"Em cũng đi!” Trần Tú Nhiên lập tức hét lớn lên. Chẳng để Trần Tú Như đồng ý cô đã hớt hơ hớt hải chạy vào trong phòng ngủ thay đồ luôn rồi. Trần Tú Như chau mày lại, nhưng cô chẳng có cách gì để cản trở em gái cả, nên chỉ đành cùng Tống Triều Dương đợi Trần Tú Nhiên thay đồ xong rồi ra ngoài.
Mãi mới chờ Trần Tú Nhiên thay đồ xong, ba người họ ra khỏi cửa. Sau khi vào thang máy thì Tống Triều Dương đứng một bên, hai chị em đứng một bên. Trần Tú Nhiên phát hiện ra hình như là Trần Tú Như và Tống Triều Dương cố tình giữ khoảng cách nên cô nheo mắt lại nói:
“Chị à, sao em thấy chị và bạn trai chị chẳng thân mật chút nào vậy?” Trần Tú Như giật thót mình, nhưng cô lại nói như không có chuyện gì xảy ra:
“Bọn chị không thân thiết ở chỗ nào?”
“Chị xem đi, hai người cứ như là tuyệt duyên vậy, cố tình giữ khoảng cách ở giữa, chẳng giống tình nhân tí nào cả?”
Tống Triều Dương cười he he rồi tiếp lời nói: “Chị gái em vốn vậy mà, sợ người khác dị nghị nên khi ở công ty chẳng ai biết mối quan hệ giữa hai người bọn anh cả, thế nên ngày thường thế nào thì cứ như vậy, anh đã sớm quen rồi.”
Trần Tú Nhiên nghe xong liền trợn tròn mắt, cô cảm thấy khó hiểu hói: “Cái này thì có gì mà không dám để người khác biết cơ chứ? Yêu đương thì ảnh hưởng gì tới ai?”
Tống Triều Dương nhìn Trần Tú Như, dường như Trần Tú Như không biết phải đáp lại ra sao nên cậu cố tình lộ ra biểu cảm bất lực nói:
“Cái này cũng không trách chị em được, là anh không muốn để người khác biết. Em thử nghĩ xem, chị gái em là chủ tịch của công ty, còn anh chỉ là trợ lý của cô ấy. Hơn nữa anh tới công ty cũng chưa lâu, nếu quan hệ giữa anh và chị gái em để người khác biết được thì chắc chắn họ sẽ nói ra nói vào, ít nhất cũng sẽ coi anh như là kẻ ăn bám.”
Vừa tới công ty chưa lâu, trợ lý của chị gái cô… Nghe ra được những từ khoá chính ở trong câu nói, hai mắt của Trần Tú Nhiên đảo một vòng, rõ ràng cô vô cùng hứng thú.
“Có thể kể cho em nghe hai người để mắt tới nhau thế nào không? Xong rồi phát triển thế nào nữa?” Trần Tú Nhiên nhìn Tống Triều Dương hỏi.
Tống Triều Dương búng tay một cái rồi nói với Trần Tú Nhiên: “Vậy khi nào về em hỏi chị em xem.”
Trần Tú Nhiên tưởng là Tống Triều Dương không tiện nói liền quay sang nắm lấy cánh tay của Trần Tú Như nói:
“Chị à, chị mau nói cho em nghe đi, em cảm thấy rất thú vị.”
Trước khi về nhà họ cũng bàn bạc vấn đề tương tự rồi, bịa sẵn ra những lời để lừa gạt ba mẹ Trần Tú Như, nhưng đối diện với Trần Tú Nhiên tinh ranh cổ quái này thì Trần Tú Như lại có chút chột dạ, cái chính là tình tiết bịa ra hơi cũ. Nếu cô nói với Trần Tú Nhiên thì với tính cách ranh mãnh cổ quái của mình, chắc chắn Trần Tú Nhiên sẽ không tin. Trần Tú Như trợn mắt lên nhìn Tống Triều Dương ý hỏi tại sao lại ném cái chuyện này cho cô, nhưng khi cô quay đầu lại thì thần sắc trên khuôn mặt vẫn vô cùng bình thản nói:
“Có gì mà kể đâu, nhìn vừa mắt thì ưng thôi, em cũng đâu phải là không biết tính cách của chị.”
“Biết thì biết nhưng em vẫn thấy tò mò. Trước giờ chị vẫn luôn được mệnh danh là cái cây sắt, sao bây giờ tự nhiên lại nở hoa thế? Quả thực là em không tưởng tượng nổi!” Trần Tú Nhiên nghi hoặc lẩm bẩm rồi lại quay sang nhìn Tống Triều Dương, dường như cô nghĩ ra cái gì đó mà đột nhiên trợn to mắt nói:
“Em bảo chị này, không phải là chị cố ý tìm một người bạn trai về để gạt ba mẹ đấy chứ.”
Lời nói của Trần Tú Nhiên rất rõ ràng, ý bảo thân phận bạn trai của Tống Triều Dương là giả. Trần Tú Như nghe xong câu này mà giật thót tim. Cô chẳng ngờ là Trần Tú Nhiên chỉ vừa nói mấy câu mà đã đoán ra được chân tướng sự việc rồi, nhưng cô nào dám thừa nhận, cô giả bộ tức giận quát lên:
“Có phải em xem nhiều phim quá rồi đúng không? Bọn chị mà giả vờ thì tối qua ngủ cùng phòng được sao?”
“Cái gì cơ? Hai người lại còn ngủ với nhau nữa à? Trời ơi, chị ơi, cuối cùng chị cũng chấm dứt quãng đời trinh nữ rồi.
“Biến đi, em nói gì vậy!” Trần Tú Như tức giận gõ cửa!
Trông dáng vẻ tức tối của Trần Tú Như thì Trần Tú Nhiên mới cười hỉ hả.
“Được rồi, được rồi. Em không hỏi nữa được chưa?” Sau đó cô lại nhìn sang Tống Triều Dương bằng ánh mắt không biết là hai người đã làm gì rồi.
Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương với ánh mắt như cảnh cáo, ý cô bảo Tống Triều Dương cẩn thận chút để tránh lộ ra sơ hở trước mặt em gái. Thang máy đi tới hầm đỗ xe, xe của Trần Tú Nhiên đỗ ở đây, đó là một chiếc BMW màu xanh ngọc.
“Lên xe đi, bản tiểu thư hôm nay làm tài xế cho hai người.” Trần Tú Nhiên lùi xe ra khỏi bãi đỗ xe rồi hét lên với Tống Triều Dương và Trần Tú Như. Trần Tú Như vô thức định ngồi vào vị trí ghế phụ nhưng Tống Triều Dương khẽ chạm nhẹ vào cánh tay cô. Trần Tú Như lập tức định thần lại, vừa rồi Trần Tú Nhiên còn bảo bọn họ cố ý giữ khoảng cách mà sao cô không để ý tới cơ chứ. Hai người họ ngồi vào ghế sau, nhưng động tác nhỏ lúc trước đã bị Trần Tú Nhiên thấy rõ mồn một. Cô quay đầu lại nhìn hai người ngồi ghế sau rồi cười nói:
“Nếu đã ngủ với nhau rồi sao vẫn cảm thấy giữa hai người chẳng thân mật chút nào thế nhỉ?”