Năm nhân viên nghe lén trên “Learjet” đều hiểu tiếng Nhật, hai người trong số đó là hậu duệ người Đảo Quốc sinh ra ở Mỹ, ba người trong số đó cũng có bằng tiến sỹ ngôn ngữ Đông Á, như vậy họ có thể ngay lập tức tiến hành phán đoán sơ bộ nội dung nghe lén được, căn cứ mức quan trọng để phân loại lưu trữ.
Mấy giờ đồng hồ sau, “Learjet” bắt đầu chuyển hướng giảm độ cao, một chiếc máy bay công vụ “Gulfstream” cất cánh từ sân bay quốc tế Colombo đúng giờ, họ sẽ tiến vào đường bay thích hợp trước khi “Learjet” rời khỏi phạm vi nhận tín hiệu, cuộc trò chuyện trên 747 sẽ không để sót một giây nào.
747 bay qua vịnh Bengal, đi qua bầu trời Malacca bận rộn, phía trên đảo Mindoro, một chiếc máy bay C-130 cải tiến gia nhập nhiệm vụ giám sát, thay thế máy bay công vụ “Gulfstream”, C-130 sẽ bay thẳng tới Okinawa, hạ xuống căn cứ Kadena.
8:19 tối theo giờ Nhật Bản, một chiếc E767 sau khi tiến hành bảo trì bay thử cất cánh từ Kadena, lúc này cuộc họp trên không của thủ tướng đã kết thúc từ lâu, Kobayashi Satoru đang sôi nổi thảo luận cùng bạn cũ Inoue về việc làm thế nào đánh giá ưu nhược điểm biểu diễn của diễn viên Kabuki, kiến giải độc đáo về nghệ thuật truyền thống này cũng được ghi chép lại rõ ràng, đầy đủ, không thiếu sót trên ổ cứng thiết bị tiếp nhận cực mạnh trên E767.
Khoảng 9:20 tối, chuyên cơ không quân Nhật hạ cánh xuống đường bay E7 trên sân bay Haneda đúng giờ, sau 20 phút, thủ tướng Kobayashi lên xe riêng đã đợi sẵn về lại dinh thự. Theo kế hoạch, một nhóm kỹ sư công ty Boeing, 16 tiếng sau sẽ tiến hành bảo trì giữa kỳ cho chiếc máy bay này, những thiết bị nhỏ tiết lộ việc riêng tư sẽ được lặng lẽ gỡ bỏ, giống như chưa từng tồn tại bao giờ.
22:08 theo giờ miền Đông nước Mỹ, báo cáo nghe lén chi tiết đầu tiên đã được chuyên gia phòng tiếp nhận và xử lý thông tin trực ban 24 giờ thông đêm ở “Tiệm Cà Phê” xử lý hoàn tất, báo cáo này sẽ nhanh chóng được gửi tới tay July Anders và tổng thống McGee, trở thành tài liệu đọc trước khi ngủ tốt nhất cho hai vị quyền cao chức trọng này.
Chiến hạm hàng không “Yên Kinh” đang thực hiện thao tác chuyển hướng, liên đội chiến đấu và tấn công trên chiếc J-16 cất cánh mấy giờ trước sắp quay về, nghiệp vụ thu sàn tàu đang được tiến hành rất quy củ.
Có điều trời không chiều lòng người, cùng với gió mạnh là mưa lớn, tầm nhìn dường như hạ xuống tới mức tiêu chuẩn thấp nhất, nhưng máy bay chiến đấu toàn bộ vũ trang đã tuần tra 4 giờ trên không, thùng dầu của đại đa số máy bay đã giảm tới điểm quay đầu, nếu không hạ cánh sẽ có nguy cơ hết dầu, căn cứ theo dự báo của nhóm khí tượng trên chiến hạm, thời tiết xấu đột ngột thế này sẽ có thể vẫn còn tiếp tục, không có gì để do dự, thuyền trưởng liền ra lệnh chuyển hướng, duy trì góc độ ngược gió tốt nhất.
Lý Tiểu Thiên là phi công trưởng của máy bay J-15 biên hiệu 2001, vô tuyến điện gọi “Búa Lớn”, anh đã cùng “Yên Kinh” thực hiện hành động ưu thế và uy hiếp trên không gần ba tuần ở vùng biển Thái Bình Dương gần biển Đông, mỗi ngày đều bay một lần, tuần tra trong phạm vi bán kính 400km, có lúc anh cũng cùng các anh em trong trung đội bay nhanh tiêu chuẩn trên vùng trời thấp chừng 50m trên mặt biển, chuyến bay này sẽ khiến người trên tàu “Cảnh Vệ Hòa Bình” vũ trang hơn một nghìn tấn của đội tuần vệ trên biển vùng Okinawa không khỏi hoảng sợ, như thể J-15 khổng lồ sẽ có thể đâm vào mình bất cứ lúc nào. Có lúc, anh sẽ bay lên không trung, chơi trò mèo bắt chuột với F-15 của đội tự vệ không trung tiếp cận với đội hình chiến hạm từ nhiều hướng khác nhau, có một lần, tên lửa tầm trung PL-12 trên giá cánh máy bay đã kích hoạt hệ thống quán tính, chỉ cần chạm nhẹ ngón tay vào sẽ lập tức đốt cháy động cơ, bay về phía những chiến cơ Đảo Quốc có đánh đấu kí hiệu mặt trời mọc đỏ tươi ở đuôi. Máy bay Nhật xảo quyệt rõ ràng đều là những kẻ lão luyện của liên đội sự cố khẩn cấp Okinawa, rất biết chừng mực trò chơi, trước sau không hề có bước đi nguy hiểm nào cả, có lẽ họ cũng đang đợi đối thủ bắn phát súng đầu tiên.
Hôm nay 2001 và đội hình hai máy bay khác bay hơi xa, họ bay ở độ cao 100m qua vùng phối hợp huấn luyện “Nhật-Mỹ” ở cách đảo Okinawa 50 hải lý về phía Tây, người Mỹ cử ba tàu khu trục “Burke” và một tàu ngầm “Sói Biển”, Đảo Quốc gần như cử hết toàn bộ lực lượng tinh nhuệ đối đầu với đội hình chiến hạm hải quân cách xa hàng trăm hải lý. Lúc này, khi các thủy binh tự vệ trên biển của Đảo Quốc trên những con tàu này đang cùng đồng minh Mỹ chứng kiến chiến thuật “Cá Mập Bay” được thông qua, sự ngạc nhiên và sợ hãi thấp thoáng trên mặt họ đều đã bị ống kính tele trong khoang treo chiến thuật dưới bụng máy bay 2001 ghi lại.
Điều kì lạ là người Mỹ hình như đang giả bộ diễn kịch, họ hình như đều không tiến hành bố trí chiến thuật phòng không, chỉ đơn giản là để “Ma Cà Rồng” tiến vào chế độ tự động khép kín. Có điều hệ thống cảnh báo uy hiếp toàn phương vị trong khoang treo chiến thuật từng nhiều lần ghi được chiếu xạ cánh chính mạnh động khóa chính xác trên hệ thống “Aegis”, hệ thống phần mềm chiến thuật phân biệt rõ những tín hiệu này lần lượt tới từ Kirishima DDG-174, Choukai DDG-176 và Kongou DDG-173.
“Người Đảo Quốc có phải đã đầu tư toàn bộ vốn liếng vào không vậy?” Sỹ quan thiết bị vũ khí và điện tử ở ghế sau ngạc nhiên nói một mình.
Thực ra hiện giờ không cần chuyên gia hiểu vấn đề quốc tế phân tích phán đoán, gần như tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi thuốc nổ càng lúc càng nồng nặc trên bầu trời Thái Bình Dương, chỉ thiếu một mồi lửa cuối cùng.
“2001, về tàu tuần tra.” Tai nghe vọng ra mệnh lệnh của nhân viên điều hành nhiệm vụ bay, Lý Tiểu Thiên toàn thân co rúm, mệnh lệnh này cũng có nghĩa là họ sẽ phải tăng độ cao 5000m, bay một vòng bên ngoài đội hình phòng không, sau đó giảm độ cao khi cách chiến hạm 50 hải lý, tiến vào lộ tuyến đường bay số năm về chiến hạm, mặc dù về tắm, ăn chút gì đó là nguyện vọng bức thiết của anh, nhưng mỗi lần về lại chiến hạm hạ cánh đều là trải nghiệm cực độ mạo hiểm, kích thích, khiến adrenalin tăng tốc bài tiết.
Đường về lại chiến hạm xem như khá ổn định, lần này quân đội Mỹ không sử dụng máy bay không quân hoặc hải quân, toàn bộ đồng nghiệp đều là đối thủ cũ, liên đội sự cố khẩn cấp đóng trú ở Okinawa, đối kháng cao độ liên tục 3 tuần, đã khiến các phi công của đội tự vệ không trung cảm thấy mệt mỏi, liên đội chi viện bay từ khu vực Đông Bắc Đảo Quốc tới do máy bay địch cất cánh, hiện giờ cơ bản đều đang chiếm cứ ở các độ cao tầng không của đội hình, tạm thời không có sức lực thử đi sâu vào vòng phòng không của “Yên Kinh”, vì vậy suốt dọc đường Lý Tiểu Thiên cơ bản đều đang quan tâm tới thời tiết càng lúc càng khắc nghiệt, anh đang suy nghĩ lát nữa nên làm thế nào để điều khiển chiến cơ, giảm thiểu mạo hiểm mà gió mang lại khi tiếp đất.
Sau mấy giây, độ cao của 2001 là 356m, cách chiến hạm 16km, tốc độ và độ cao không ngừng giảm xuống, tham số bay trên màn hình hiển thị nhảy liên tục.
Cự ly 9000, độ cao 182.
Cự ly 2000, độ cao 180.
Cự ly 1609.4, độ cao 121.92, tốc độ 10.92m/s.
“Đường số 5, 15s!”
Anh nghe thấy trong tai nghe vọng tới giọng nói của nhân viên tín hiệu sàn tàu chạm đất.
Cùng với động tác nhanh nhẹn và ổn định của Cá Mập Bay, đuôi hơi xả ra ở đầu cánh của hai bên cánh máy bay giống như họa sỹ đang vung bút vẩy mực.