Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 80: Về nhà

Huống hồ hiện giờ cô cho rằng là Tống Triều Dương ngang nhiên sàm sỡ em gái mình. Trần Tú Như lạnh lùng nhìn Tống Triều Dương, ánh mắt giống như hai thanh kiếm sắc, đâm thẳng vào mặt Tống Triều Dương. Tống Triều Dương đã chú ý tới sắc mặt Trần Tú Như từ lâu. Khi hai người bước ra khỏi thang máy đi tới trước mặt Trần Tú Như, Tống Triều Dương liền giải thích ngay lập tức: “Chân của Tú Nhiên bị trẹo, không có cách nào cả, anh đành phải đỡ cô ấy xuống.”

Thấy Tống Triều Dương vội vã thanh minh cho mình, sắc mặt Trần Tú Như mới dễ chịu phần nào. Cô bước nhanh hai bước tới trước mặt Trần Tú Nhiên, đỡ lấy Trần Tú Nhiên, sau khi đẩy Tống Triều Dương ra rồi mới nói: “Sao rồi? Có cần tới bệnh viện khám lại không?”

“Không nghiêm trọng lắm, chị xem, em đã có thể thử đi lại rồi. Về nhà bôi rượu thuốc, nghỉ một lát chắc sẽ khỏi.”

Thấy sắc mặt chị gái khá khó coi, Trần Tú Nhiên không nói tới việc Tống Triều Dương xoa bóp chân giúp mình. Trần Tú Như thở phào, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, bất mãn nói: “Thật không để người ta yên tâm chút nào. Lớn từng này tuổi rồi, đi đường hẳn hoi mà cũng trẹo chân. Em không cẩn thận một chút được sao?”

“Chị. Em đã thành ra thế này rồi chị không an ủi em một chút, lại còn ở đây trách móc.” Trần Tú Nhiên bất mãn bĩu môi.

“Chị thế này là đang quan tâm em đấy chứ?” Giọng Trần Tú Như có phần dịu lại.

“Thôi được rồi. Chị hãy giữ lại quan tâm người khác đi!” Trần Tú Nhiên lại cãi một câu.

Trần Tú Như ở công ty là mỹ nữ băng giá, nữ tổng giám đốc mạnh mẽ, nhưng trước mặt người thân, đặc biệt là trước mặt em gái mình, cô thực sự không biết phải làm sao. Nói nhẹ là, Trần Tú Nhiên căn bản không để tâm, nói nặng là, người ta còn đang giận.

Trần Tú Như thở dài, đỡ Trần Tú Nhiên đi tới bãi đậu xe. Tống Triều Dương mặc dù biết lái xe, nhưng cậu vẫn chưa có bằng lái.

Theo như pháp luật hiện hành quy định, lái xe không có bằng lái sẽ bị giam giữ, nếu như bị giam thật, Tống Triều Dương chỉ có thể ăn Tết trong trại tạm giam thôi.

Ngày Tết, vạn nhất gặp phải cảnh sát giao thông trên đường, vì thế cũng không có cách nào cả, chỉ có thể để Trần Tú Như lái xe. Tống Triều Dương vốn định ngồi ghế lái phụ, nhưng khi cậu vừa định bước về phía ghế lái phụ, Trần Tú Nhiên liền kéo cậu lại nói: “Anh rể, chân em hơi bất tiện, anh ngồi ra sau, để ý giúp một chút!”

“Ngồi lên xe còn có gì bất tiện chứ!”

Trần Tú Như quay đầu lại, nhìn em gái ngờ vực hỏi một câu.

“Em nói chị này, có phải chị ghen không đấy?” Trần Tú Nhiên cười rạng rỡ: “Chị yên tâm, em có muốn cướp bạn trai cũng không cướp của chị.”

“Lớn thế này rồi sao còn cứ ăn nói linh tinh như vậy?”

Trần Tú Như bất mãn trừng mắt lườm em mình sau đó khởi động xe, thấy Trần Tú Như không phản đối, Tống Triều Dương liền chui vào ngồi ghế hàng sau.

Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe lên đường lớn, thấy chị gái phía trước chuyên tâm lái xe, Trần Tú Nhiên liền đặt chân trái bị thương lên trên đùi Tống Triều Dương. Tống Triều Dương thầm giật mình, đưa mắt nhìn Trần Tú Như đang ngồi ở ghế lái theo phản xạ.

Từ trong kính chiếu hậu, Trần Tú Như không nhìn thấy trên ghế sau đang xảy ra chuyện gì, còn Trần Tú Nhiên thì tinh nghịch chớp mắt với Tống Triều Dương. Tống Triều Dương chỉ biết trừng mắt lườm Trần Tú Nhiên, Trần Tú Nhiên bịt miệng cười giòn tan.

“Lại lên cơn điên gì thế? Bị thương mà cũng không chịu ngồi yên.” Trần Tú Như nhíu mày nói một câu.

“Chị của em ơi, với tính tình này của chị, em thực sự không hiểu sao anh rể có thể chịu nổi chị? Chị nên sửa đi!”

“A? Tính chị không tốt?” Trần Tú Như lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi ngược lại, “Tính tình em tốt, vậy bạn trai em đi đâu rồi?”

“Vội gì chứ?” Trần Tú Nhiên không để tâm nói, “Còn lâu mới tới ba mươi. Nhân cơ hội này ăn chơi thêm vài năm nữa, sau khi kết hôn phải lo hết cái này tới cái khác, cả ngày giống như một con chó bị nhốt trong cũi, mệt mỏi lắm!”

“Em nói ai là chó?” Trần Tú Như trợn ngược mắt vào trong kính chiếu hậu.

“Dù sao cũng không nói chị, em tự nói em!”

Trần Tú Nhiên tỏ vẻ không quan tâm, vừa nói vừa nhìn Trần Tú Như ngồi ở ghế trước rồi lại nhìn Tống Triều Dương đang ngồi đối diện, khẽ thở dài một hơi.

“Em đang nghĩ, chị và anh rể kết hôn xong, vấn đề nan giải nhất nhà mình đã được giải quyết. Nhưng vấn đề là ba và mẹ sẽ chuyển hết điểm mâu thuẫn lên người em, tới lúc đó em sẽ phải làm sao?”

“Còn có thể làm sao chứ? Tìm người gả đi sớm chứ sao, em tưởng rằng mình vẫn còn là mười bảy mười tám tuổi sao?’

“Đều tại chị đang yên đang lành dẫn bạn trai về nhà làm gì. Bây giờ thì tốt rồi, chắc em không cần đợi tới chị kết hôn. Đợi sau khi chị và anh rể đi rồi, ba mẹ chắc chắn sẽ càm ràm em, em nghĩ vậy thôi đã cảm thấy sởn tóc gáy rồi!”

“Có ai ăn nói như em không?” Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương thông qua kính chiếu hậu, sau đó lại nói với Trần Tú Nhiên.

Hai chị em cười nói suốt dọc đường, chả mấy chốc đã về tới nhà. Khi về tới nhà, ba và mẹ của Trần Tú Nhiên đang chuẩn bị bữa trưa, trên bàn đã bày sẵn các món ăn đã nấu xong, nghe thấy tiếng xì xèo trong bếp, chứng tỏ vẫn còn đang nấu tiếp.

Vừa bước vào cửa, nhìn thấy một đống pháo to trên bàn, Trần Tú Nhiên liền hào hứng nhảy lên.