Vương Quế Bân lập tức nhìn về phía Tống Triều Dương, hắn cảm thấy tuy dáng người của Tống Triều Dương không thấp nhưng trông thân hình cậu cũng chẳng vạm vỡ cho lắm, đặc biệt là khi so sánh với vệ sĩ của mình thì còn kém xa. Hắn bật cười ha hả: “Người đẹp à, cô nói thật chứ?”
“Tất nhiên là thật rồi, có điều nếu các người đánh không lại thì đừng trách tôi không đồng ý đấy nhé.”
“Được!” Vương Quế Bân chỉ tay vào Tống Triều Dương rồi nói: “Vậy tôi sẽ bảo vệ sĩ của tôi chơi với anh ta.” Hắn cố tình nhấn mạnh chữ vệ sĩ là để nâng cao thân phận của mình.
Tô Tri Thu nhếch miệng nói: “Một người sao đủ chứ, tôi thấy cả năm người cùng lên thì hay hơn đấy. Tôi thích xem đánh hội đồng, ít người quá nhạt nhẽo lắm.”
“Ha ha… nếu như người đẹp đã có yêu cầu như vậy thì sao tôi lại không khiến cô toại nguyện cơ chứ.” Vương Quế Bân cười ha hả rồi bước về phía Tống Triều Dương, hai người bạn của hắn lúc này cũng muốn thể hiện trước mặt Tô Tri Thu nên cũng đi tới chỗ Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương biết quả này không đánh không được rồi, hơn nữa mấy kẻ này lại còn đối xử với Mạnh Phi Phi như vậy thì cậu cũng phải dạy cho bọn chúng một bài học. Lúc này Tống Triều Dương liền vỗ vỗ vai của Mạnh Phi Phi.
Mạnh Phi Phi giật thót mình, cô vội kéo cánh tay của Tống Triều Dương lại rồi nói: “Tiểu Tống à, cậu đừng đánh nhau với bọn họ, chúng ta đi thôi.”
Tống Triều Dương mỉm cười: “Không sao đâu, nhìn Tiểu Tống trút giận cho cô đây này.” Nói rồi cậu ngạo nghễ bước vào giữa năm người này.
“Tống Triều Dương, cố lên nhé!” Tô Tri Thu hét lớn lên.
Tống Triều Dương ngoái đầu lại trợn mắt nhìn cô, người khác không biết năng lực của cậu đã đành, lẽ nào cô lại không biết sao. Đám người như này đừng nói là năm người, kể cả có là năm mươi người thì Tống Triều Dương cũng có thể dễ dàng xử lý. Bây giờ cô lại còn tỏ ra cái vẻ vô cùng tung tăng hưng phấn, thật chẳng hiểu rốt cuộc cô ta nghĩ cái gì nữa.
Đám người Vương Quế Bân về cơ bản là chẳng hiểu tại sao Tô Tri Thu lại làm như vậy, trong lòng bọn họ vẫn cứ nghĩ rằng có lẽ Tô Tri Thu có khúc mắc gì với Tống Triều Dương nên bây giờ mới nhân cơ hội này mượn tay bọn chúng xử lý Tống Triều Dương cơ. Lúc này bọn chúng chỉ nghĩ nên thể hiện thế nào, cách thể hiện duy nhất chỉ là cho Tống Triều Dương ăn đòn một trận thật nhừ tử mà thôi.
Mạnh Phi Phi trông thấy vậy mà trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng hốt, thật sự cô rất sợ hãi. Cô chỉ là muốn Tống Triều Dương tới giúp mình giải vây mà thôi, chứ chẳng nghĩ đến việc để Tống Triều Dương đánh nhau với bọn chúng. Thế nhưng bây giờ cô có muốn ngăn chặn thì cũng chẳng thể được nữa rồi, đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tống Triều Dương.
Tất cả mọi việc đều bắt nguồn từ Tô Tri Thu, lúc này cô liền tức giận nhìn về phía Tô Tri Thu.
“Đánh nó!” Vương Quế Bân hô lên một tiếng, hai vệ sĩ xông lên trước còn hắn và hai người bạn của mình cũng cùng xông lên. Năm đánh một, chắc chắn là đánh hội đồng rồi, về cơ bản là chẳng có chút nguy hiểm gì cả, dĩ nhiên là bọn chúng chẳng có gì phải e dè.
Ngày thường hắn cũng làm như vậy, hắn để cho vệ sĩ đánh đối phương trước hoặc giả đánh đối phương đến nỗi không còn sức đánh trả nữa thì hắn mới ra tay, có vậy thì mới hoàn toàn toát ra được khí khái anh hùng của hắn.
Người đẹp như Tô Tri Thu quả thực quá lay động lòng người, có Tô Tri Thu ở đây thì hắn cũng quên luôn cả sự tồn tại của Mạnh Phi Phi. Mà Tô Tri Thu này lại thích xem đánh hội đồng, vậy nên hắn lại càng phải thể hiện cho tốt để lấy lòng người đẹp.
Thậm chí lúc này hắn đã còn tưởng tượng đến việc lát nữa Tô Tri Thu sẽ dùng ánh mắt thán phục nhìn hắn như thế nào, rồi cô sẽ nhào vào lòng hắn kiểu gì, hắn sẽ hưởng thụ người đẹp này ra sao.
Ước muốn thì luôn đẹp đẽ nhưng tiếc thay hiện thực lại quá tàn khốc, tàn khốc tới mức không những chẳng còn thịt mà đến ngay cả da cũng chẳng thấy đâu. Hắn còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì thì đã thấy hai bóng dáng màu đen bay qua đỉnh đầu mình rồi, sau đó khuôn mặt của Tống Triều Dương bất ngờ xuất hiện trước mắt hắn.
Thậm chí là hắn còn chưa kịp kêu lên “A!” một tiếng thì một cái tay đã “tiếp xúc thân mật” hai lần với khuôn mặt hắn rồi, sức tấn công dữ dội ấy khiến cơ thể hắn không thể kiềm chế được việc xoay qua trái rồi lại xoay qua phải, đầu hắn vang lên những tạp âm ong ong, hai mắt cũng toàn sao là sao, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, tiếp sau đó là mông tiếp đất.
Cuộc chiến diễn ra quá nhanh, chưa đầy mười lăm giây sau thì cả năm người đã ngã sõng soài trên mặt đất. Mạnh Phi Phi trông thấy mà mắt chữ O mồm chữ A, điều này khác hẳn với tưởng tượng của cô. Lẽ ra là Tống Triều Dương bị đánh mới đúng, tại sao bây giờ lại là cả năm kẻ này đều nằm dưới đất cơ chứ.
Tô Tri Thu nhìn cảnh tượng này mà hai mắt phát sáng, cô rất thích nhìn khí khái anh hùng như thế này của Tống Triều Dương. Bóng dáng của Tống Triều Dương khiến cô nhớ đến việc ở trong rừng, chính là tấm lưng này đã cõng cô vượt qua mưa bom bão đạn, chính là tấm lưng này đã thay cô đỡ lấy viên đạn chí mạng ấy. Nhìn mãi nhĩn mãi, cô bất giác trở nên mê mẩn tự lúc nào.
Lúc này Tống Triều Dương bỗng quay người lại, sắc mặt của Tô Tri Thu lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, cô cười híp mắt nhìn Tống Triều Dương nói: “Đám người này đúng là chẳng biết đánh nhau gì cả.”
Tống Triều Dương bực bội lườm cô một cái rồi nói với Mạnh Phi Phi: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Mạnh Phi Phi cứ thế mơ mơ hồ hồ đi theo Tống Triều Dương ra ngoài, Tô Tri Thu cũng đi theo sau. Lúc này Vương Quế Bân mới định thần lại, hắn lập tức lồm cồm bò dậy chửi: “Cái ***, mày dám đánh tao, bố mày đập chết mày!”
Tống Triều Dương ngoái đầu lại lạnh lùng nhìn Vương Quê Bân, Vương Quế Bân cảm giác như hắn đang bị rắn độc hay mãnh thú nhìn chằm chằm vậy, toàn thân hắn sởn hết cả gai ốc lên rồi vô thức lùi lại, thế nào mà hắn lại vấp phải chân của bạn hắn, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng “Ai da!” rồi lại ngã sấp mặt, quả thực bộ dạng của hắn thê thảm tới mức không thể tả được.
Đến khi hắn bò dậy lần nữa thì ba người Tống Triều Dương đã đi mất rồi.
“Tên tiểu tử đó là ai?” Vương Quế Bân nổi trận lôi đình, hắn hỏi hai đồng nghiệp của Mạnh Phi Phi.
“Bọn tôi cũng không biết nữa, chưa bao giờ gặp cả.” Hai người họ đồng thanh nói, cảnh tượng ban nãy cũng khiến bọn họ sợ hết hồn.
Một tên vệ sĩ lồm cồm bò dậy rồi khẽ nói: “Vương thiếu, hình như là hàng xóm của cô gái đó, ban nãy thấy nói vậy.”
“Bà nội nó, cái tên hàng xóm mà cũng ra vẻ như vậy, bố mày đây nhất định phải đập chết nó. Mẹ kiếp, hai chúng mày đúng là lũ phế vật!” Vệ sĩ lên tiếng lại càng khiến Vương Quế Bân tức giận hơn, hắn chửi ầm lên.
Cả hai vệ sĩ đều cảm thấy bức bối trong lòng, làm sao mà họ biết được là Tống Triều Dương lại lợi hại như vậy cơ chứ. Cơ bản là bọn họ còn chẳng kịp nhìn rõ Tống Triều Dương ra tay thế nào thì đã ngã sấp mặt rồi.