Người đầu tiên phản kích không phải cảnh sát, mà là mấy người Israel chờ lệnh ở hậu trường, họ đều từng làm việc trong đội trinh sát đặc chủng của quân đội quốc phòng Israel, sau khi xuất ngũ bèn gia nhập một công ty vệ sĩ của Hoa Kỳ, chuyên môn bảo vệ an toàn cho những minh tinh và người giàu.
Bọn họ đều được phê duyệt mang theo một khẩu súng lục tự vệ nhập cảnh.
Một vệ sĩ vừa mới từ trong toilet đi ra, nhìn thấy một người trẻ tuổi vóc dáng không cao đang vác một khẩu súng trường trên vai, nhanh chóng chạy qua lối đi nhỏ khẩn cấp, anh ta rất quen thuộc với khẩu súng trường kia bởi chính anh ta cũng đã từng sử dụng nó trong nhiệm vụ xuyên biên giới.
Anh ta rút khẩu súng lục màu đen SIGP 226 trên người ra, dồn trọng tâm xuống, họng súng chĩa thẳng về phía trước, từng bước tiến về phía phòng nghỉ phía sau sân khấu, mấy người bạn của anh ta đều đang ở đây.
Anh ta muốn sử dụng bộ đàm để thông báo với họ, nhưng điều khiến cho người ta chán nản chính là anh ta không mang theo nó, bởi vì vào nhà vệ sinh không cần dùng đến thứ này.
Anh ta không còn lựa chọn, chỉ có thể chĩa súng về phía người cầm súng chạy thứ hai, dùng sức bóp cò, viên đạn 9mm khiến người kia bay ngược về phía sau mấy bước, cũng đồng thời ngăn trở tên đồng bọn phía sau.
“Pằng pằng!” Vệ sĩ lại bắn hai phát súng, người trẻ tuổi xông lên đầu tiên cũng ngã trên mặt đất.
Tiếng súng vang dội khiến 3 vệ sĩ khác trong phòng nghỉ bắt đầu cảnh giác, lôi vũ khí ra, một người chạy về nơi phát ra tiếng súng, hai người khác nhanh chóng đến sân khấu để bảo vệ khách hàng của mình.
“Uỳnh!” Trong lối đi khẩn cấp, một chiến sĩ trẻ tuổi ném ra một quả lựu đạn để ngăn cản vệ sĩ, một vệ sĩ bị mảnh đạn cắt đứt đầu ngay tại chỗ, người còn lại bị dập phổi, máu từ trong miệng phun ra như suối.
Nghe thấy tiếng nổ mạnh, cả khán giả lẫn diễn viên đều đờ đẫn, hiển nhiên bọn họ không hiểu chuyện gì xảy ra, mấy người trông giống chủ quản bắt đầu lôi di động ra muốn tìm hiểu tình hình.
Hai vệ sĩ xông lên từ phía sau sân khấu bằng kính, một người đè một chàng trai da đen trông khá cao lớn vạm vỡ xuống dưới, người còn lại thì nằm úp che phía trên một cô gái da trắng hơn 30 tuổi mặc bộ trang phục cực kỳ lộng lẫy.
Bọn họ chính là hai ngôi sao Hollywood đóng vai chính trong bộ phim này.
Theo sát phía sau bọn họ chính là hai chiến sĩ trẻ tuổi còn sống, trên mặt họ dính máu của đồng bọn mình, trong miệng vẫn điên cuồng phát ra thứ khẩu hiệu nghe không rõ tiếng, súng trường trong tay bắn hỏa lực về phía đám người bất kỳ.
Hiển nhiên bọn chúng không hề có hứng thú với minh tinh trên sâu khấu, khán giả đông nghịt bên dưới mới là mục tiêu tốt nhất của bọn chúng.
“Pằng pằng pằng pằng.” Vệ sĩ nằm úp trên người cô gái giơ súng lên bắn liên tục, hai chiến sĩ trẻ tuổi sau lưng trúng đạn, lăn thẳng từ trên sâu khấu pha lê xuống dưới.
“Uỳnh!” Một quả lựu đạn F-1 chưa kịp ném đi đã nổ tung ngay trên tay một chiến sĩ trẻ tuổi, mấy đứa trẻ con ngã xuống vũng máu, phía trên đám trẻ con, một người đàn ông mặc vest vẫn luôn nằm đè lên chúng. Đây là cha của đám trẻ, vừa mới từ công ty chạy tạm tới để chơi cùng chúng, muốn dùng mạng sống của mình để bảo vệ cho sự an toàn của đời sau, nhưng dưới uy lực của bom TNT hơn 500g và 100 mảnh bom gang, cả gia đình này đều bị nổ tung.
Khán giả sợ hãi la hét, chen chúc nhau qua mấy lối thoát hiểm, một vài người ngã sấp xuống, bị ngạt thở mà chết, những người xông được ra ngoài thì lại phát hiện họ đang phải đối mặt với tầng địa ngục thứ hai.
Hai khẩu súng trường tự động phun ra hỏa lực nóng rực, đầu đạn của những viên đạn này đã được gia công thêm một lần tại nhà xưởng dưới lòng đất Okuni, lớp bảo vệ được cẩn thận thêm lên một rãnh mở hình chữ thập, những viên đạn này lại càng dễ mất đi sự ổn định trong cơ thể người, nó lăn cuồn cuộn, tạo thành hiệu ứng sát thương dum-dum (*).
(*)Dum-dum: sau khi viên đạn vào trong cơ thể mới phát nổ, tạo thành tổn thương nặng.
Người thân thể cường tráng hơn một chút có ý định phá vỡ bức tường kính để chạy ra ngoài, nhưng họ bất đắc dĩ phát hiện những tấm kính này sao mà rắn chắc đến thế.
Chiến sĩ trẻ tuổi bắn súng rất nhanh phát hiện ra mình hết đạn, không tới vài phút ngắn ngủi, 400 viên đạn mà mỗi người mang theo đều đã được sử dụng hết.
Bọn chúng vẫn không từ bỏ mà lôi lựu đạn cầm tay được trang bị trong ba lô ra, ném bừa vào đám người.
Mấy người mẹ bất ngờ xông lên trước có ý định đọ sức với mấy tên ma quỷ này, việc này khiến cho lựu đạn của chúng không thể rời khỏi tay, cuối cùng tự nổ trong lúc họ đánh nhau.
Tấm kính bị sóng xung kích chấn động làm cho vỡ nát tan tành, hơi rời ra khỏi màng buộc, đè sập trên người nằm trên mặt đất tựa như mảnh đạn, tạo thành sát thương lần hai.
Không biết từ lúc nào, một chiến sĩ trẻ tuổi ném bỏ vũ khí, không ngừng phất tay ra hiệu với mọi người, dùng tiếng Trung hô hào:
“Qua đây, chỗ này an toàn.”
Sau đó anh ta lại hô to bằng tiếng Anh một lần nữa, rất nhiều người nghe thấy tiếng hô, cả đám người đều ồ ạt lao về chỗ của người trẻ tuổi kia.
Thấy người xung quanh càng lúc càng nhiều, người trẻ tuổi đột nhiên giơ hai tay lên quá đầu, lẩm bẩm gì đó không rõ.
Một luồng sáng trắng chói mắt xuất hiện, nền đất của cả rạp chiếu phim đều đang chấn động, bên trong ba lô của những thiếu niên này chất đầy thuốc nổ nhựa cao su và vật dẫn hóa học, anh ta tự biến mình thành một quả bom phát nổ.
Hơn ba nghìn sinh mệnh hóa thành biển máu thịt trong vòng 5 phút 26 giây, có thêm nhiều người nữa bị thương.
Cảnh sát cơ động của Sở cảnh sát Thủ đô Tokyo là lực lượng cơ động đầu tiên tiếp cận hiện trường xảy ra vụ việc, bọn họ nhìn thấy công kích của đạn tên lửa ở cây cầu cách đó không xa, trước loại đạn năng lượng có thể phá được cả thiết giáp, những chiếc xe cảnh sát bình thường kia yếu ớt tựa như những quả trứng gà, hết chiếc này tới chiếc khác lần lượt lao vào trong ánh lửa, nhân viên cảnh sát ngồi trong xe lẫn chiếc xe cùng lật tung lên trời, sau đó hóa thành đốm lửa rơi xuống mặt đất.
Sau khi mọi chuyện diễn ra được năm phút, bộ đội chuyên biệt không có việc gì để làm tại khu Hoàng cung và khu Mikawa ngồi lên chiếc xe Hummer cơ động cao được bố trí phòng hộ, chuẩn bị chạy tới hiện trường dưới sự dẫn đường của máy bay trực thăng.
Inoshita giữ chức vụ chỉ huy trưởng ra lệnh cho những chiến sĩ chuyên nghiệp này chờ lệnh, lý do của ông ta rất có sức thuyết phục.
“Lỡ như đây là kế điệu hổ ly sơn thì phải làm thế nào? Những kẻ kia liệu có nhân lúc náo loạn mà tập kích hoàng cung không?”
Thế là lực lượng an ninh chuyên nghiệp được trang bị đến tận răng đành phải ngồi chết dí trên chiếc Hummer, không hề hành động.
Tổ hành động thứ ba tập kích một khách sạn tại khu Ginza, biến hơn hai trăm lãnh đạo tham gia buổi tiệc hàng năm của công ty lớn thành một đống xác.
Tổ thứ tư công kích một bệnh viện phụ sản, nổ sập tòa nhà chính, nhấn chìm hơn trăm sản phụ và số lượng trẻ sơ sinh tương đương dưới đống phế tích.
Ba tiếng đồng hồ, Thủ tướng đích thân gọi điện cho Bộ Quốc Phòng, Bộ Quốc Phòng điều động liên đội bọc thép phòng vệ số 1 tại Chiba ngồi xe chiến bộ binh và xe vận binh tiến vào trong thành phố dưới sự yểm hộ của máy bay trực thăng Apache, pháo máy 20mm và đạn tên lửa nổ chết toàn bộ thành viên các tổ còn sống, cảnh sát và binh sĩ phòng vệ mặt đất của Nhật Bản thì tìm tòi tỉ mỉ một lượt khắp Tokyo nguyên một đêm.
Ngày hôm sau, tin tức công bố số lượng tử vong khiến Tariman và đại kim chủ của ông ta là Keishuke Asano - người sáng lập tổ chức Yoshimoto vô cùng hưng phấn.
“Tổng cộng có hơn năm nghìn người gặp nạn, số lượng người bị thương cũng tương đương.”
Tuy nhiên Lâm Trung Minh vẫn phản ứng nhanh gần bằng hai mươi năm trước, động tác cũng nhanh nhẹn, lưu loát, không đợi Kosnwich nói hết những lời lẽ bẩn thỉu, ông ta đã nhanh chóng nằm rạp xuống mặt đất, cuộn cả thân người phía sau chiếc ghế sofa vừa dày vừa nặng.