Lúc này là khoảng thời tiết đẹp nhất trong năm ở Nam Dương, độ ẩm cũng không cao, khách du lịch xếp thành hàng dài ở sân bay quốc tế Chương Nghi. Ba người Doãn Hồng Yến, Giang Minh Cao, Phong Chấn Đào sử dụng đường VIP công vụ nên không phải chen chúc gì cả.
Trước khi xuống máy bay Doãn Hồng Yến đã thay đồ đông ở trong nhà vệ sinh trên máy bay, bây giờ cô đang mặc một bộ váy công sở màu đen, đi tất da chân mà đen, chân đi giày cao gót. Khuôn mặt của cô được trang điểm nhẹ nhàng, từ ngoại hình cho tới khí chất đều khiến người ta có cảm giác là một nữ công chức hoặc học giả cao cấp. Giang Minh Cao và Phong Chấn Đào thì mặc vest, tuy họ mặc sơmi thắt cà vạt nhưng vẫn không che giấu nổi khí chất quân nhân toát ra mãnh liệt.
“Xin chào, là cô Doãn phải không? Một người đàn ông với dáng người cao ráo độ ba lăm ba sáu tuổi mặc vest thắt nơ chủ động nghênh đón.
“Tôi là Doãn Hồng Yến, bọn họ là đồng nghiệp của tôi!”
“Chào mừng đã tới Nam Dương, tôi tên là Lâm Kiệt, là người điều phối của mọi người, ngài chủ tịch bảo tôi trực tiếp tới đây đón mọi người.” Tiếng Hoa của anh ta vừa chuẩn xác lại rõ ràng, khẩu khí nói chuyện giống như là dân văn phòng ở Tân Cảng.
Sau khi hỏi han một vài câu đơn giản thì đoàn người đi tới bãi đỗ xe, một chiếc xe du lịch hiệu Toyota đã đợi sẵn ở đó rồi.
Chiếc xe đưa thẳng bọn họ tới một khách sạn nghỉ dưỡng ở ngoại ô thành phố, Lâm Kiệt bảo bọn họ nghỉ ngơi cái đã, sáng ngày mai sẽ tới đón họ tham gia cuộc họp.
Người vừa đi khỏi thì Doãn Hồng Yến liền lấy điện thoại ra viết lên đó: “Đừng nói chuyện, lát nữa mời tôi tới phòng của các anh.”
Sau đó cô liền cởi giày cao gót, bật ti vi lên rồi lấy một thứ giống như là máy phỏng vấn kiểu cũ từ trong túi ra. Cô chậm rãi lướt một lượt cái máy từ mỗi bức tường trong nhà vệ sinh cho tới đèn, tủ, giá cửa sổ ở phòng ngủ, có lúc trên mặt máy loé sáng, cô liền lấy bút đánh dấu lại. Hai mươi phút sau cô lại đi tới phòng của Giang Minh Cao và Phong Chấn Đào làm một lượt như vậy. Làm mọi thứ xong xuôi, cô viết lên điện thoại: “Mỗi phương vị trong phòng đều có máy nghe trộm, đừng nói những chuyện nhạy cảm, nếu cần giao tiếp thì cầm điện thoại của hai người ra ban công gửi tin nhắn, đó là điểm cuối vệ tinh, rất an toàn, trên đó có hướng dẫn chi tiết.” Cô viết xong liền đưa cho họ xem kỹ một lượt.
Ngày hôm sau, chưa tới 9 giờ thì Lâm Kiệt đã xuất hiện trước mặt Doãn Hồng Yến, sau khi hàn huyên mấy câu thì chiếc xe liền đi tới cục tình báo quốc gia ở trung tâm thành phố.
Đây là một quần thể kiến trúc được tạo thành bởi một tòa lầu chính 6 tầng và hai tòa lầu phụ, trông kém xa những toà nhà thương mại hiện đại trong phố, nhưng nó lại là bộ ngành trung tâm của Bộ An ninh quốc gia Nam Dương, văn phòng của uỷ ban khẩn cấp quốc gia cũng ở đây. Khi bọn họ tới phòng họp ở trên tầng cao nhất thì đã thấy có rất nhiều người ở đó, Sunderman ngồi ở trước vị trí báo cáo. Khi nhìn thấy đám người Doãn Hồng Yến, ông liền chủ động tiến lên phía trước đích thân dẫn bọn họ ngồi vào chỗ và lần lượt giới thiệu họ với quan viên tình báo Nam Dương, quan viên sở cảnh sát và quan viên bộ đội vũ trang có mặt trong cuộc họp.
“Thưa cô Doãn, cô có thể nhìn thấy quốc gia chúng tôi vô cùng chú trọng tới hành động hợp tác lần này, tôi hy vọng lần này có thể trở thành một sự thành công điển hình”. Sunderman lớn tiếng nói.
“Thưa ngài chủ tịch, đây cũng là hy vọng của phía chúng tôi. Giống như sự xác nhận ở cuộc họp lần trước, chúng tôi chỉ phụ trách tham gia biệt kích và cung cấp tin tình báo hết khả năng của mình, mọi hành động đều do bên ngài chỉ đạo chính. Hai đồng nghiệp của tôi đều là sĩ quan chiến đấu đặc chủng ưu tú, họ có kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, bọn họ sẽ là quan sát viên tham gia hành động biệt kích. Còn tôi từ đầu đến cuối sẽ ở cùng với nhân viên điều phối hành động của các ngài.” Tiếng Anh của Doãn Hồng Yến vừa nhanh vừa rõ ràng.
“Được, điều phối viên lần này chính là Lâm Kiệt tiếp đón mọi người, tiếng Hoa của cậu ta rất tốt. Trung tâm điều phối cũng ở trong toà nhà này, sau cuộc họp thì thượng tá Penm Nouth sẽ đích thân đưa đồng nghiệp của cô tới trung tâm huấn luyện của đội biệt kích, cùng tiến hành huấn luyện thích ứng với đội viên biệt kích tham gia chiến đấu.” Lời nói của Sunderman rất dứt khoát.
…
Sau khi kết thúc một ngày cầu nguyện như thường lệ, Nayi tắm rửa sạch sẽ, đây đã là ngày thứ ba liên tiếp cô làm như vậy rồi.
Sau khi biết mình bị AIDS thì cô đã mất đi niềm tin vào cuộc sống. Trong một lần gặp mặt những người cùng bệnh, cô đã quen với Sam, từ đó về sau bọn họ cùng tham gia nhóm nhỏ ở ngoài tổ chức. Sau nhiều lần tấn công vào mục tiêu quân đội thì Sam đã bị đánh chết, còn cô thì quyết tâm báo thù.
Không lâu sau tổ chức thông báo cô tới Anh dạo chơi một vòng rồi tới khu dân cư nhỏ này ở Nam Dương. Ở đây cô bị hạn chế việc ra ngoài, hàng ngày chỉ được ở trong phòng.
Ba ngày trước cô đã biết được nhiệm vụ của mình, đó là phải lợi dụng ngoại hình tóc vàng mắt xanh điển hình, mặc chiếc áo ba lỗ đặc chế được gắn một lớp thuốc nổ bên trong.
Nhưng vẫn chưa hết, cô còn phải đem theo một cái ba lô du lịch cỡ lớn, trong đó là thuốc nổ cực mạnh được kỹ sư trong tổ chức đặc chế. Để đảm bảo rằng mình có thể lại gần được ghế VIP thì cô phải nguỵ trang thành một phóng viên từ Mỹ tới, thẻ nhận diện đã được một người cài cắm trong sở cảnh sát đưa tới, mấy hôm nay cô vẫn luôn diễn tập.
Kỹ sư bảo với cô rằng kể cả cô không thể lại gần ghế VIP, chỉ cần bảo đảm trong phạm vi nhất định là được rồi, chắc chắn sẽ hại chết rất nhiều người vô tội hoặc là trẻ con, nhưng điều đó chẳng sá gì, căn bản là chẳng đáng để nhắc tới.
Hôm nay cô cố tình ăn tối nhiều hơn một chút, với tư cách là một liệt sĩ thì trước lúc chết không được ăn sáng. Ăn xong cô liền tới một căn nhà nhỏ ở lầu ba, chỗ này vừa mới thuê tối qua, thủ tục vẫn chưa báo cáo lên cục cảnh sát nên gần như không có người ngoài biết rằng nơi này thuộc “công ty thương mại Hưng Long”. Tại đây, kỹ sư tới từ Iraq mặc áo ba lỗ cho cô và lắp thuốc nổ. Bây giờ cái ba lô có uy lực cực đại đang ở cách cô chưa đầy một mét, một giáo sĩ đứng ở cửa đi cùng cô hết đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.
Lihan cảm thấy hôm nay không ổn chút nào, hắn cứ luôn có cảm giác tâm trạng bất an. Dẫu rằng kể hoạch ngày mai đã chuẩn bị rất hoàn thiện rồi, nhưng hắn vẫn luôn cảm giác như là sắp có gì đó xảy ra vậy. Vì cảnh giác nên ông mệnh lệnh cho chiến sĩ của mình không được ngủ, tất cả vũ khí đều đã được phân phát hết rồi, đêm nay thể nào cũng khó mà nhắm mắt được.
Thực ra thì hành động đã được bắt đầu từ 5 giờ chiều rồi, tổ bắn tỉa là đơn vị đầu tiên bố trí xong, bốn tổ còn lại bày bố trận địa ở bốn phía công ty thương mại Hưng Long, cự ly của mỗi tổ cách mục tiêu là 800 mét đổ lại. Vì để đề phòng bất trắc, họ còn bố trí súng nòng lớn có thể bắn cự ly xa nhất cách mục tiêu 3 cây số ở trên đỉnh của toà nhà thương mại cao tám mươi tầng cách đó ba con phố.
Gần 11 giờ, bốn máy bay trực thăng trinh sát quan sát lần lượt tiến hành tuần tra ở khu phố mục tiêu, các thiết bị trinh sát hồng ngoại trên đó có thể nhìn rõ tình trạng của người trong toà nhà và mặt đất, những hình ảnh chụp lại đều được truyền tới trung tâm điều khiển nhiệm vụ ở lầu sáu cục tình báo quốc gia. Lúc này Doãn Hồng Yến và Sunderman đều đang nhìn vào màn hình lớn được phát trực tiếp.
Giang Minh Cao, Phong Chấn Đào lúc này đang ở trong chiếc xe Ford được cải trang thành xe phát sóng truyền hình. Mũ bảo hiểm, áo chống đạn đều đã được mặc chỉnh tề, súng ngắn và súng trường mang theo bên người đều đã lắp sẵn đạn, trên súng trường còn được gắn máy phát laser và ống ngắm, các bộ đàm phát thanh cá nhân cũng đã bật.