba em nghỉ ngơi một lúc.”
Tất nhiên là không vấn đề gì rồi.” Tống Triều Dương vào bếp rồi bắt đầu xắn tay áo lên giúp đỡ.
Từ nhỏ tới lớn, cậu theo ông nội mười mấy năm, Tống Triều Dương tính sơ qua thì bắt đầu từ khi cậu vào lớp một cậu đã có thể với được lên bếp, hình như có tới hơn một nửa thời gian là cậu đều tự nấu cơm, kể cả sau khi ông nội quay về nếu cậu muốn nấu thì ông nội cũng sẽ để cậu tự nấu, nếu cậu không muốn thì ông nội sẽ đưa cậu ra quán ăn. Bao nhiêu năm như vậy kể cả là người có không biết gì thì cũng tự ắt học được. Nếu phải nói tài nghệ của mình giỏi thế nào thì Tống Triều Dương cũng chẳng dám đảm bảo, nhưng chắc chắn là cậu nấu nướng cũng ra gì đấy. Trần Tú Như thuê cậu chỉ ở nhà vài ngày ngắn ngủi thôi mà cũng trả lương cho cậu mấy chục vạn liền, việc tốt như vậy biết đi đâu tìm? Vậy nên Tống Triều Dương vô cùng ra sức phối hợp. Sau khi vào bếp thì cậu liền bắt đầu thi triển thân thủ, tiếng dao như tiếng súng được bật công tắc lạch cạch liên miên không dứt, xào nấu hất lật món, một món ăn từ lúc rửa thức ăn cho tới lúc hoàn thành cùng lắm chỉ 20 phút. Chưa đầy một tiếng sau, Tống Triều Dương đã nấu xong ba món còn lại rồi.
“Anh rể à, những cái này đều là anh làm đấy à?” Nhìn Tống Triều Dương cởi tạp dề, mỗi tay bê một món bước ra khỏi bếp, Trần Tú Nhiên đang ngồi trên bàn ăn cầm đũa kinh ngạc hét lên. Sau khi đĩa thức ăn bày hết lên bàn thì Trần Tú Nhiên lập tức chồm lên ngửi thức ăn trên đĩa rồi tiện tay gắp một miếng thịt cho vào mồm.
“A, nóng nóng nóng, bỏng chết con rồi!” Trần Tú Nhiên vừa kêu vừa thổi.
“Bỏng chết cũng đáng đời con, ai bảo con hấp tấp như vậy.” Mẹ của Trần Tú Nhiên lườm cô một cái.
“Mùi vị thế nào?” Tống Triều Dương nhìn Trần Tú Nhiên rồi mỉm cười hỏi. Hôm nay trạng thái của cậu rất tốt, cậu tự cho rằng không tồi nhưng có ngon thật hay không thì còn cần người khác đánh giá.
“Thật sự là ngon đấy, ui, món sườn này của anh còn ngon hơn cả mẹ em làm. Mềm tan trong miệng, gia vị nêm nếm vừa phải. Ừm…. ngon, like cho anh một cái.” Trần Tú Nhiên cười rồi giơ ngón tay cái lên.
“Bao nhiêu năm nay tài nghệ của mẹ đều đưa đi cho chó ăn rồi phải không?” Mẹ của Trần Tú Nhiên cười mắng.
“Đó là tại vì con chưa gặp được ai tài nghệ cao siêu hơn mẹ.” Trần Tú Nhiên vừa nói vừa cầm đũa lên đưa thức ăn lên mồm nếm thử.
Cô nếm thử ba món mà Tống Triều Dương làm trước, mỗi lần nếm thử đều tấm tắc khen. Lúc này mẹ của Trần Tú Nhiên vô cùng vui mừng. Bà biết rất rõ tính cách của con gái lớn nhà mình. Đối với Trần Tú Như mà nói thì nấu ăn là chuyện cô không thể làm. Chẳng biết sau này cô có học hay không, nhưng cứ hễ nghĩ tới tính cách của Trần Tú Như thì bà mẹ chỉ đành thầm thở dài trong lòng, cô không nên học thì hơn.
Trước đây chẳng phải là bà chưa từng dạy Trần Tú Như nấu ăn, nhưng đồ mà cô nấu e là còn có thể chết người. Bây giờ khó khăn lắm con gái mới tìm được một người bạn trai, đã vậy lại còn biết nấu ăn nữa, vậy thì sau này cái vấn đề lớn khi ở với nhau coi như đã được giải quyết rồi.
Đến ngay cả Trần Tú Như cũng chẳng ngờ là Tống Triều Dương lại còn có cả tài nghệ này!
Nhìn em gái ăn uống ngon miệng như vậy, cô cũng cầm đũa lên nếm thử mấy miếng. Chóp chép mấy tiếng, trong lòng cô bất giác cảm thán nhưng sắc mặt lại chẳng biểu lộ ra, cô bảo ba mẹ cũng nếm thử xem.
Hoàn toàn không phải là Trần Tú Nhiên cố tình bợ đỡ Tống Triều Dương và cũng chẳng phải là cô đã thay đổi khẩu vị, mà là tài nghệ của Tống Triều Dương thật sự rất tuyệt. Cả nhà bốn người ai cũng như hổ vồ tranh nhau ăn ba món mà Tống Triều Dương nấu.