Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 56: Xin việc

Hai người trò chuyện rất nhiều, từ Bố Già tới Lão Tứ, từ Tống Triều Dương mặc quần thủng đít tới khi khi cậu trưởng thành, nói tới những lúc vui vẻ, tiếng cười của hai người như muốn rung chuyển nóc nhà. Khi nói tới những điều xúc động, hai anh em lại nước mắt nhạt nhòa.

Cho tới khi màn đêm buông xuống, bụng Tống Triều Dương bắt đầu kêu lên ùng ục, Hồ Ly mới phản ứng ra.

“Cũng khá lâu rồi đấy, lâu quá sẽ xảy ra biến cố.” Hồ Ly đứng dậy, vỗ vai Tống Triều Dương nói, “Rời khỏi Kinh Thành cũng tốt, Tân Hải cũng được. Không cần phải đi quá xa, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, không được để lộ thân phận của mình. Cậu theo Bố Già nhiều năm như vậy, những gì nên dạy Bố Già về cơ bản đều đã dạy hết cho cậu rồi. Điểm này tôi tin rằng cậu hoàn toàn có thể làm được.”

Cứ để cho mình đi như vậy sao. Tống Triều Dương ngây người nhìn Hồ Ly.

“Ồ, đúng rồi, đây là tiền đi đường, cậu cầm lấy." Hồ Ly lấy trong túi ra một thẻ ngân hàng, nhét vào tay Tống Triều Dương.

“Bảo trọng!” Hồ Ly vỗ vai Tống Triều Dương, rời khỏi phòng họp trước, Tống Triều Dương ngây người đứng tại chỗ, một lúc sau mới bừng tỉnh, vội vàng chạy ra ngoài.

Phần lớn cảnh sát đều đã tan làm, chỉ có đèn trong đại sảnh vẫn còn sáng, thấy cảnh sát đi qua đi lại nhìn mình giống như nhìn một người không mấy liên quan. Tống Triều Dương có phần không thích ứng, cậu vừa đi vừa ngoảnh đầu lại rời khỏi cục Công an. Khi đứng trên phố mới thực sự thở phào.

Bên cạnh cục Công an có một máy ATM, Tống Triều Dương hào hứng nhét thẻ vào cột, nhập mật khẩu mà anh ba nói với mình, kết quả là khi nhìn thấy số dư trên thẻ, nụ cười hưng phấn giống như bị đóng băng.

500 tệ.

Ba số không đằng sau số 5 thật chói mắt, khiến Tống Triều Dương tức tới không thở nổi.

Một đám lừa bịp không có ai tốt đẹp cả. Tống Triều Dương chửi thầm trong lòng. Vấn đề là hiện giờ cậu không liên hệ được với ai cả, cho dù muốn gọi điện chửi họ một trận cũng không thể thực hiện được.

Tống Triều Dương hằn học chửi mấy câu, rút thẻ ngân hàng ra rời khỏi phòng kính.

Đứng trên phố, Tống Triều Dương muốn gào khóc thật to. 500 tệ có thể làm được gì chứ, mua vé tàu cũng không đủ.

Vừa nãy khi trò chuyện với Hồ Ly, cậu đã nghĩ xong rồi, nếu đã không ở lại Kinh Thành được nữa, ra nước ngoài cũng không phải không thể, vì thế cậu mới muốn tới Tân Hải mở rộng tầm mắt. Vì cậu chưa từng đi tới đây bao giờ.

Và Hồ Ly đã nói với cậu rằng, nếu cậu muốn đi Tân Hải, sau khi tới nơi đương nhiên sẽ có người chủ động liên hệ tới cậu.

Tống Triều Dương khi nghe thấy câu nói này không ngừng suýt xoa, nghĩ tới anh ba chắc chắn đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho mình, nhưng không ngờ trịnh trọng đưa mình một chiếc thẻ ngân hàng, trong thẻ chỉ có 500 tệ. Có trời mới biết được sau khi tới Tân Hải, còn có ai tới tìm mình nữa hay không.

Tống Triều Dương vừa thầm chửi trong lòng, vừa đi không mục đích trên phố, đột nhiên nhìn thấy một công ty du lịch liền quay đầu đi vào. Cô gái ngồi trong quầy còn tưởng rằng cậu tới xin tư vấn du lịch, nhiệt tình chào đón cậu vào, kết quả cậu hỏi đầu tiên sau khi Tống Triều Dương ngồi xuống ghế là:

“Cho hỏi, lộ phí từ chỗ chúng ta tới Tân Hải là bao nhiêu?” Tống Triều Dương cất thẻ ngân hàng vào túi, nghiến răng hỏi.

“Nếu đi máy bay…”

“Phương tiện rẻ nhất!” Tống Triều Dương vội tới mức sắp bật khóc, biến mình thành hành lý gửi đường hàng không, chút tiền này có lẽ cũng không đủ.

“Ồ, để tôi xem giúp cậu.”

Mấy năm nay thịnh hành du lịch bụi, cô gái rất quen thuộc.

“Từ chỗ chúng ta tới Tân Hải, đi tàu cao tốc mất 450 tệ…”

“Cám ơn!” Tống Triều Dương mặt nhăn nhó, rời khỏi công ty du lịch.

Lợi hại đấy, ngoài tiền vé xe chỉ còn đủ tiền ăn mỳ tôm trên tàu.

Tống Triều Dương tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Được rồi, còn tốt hơn tự mình bỏ chạy suốt ngày phải hoang mang khiếp sợ. Chí ít biết được bất luận là người bắt mình hay là người thả mình đều là người mình, không hại mình.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Tống Triều Dương lại trở nên vui vẻ. Cậu chắc cũng có thể đoán ra được suy nghĩ của những người này: Để mình cảm nhận được xã hội này có dễ sống hay không.

Rút một trăm tệ từ cột ATM, nhìn số dư “400.00” hiển thị trên màn hình, Tống Triều Dương khóc không ra nước mắt.

Cậu đã tính toán rất kỹ rồi, đợi tìm được siêu thị sẽ mua mấy thùng mì ăn liền lên tàu ăn.

Tôi không tin chỉ dựa vào bản thân mình lẽ nào không sống được ra hồn, ta đây tới Tân Hải sẽ không liên hệ với ai cả.

Tống Triều Dương thầm thề thốt.

Cất thẻ đi xong Tống Triều Dương liền rời khỏi cột ATM, đi lòng vòng tìm một siêu thị, chui vào mua mỳ ăn liền.

Quảng trường ở nhà ga xe lửa, nhìn những tòa nhà cao tầng ngút tầm mắt, Tống Triều Dương cảm thấy tế bào toàn thân mình đang cười.

Tân Hải, ta tới rồi! Tống Triều Dương hưng phấn hét lên một tiếng.

“Cậu bị thần kinh a?” Một bà dì qua đường nhìn thấy Tống Triều Dương liền trợn ngược mắt.

Hửm?

Tống Triều Dương nghe không hiểu ý là gì.

Thấy Tống Triều Dương ngớ người, một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh cười phá lên.

“Thím ấy nói rằng cậu có phải là lên cơn thần kinh không?” Cô gái xinh đẹp cười nói.

Mặt Tống Triều Dương đen như đít nồi.

Vừa mới bước ra khỏi quảng trường, bụng lại bắt đầu kêu gào liên hồi.

Không được, nhất định phải giải quyết vấn đề cơm ăn đã.

Tống Triều Dương bước nhanh, đi về phía trung tâm.

Đỉnh đầu là những tòa nhà cao chọc trời, trước mặt là dòng người chen chúc, và có rất nhiều mỹ nữ. Nhưng Tống Triều Dương đã đói tới mức không có tâm trạng ngắm nhìn.

Đi không xa lắm, Tống Triều Dương liền nhìn thấy biển tuyển dụng của một khách sạn, ánh mắt cậu vụt sáng, đi thẳng vào.

Tạm chưa nhắc tới tiền lương là bao nhiêu, nơi này đầu tiên sẽ bao ăn.

Ngoài cửa có hai nhân viên đón khách dáng người cao ráo, tướng mạo tuấn tú, trong cửa là hai nhân viên tiếp tân có chút nhan sắc.

“Chào ngài, cho hỏi ngài thuê phòng hay dùng bữa!” Tiếp tân khách sáo hỏi.

“Tôi tới xin việc.” Tống Triều Dương trả lời thẳng thắn.

“Ồ, mời đi bên này!” Tiếp tân vẫn khách sáo dẫn người vào trong phòng nhân sự.

Năm phút sau, Tống Triều Dương nghiêm mặt bước ra khỏi khách sạn.

Giám đốc nhân sự khéo léo nói với cậu, người đã tuyển đủ rồi. Tống Triều Dương sao có thể không nhận ra, người ta chê bai mình.

Lẽ nào ta đây quá đẹp trai sao?

Tống Triều Dương liếc mắt nhìn hai nhân viên đón khách ở cửa khách sạn, lại mặt dày xoa mặt mình.