Cục trưởng Carter không thích tiếp xúc với Mossad (Cục tình báo và sứ mệnh đặc biệt Israel), vì mấy năm trước CIA bị chủ quản tình báo của Mossad đùa giỡn, sau khi người Mỹ thề thốt bảo đảm với thế giới rằng sẽ dốc toàn bộ sức lực hỗ trợ người Palestine xây dựng nhà nước độc lập thì Arafat trúng độc nặng chết trong bệnh viện, khiến tổng thống Mỹ cảm thấy vô cùng mất mặt, sau việc này, Mossad mới úp úp mở mở thừa nhận vụ mưu sát chính trị này với đồng minh Mỹ.
Hiện giờ, muốn CIA xin cứu viện Israel, thực sự rất khó chấp nhận.
Dân tộc Do Thái có khái niệm rất chính xác về thời gian, gần như không sai sót giây nào so với ước định, một ông lão thấp bé đội mũ của người Do Thái màu đen, tóc hoa râm, nhìn thấy đồng nghiệp nước Mỹ cao lớn, vô cùng nhiệt tình bước lên.
“Chúng ta đừng vòng vo nữa, mục đích tôi tới đây, anh biết rất rõ ràng.” Bart nói thẳng vào vấn đề.
“A, việc này sao, đầu tiên anh cần phải thuyết phục tôi, làm như vậy có ý nghĩa thực tế gì với đất nước tôi.”
“Việc này có thể dính dáng tới vũ khí hạt nhân, cách anh không xa!”
“Nói tới vũ khí hạt nhân, tôi càng không lo lắng, chúng tôi được liệt vào hàng nước nhỏ, chỉ lớn từng đó!” Ông lão nói, giơ ngón tay nhỏ bàn tay phải của mình ra.
“Người Ả Rập mặc dù điên cuồng nhưng không ngốc, vũ khí hạt nhân, vũ khí sinh hóa, càng có uy lực lớn, họ càng không sử dụng, hãy tưởng tượng hậu quả của vụ nổ bom hạt nhân ở Jerusalem, họ sẽ bị hủy diệt theo!”
“Đúng là chúng tôi trà trộn lẫn nhau, đây là sự thử thách đối với công tác tình báo, nhưng đối với vũ khí hạt nhân mà nói là không thể nào!”
“Nếu như là khu vực khác ngoài Israel ra thì sao?” Bart hỏi.
Ông lão không nói gì, chăm chú nhìn Bart hồi lâu, điều này khiến người đàn ông Mỹ cao lớn cảm thấy có một luồng khí lạnh từ chân mau chóng lan tỏa khắp toàn thân.
“Ha ha, tôi có thể giúp các anh, có điều, lần sau nhớ phải báo đáp!”
“Người mà các anh cần, tôi có một người, là người tốt nhất, có lẽ anh ta có thể thâm nhập vào vùng hoang vu phân bố dày đặc hang động và đá, nhưng có thể nhận được tình báo có giá trị gì hay không thì tôi không dám bảo đảm.”
Bart thở phào một hơi, sứ mệnh của mình coi như đã hoàn thành.
Bart đọc kỹ thông tin trên máy hiển thị trước mặt, vài phút sau ông ta mới hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên nói bằng ngữ điệu mang giọng mũi vào trong ống nghe.
“Lập tức triệu tập hội nghị!”
Cánh cửa nặng nề lại một lần nữa được mở ra, hai người mặc áo sơ mi vải nỉ, đeo cà vạt hoa vội vàng bước vào không gian bí mật nhất của CIA dưới sự chỉ dẫn của một nhân viên nội vụ.
Họ rõ ràng là được triệu tập trong tình huống không hề chuẩn bị trước, một người đàn ông hói đầu béo ục ịch, mồ hôi thấm đẫm chóp mũi, ở bất cứ phương diện nào cũng không có ai có thể nhận ra đây là chuyên gia thiết kế bom hạt nhân quyền uy nhất nước Mỹ.
“Chào ngài Tiến sỹ, tìm ngài tới đây gấp như vậy, tôi rất xin lỗi.” Cục trưởng Carter chủ động bước tới bắt tay với Charles và trợ lý của ông ta.
“Không sao!” Tiến sỹ bắt tay rất chặt, có chút không giống với tác phong của thành phần trí thức.
Charles tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ông ta đang đợi bắt đầu vấn đề chính.
“Chúng tôi có một số vấn đề kỹ thuật muốn hỏi ngài Tiến sỹ!”
Mấy tấm hình, đó là hình chụp từ xa bằng ống kính tele, có điều chất lượng hình ảnh rất tốt.
Nhìn hình mấy phút, cơ thể mập ú dần dần dựa vào lưng ghế, lấy một tẩu thuốc màu đen trên người ra, tự nhét thuốc vào tẩu, châm lửa, một lát sau cả cơ thể ông ta đều chìm trong khói thuốc màu xanh da trời.
“Một nhà xưởng trong hang động rất kín đáo, là Iran hay là Pakistan?”
“Là Pakistan!”
“Sao có thể như vậy chứ?” Tiến sỹ rất kinh ngạc.
“Chúng tôi cũng rất kinh ngạc, vấn đề hiện tại là đây là nhà xưởng cấp bậc gì?” Carter nói.
“Là xưởng lắp ghép đầu đạn!” Tiến sỹ nói.
“Cái gì?”
“Tôi rất chắc chắn, chỉ có thể là xưởng lắp ráp, không thể là thứ khác được.”
“Ngài chắc chứ?”
“Vô cùng chắc chắn, nhà xưởng này rất kín đáo nhưng không có đủ điện lực cung ứng, mà xử lý nguyên liệu hạt nhân lại vô cùng tốn điện!”