Bất kỳ ai, dù là chiến binh có ý chí kiên định nhất đều nhỏ bé không đáng kể khi đối mặt với bão cát lớn của biển tử thần, khi bước chân của ma quỷ bước đến với bạn, con đường sống duy nhất là nhanh chóng tìm được kiến trúc có thể chắn gió, nhưng ngước mắt nhìn xung quanh, ngoài cát ra thì chính là bãi cát hoang vắng nhiều năm, sẽ có kiến trúc gì chứ? Tìm được nó và tìm thấy kho báu của bốn mươi tên cướp đều vô vọng như nhau.
Nếu như không có hy vọng chi bằng bình thản mà chờ đợi cái chết, Yosuke Eguchi nhìn thấy có một đồi núi cao khoảng mấy chục mét, không cần nhìn rõ, anh đã nhận ra đó là một phần trong số hàng ngàn đồi cát trong sa mạc lớn này, sau cơn bão cát, đồi cát sẽ không tồn tại nữa, địa hình ở đây sẽ thay đổi hoàn toàn, vào giây phút cuối trong cuộc đời có thể ngồi trên đồi cát, mặt hướng về mặt trời mọc của tổ quốc, Nhật Bản, sẽ là cõi đi về tốt nhất của Yosuke Eguchi.
Cách đỉnh đồi cát chỉ còn mấy mét, Yosuke Eguchi bắt đầu tìm kiếm hướng đông, đột nhiên anh cảm thấy trái tim mạnh mẽ của mình như bị thứ gì đó bóp chặt, ở dưới đồi cát gần hướng Đông Nam, các “phòng sa mạc” liên kết với nhau kích thích thị giác của anh.
Anh cố gắng chớp mắt, lấy tay che trán lại, vài giây sau cuối cùng anh cũng xác định đó không phải trò đùa ảo ảnh ốc đảo của sa mạc, chiến binh cuối cũng có thể kéo dài tính mạng, “lấy chết báo quốc” rồi.
Giáo sư Zaizen gầy nhỏ đã tiến hành kiểm tra phần bụng tận hai mươi phút, trình độ này thậm chí còn tỉ mỉ hơn kiểm tra trước phẫu thuật của bệnh nhân cấy ghép nội tạng, cuối cùng lão Giáo sư đã rút đôi tay khéo léo cầm dao nhiều năm của ông lại, đứng thẳng người vẻ mặt nghiêm túc lại mang vài nét dị thường, chính thức cúi đầu hành lễ với “Yosuke Eguchi” trên giường bệnh, nói với giọng điệu rất hài hòa.
“Cuộc phẫu thuật cắt ruột thừa không có thuốc mê như thế này đối với bác sĩ như tôi mà nói là rất khó, ngài không phải là bác sĩ lại có thể tự mình soi gương hoàn thành phẫu thuật, thực sự rất tài giỏi, thầy giáo của tôi từng làm phẫu thuật cắt ruột thừa không dùng thuốc mê cho Nguyên soái Yamamoto lục quân 56, thầy ấy luôn rất kính phục ý chí đáng kinh ngạc của nguyên soái, hôm nay nhìn thấy hành động dũng cảm của người trẻ tuổi như ngài.”
Ông ta ngừng lại, quay đầu dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn những bác sĩ, y tá theo sau ông nửa mét, cất giọng nói với họ:
“Đây mới là tinh thần ngày nay của Nhật Bản chúng ta, mấy người bị tha hóa bởi cuộc sống của nước Mỹ như các cô cậu nên cảm thấy vô cùng xấu hổ đi.”
Sau một trận phê bình, ông lão lần nữa cúi chào “Yosuke Eguchi”, còn bảo anh yên tâm dưỡng bệnh ở bệnh viện trực thuộc đại học đế quốc.
Những dãy “phòng sa mạc” liên kết với nhau trước mắt này nhìn có vẻ đã bị bỏ hoang rất lâu, sa mạc lớn có hàng ngàn loại phương pháp để giết người, nhưng cũng có một kĩ năng đặc biệt để vật thể và những sinh mệnh đã chết được bảo tồn gần như là vĩnh cửu. Yosuke Eguchi nhận ra những tòa nhà này là căn cứ hỗ trợ sa mạc theo phong cách Liên Xô, anh từng thấy ở khu vực gần sân bay vũ trụ Baykonur ở Kazakhstan, chủ yếu là tích trữ vật chất và cung cấp chỗ ở, nơi làm việc cho các kỹ thuật viên giai đoạn đầu trước khi hoàn thành tòa nhà chính, ngôi nhà như thế tuy bề ngoài xấu xí nhưng nghĩ đến tất cả ảnh hưởng của thời tiết khắc nghiệt trong sa mạc, nền tảng ngôi nhà cực kì vững chắc.
Anh gần như là chạy nước rút với tốc độ trăm mét xông vào hòn đảo sa mạc thần kì này. Với sự hiểu biết của mình về sa mạc, Yosuke Eguchi chọn một “phòng sa mạc”trong số đó thuận chiều gió, trong phong sạch sẽ lạ thường, cát vàng chỉ phủ một lớp mỏng trên mặt đất xi-măng, chỉ để lại khẩu hiệu viết bằng sơn đỏ trên bốn bức tường trống rỗng, tuy phần lớn đã mờ đi nhưng Yosuke Eguchi vẫn có thể nhận ra nội dung của khẩu hiệu.
“Không phụ ủy thác quan trọng của Đảng Trung Ương, hiến thân xây dựng công trình số một.”
“Khẩu hiệu điển hình Trung Quốc.” Người may mắn sống sót mệt mỏi lầm bẩm một câu, sau đó đi kiểm tra cửa sổ kính kiểu Liên Xô vẫn còn hoàn hảo, lúc này anh mới phát hiện cửa kính có ít nhất 4 lớp, tuy bề ngoài đã bị vết tích của sa mạc ăn mòn hoàn toàn nhưng đều không bị vỡ, bản lề bằng đồng được lắp đặt trên cửa sổ vẫn có thể hoạt động, chất lượng công trình năm xưa thật tốt.
“Xem ra có thể tránh được, bão cát sẽ không duy trì quá lâu.” Yosuke Eguchi ngồi xổm trong góc phòng thuận chiều gió, từ từ nhắm mắt lại.
“Yosuke Eguchi” cảm thấy bản thân đã khỏe lên, trải qua bảy ngày điều dưỡng, cơ thể trẻ trung khỏe mạnh lại tỏa ra sức sống lần nữa, anh từ chối sự dìu dắt của y tá và sự giúp đỡ của xe lăn, một mình đi xuống lầu với tốc độ chậm hơn người bình thường một chút, đến vườn hoa của bệnh viện, sau lưng anh chưa tới mười mét có hai người trung niên ăn mặc giản dị lặng lẽ theo sau, “Yosuke Eguchi” thông minh giả vờ không phát hiện.
Ở trung tâm của vườn hoa là tượng đồng “Nogi Maresuke” vừa hoàn thành không lâu, nam tước Nogi cao to như người thật mặt hướng về phía Bắc, hai tay đặt trên tay cầm tinh xảo của thanh kiếm hoa cúc do Thiên hoàng Minh Trị đích thân ban tặng, ánh mắt như đội viên cảm tử còn đang chăm chú hô “vạn tuế” xông về vùng cao nguyên 201.
“Rất dũng mãnh đúng không?” Không biết từ khi nào Tomita mặc áo kimono đứng bên cạnh “Hiroguchi”.
“Ừm, là ngài?” Trong mắt “Yosuke Eguchi” có chút mê hoặc và bất an.
“Nam tước Nogi rất anh dũng, không hề sợ hãi, ông ta đưa con trai của mình và mấy vạn người con trai của Nhật Bản đến trước họng súng máy và bãi mìn của quân đội Nga, dùng cơ thể máu thịt trẻ tuổi của họ đổi lại thắng lợi của chiến dịch Lữ Thuận, nhà nước đế quốc Nhật chiến thắng nước Nga, trở thành nước mạnh nhất thế giới” Takahashi tiếp tục nói.
“Nhưng mà nam tước cũng rất ngu xuẩn, hoa anh đào rơi xuống tuy đẹp nhưng samurai tuyệt đối không thể đi chết vô nghĩa.”
Lời nói của Takahashi khiến Yosuke Eguchi cảm thấy bối rối, không hiểu tham mưu cao cấp này muốn bày tỏ gì.
“Chuyện trước kia rất xin lỗi, hy vọng anh có thể hiểu, dù sao bí mật của tổ chức không cho phép bất kỳ rủi ro tiết lộ nào.”
“Ý của ngài là?” Yosuke Eguchi cuối cùng bắt đầu hiểu được bí ẩn của sự việc.
“Anh vượt qua thử thách rồi, bây giờ anh đã là đồng chí của “Yoshimoto” rồi”. Nói xong anh lấy một cái huy chương hoa cúc tinh xảo ra đưa cho Yosuke Eguchi.
“Đây là huy chương của tổ chức, hãy nhớ rằng, chúng ta đại diện cho hoàng thất, hậu duệ của thần Mặt Trời đang thực hiện nghĩa vụ của mình, bắt đầu từ bây giờ, anh là một chiến sĩ thực thụ, anh sẽ có cơ hội trở thành hậu duệ của “Miyamoto Musashi” trong câu chuyện, hãy trân trọng.” Nói xong, Takahashi nghiêm túc hành lễ cúi chào.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt, rất nhanh tổ chức sẽ cần đến anh.” Nói xong, anh mang chiếc guốc gỗ, phát ra tiếng lọc cọc, đi đến một chiếc xe không có bất kì ký hiệu nào ở bên ngoài vườn hoa.