Trần Tú Nhiên một tay xách túi xách, trên người mặc chiếc đầm mới mua, vui mừng xoay vòng trước mặt Tống Triều Dương. Nhưng cô không hề phát hiện ra dưới chân có một vũng nước, nơi này lại là trung tâm mua sắm vô cùng nổi tiếng trong nước, nếu như là trước đây sẽ không thể nào xuất hiện tình trạng này. Vì mỗi tầng đều có nhân viên vệ sinh dọn dẹp, có lẽ là vì nguyên nhân đón Tết, lượng khách hàng quá lớn, vì thế nhân viên vệ sinh còn chưa kịp dọn dẹp. Vừa hay Trần Tú Nhiên gặp phải, “a” một tiếng kêu thất thanh, Trần Tú Nhiên trượt chân, không làm chủ được bản thân ngã ngửa ra sau. Tống Triều Dương đi phía sau nhanh mắt nhanh tay, bước nhanh hai bước, giơ tay vừa hay đỡ được eo Trần Tú Nhiên, sau đó tay kéo mạnh, đỡ Trần Tú Nhiên lên.
Trần Tú Nhiên theo quán tính, bất ngờ nhào vào lòng Tống Triều Dương, hai tay ôm chặt lấy cổ Tống Triều Dương, lần này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Tống Triều Dương. Cậu cũng không ngờ Trần Tú Nhiên lại có hành động như vậy theo phản xạ. Cậu khẽ đỡ Trần Tú Nhiên lên, sau đó dịu dàng hỏi.
“Tú Nhiên, em không sao chứ.” Trần Tú Nhiên vẫn có chút hoảng hốt, sau khi nghe thấy lời Tống Triều Dương nói mới giật mình, phát hiện mình vẫn đang ôm lấy eo Tống Triều Dương liền lập tức có chút bối rối, khẽ buông tay ôm eo Tống Triều Dương ra. Nhưng sau khi buông hai tay, phát hiện ra cổ chân mình đau nhói, cô lập tức kêu lên một tiếng, túm lấy cánh tay Tống Triều Dương.
“Sao vậy? Có phải đã bị thương ở đâu rồi không?” Tống Triều Dương thấy Trần Tú Nhiên nhíu mày liền hỏi một câu.
“Cổ chân đau, hình như bị trẹo chân rồi.” Trần Tú Nhiên nhíu mày, nét mặt vô cùng đau đớn.
Tống Triều Dương ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy không xa có một chiếc ghế dài để cho du khách nghỉ ngơi, liền nói với Trần Tú Nhiên: “Bên kia có ghế, anh dìu em qua đó, chúng ta ngồi xuống rồi kiểm tra.”
“Vâng!” Trần Tú Nhiên đáp một tiếng, Tống Triều Dương dìu cô bước thấp bước cao bước tới ngồi xuống ghế.
“Em đừng cử động, anh giúp em xem thế nào.” Tống Triều Dương cúi người, đặt chân trái bị trẹo chân của Trần Tú Nhiên lên đầu gối mình, sau đó vén chân váy lên, cẩn thận quan sát.
Chỗ mắt cá chân có chút tấy đỏ, theo kinh nghiệm của Tống Triều Dương, cổ chân chắc đã bị trẹo, cậu lấy ngón tay ấn nhẹ vào vùng da bị tấy đỏ, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Có đau không?”
Trần Tú Nhiên gật mạnh đầu.
“Chỗ này thì sao?” Tống Triều Dương lại nhấn vào chỗ khác.
“Chỗ này hình như không đau.”
“Vậy còn chỗ này?” Tống Triều Dương lại lấy tay bóp nhẹ mu bàn chân của Trần Tú Nhiên.
“Chỗ này không có cảm giác, không đau!” Trần Tú Nhiên đáp lời.
Tống Triều Dương đại khái đã có phán đoán, sau khi đứng dậy liền nói: “Xem ra chắc là trẹo cổ chân rồi, chỉ cần không bị thương tới xương thì cơ bản không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi hai ngày là được.”
“Cái gì? Còn phải nghỉ ngơi hai ngày. Hai ngày này không phải là Tết sao, em còn muốn đi chơi mấy ngày. Bây giờ phải làm sao?” Trần Tú Nhiên khóc không ra nước mắt nói.
“Hai ngày đã là nhanh rồi, hai ngày này tốt nhất em hãy nằm yên trên giường, không được chạy nhảy. Chắc là bị bong gân. Mỗi ngày chườm một chút, rồi mát xa cho máu huyết lưu thông, chắc sẽ khỏi nhanh thôi.” Tống Triều Dương kiên nhẫn dặn dò.
“Có cách nào nhanh hơn không?” Trần Tú Nhiên hỏi gấp.
Tết đến vô cùng náo nhiệt, cô đã hẹn với bạn bè cùng đi chơi, nhưng lại xui xẻo trẹo chân thế này. Bảo cô nằm trên giường, không bằng để cô chết đi cho rồi.
“Không phải là không có cách!” Tống Triều Dương trầm ngâm một lát rồi nói, “Nếu như có người hiểu được cách mát xa đặc biệt mau chóng lưu thông huyết mạch chắc sẽ nhanh hơn một chút, chí ít có thể bớt được một nửa thời gian.”
“Vậy anh có biết không vậy?”
“Biết thì biết, nhưng…” Tống Triều Dương có phần do dự.
“Nhưng cái gì chứ, mau lên!” Trần Tú Nhiên hối thúc nói, “Lẽ nào anh nhẫn tâm để em nằm trên giường đón Tết sao?”
Trần Tú Nhiên gấp gáp nói.
“Nhưng vấn để là hiện giờ ở đây…”
“Nơi này thì sao chứ? Anh giúp em xoa bóp chân chứ có phải chỗ khác đâu. Em không sợ, anh còn ngại gì chứ?” Trần Tú Nhiên tức giận nói.
“Vậy được thôi!” Tống Triều Dương ngẫm nghĩ một lát, nếu Trần Tú Nhiên đã không để tâm, mình còn đắn đo gì chứ?
Trần Tú Nhiên vừa nói vừa hối thúc. Tính tình cô hoạt bát, vốn dĩ rất hiếu động, sao có thể chấp nhận an tâm nằm trên giường nghỉ hai ngày.
Tống Triều Dương cẩn thận cởi giày của Trần Tú Nhiên, sau đó lại cởi tất của cô, để lộ ra bàn chân nhỏ nhắn mềm mại như không xương của Trần Tú Nhiên. Bàn chân nhỏ bé vừa đặt vào trong tay Tống Triều Dương, Trần Tú Nhiên bất giác rùng mình, trong lòng giống như bị thứ gì đó cào nhẹ.
“Anh rể rốt cuộc có xoa bóp không vậy?” Thấy Tống Triều Dương cầm chân mình lên, như thể không biết nên xử lý thế nào. Trần Tú Nhiên liền hỏi bằng giọng điệu mềm mại.