Thái độ của Claire và Masim vô cùng nhiệt tình, hai người họ lần lượt bước tới ôm chặt Tomita và Hirasawa.
“Các người rốt cuộc đã tìm được cái gì?” Hirasawa căng thẳng dùng tiếng Nhật hỏi. Kể từ lúc bay từ Nhật tới đây thì Tomita không hề nói với ông là cái ông cần nghiên cứu rốt cuộc là cái gì? Kỳ thực thì đến ngay cả bản thân Tomita cũng không rõ.
“Mời tới đây để xem.” Claire đưa bọn họ tới một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt. Sau khi Claire đưa bọn họ vào trong phòng liền bật đèn ở căn phòng lên, ở giữa có một bàn làm việc kim loại cỡ lớn, bên trên nó được phủ một tấm vải.
Masim không nói gì mà kéo tấm vải xuống, lộ ra một đầu đạn hạt nhân đã bị tháo dỡ.
“Đây chính là bom hạt nhân?” Tomita nghi hoặc hỏi. Nói thật lòng thì anh chưa từng trông thấy hàng thật bao giờ, chỉ mới được nhìn thấy thông qua đoạn băng ghi hình và những tấm ảnh mà thôi.
Hirasawa đeo kính vào rồi bước tới bàn làm việc. Ông đeo găng tay, cúi đầu lấy ra linh kiện kim loại ở đầu đạn hạt nhân đã bị tháo dỡ trên bàn.
“Những cái này có lẽ là sản phẩm vào giữa những năm 80 của Liên Xô cũ, nhưng thời gian thiết kế thì còn lâu hơn nữa. Do khi đó kỹ thuật nghiên cứu vẫn chưa quá tiên tiến nên uy lực của loại bom hạt nhân này không mạnh lắm.”
Cái mà Hirasawa vẫn chưa nói ra đó là loại bom hạt nhân này sau khi được khôi phục thì giá trị của nó cũng chẳng quá cao.
Claire nhìn Hirasawa rồi lại nhìn Masim, ý bảo Masim giải thích với Hirasawa.
“Xin chào Giáo sư. Tôi có một suy nghĩ khác.” Masim bước lên trước nói, Hirasawa chăm chú lắng nghe.
Tuy ông thiếu tiền và cũng rất muốn có được món tiền thù lao này nhưng ông không hề hy vọng là nỗ lực mà mình bỏ ra lại chẳng có kết quả gì. Hơn nữa ông còn nghi rằng nếu không đáp ứng được yêu cầu của những kẻ này thì phần thù lao mà ông muốn liệu họ có chi trả như giao hẹn hay không?
“Giáo sư, tôi có giả thiết như này.” Masim chỉ vào thùng kim loại đang mở, bên trong đó là quả cầu kim loại màu vàng đất rồi nói: “Tôi muốn biến nó thành vật dẫn nổ giống như là một kiểu kích nổ.” “Vật dẫn nổ của cái gì cơ?” Hirasawa chau mày lạnh lùng hỏi.
“Bom hydro!” Masim nghiêm túc đáp.
Hirasawa đứng im tại chỗ cứ như bị đông cứng lại vậy, đôi mắt ông nhìn chằm chằm không chớp vào Masim. Một phút sau ông mới di chuyển ánh mắt sang Claire và Tomita.
Khi nhìn thấy Tomita khẽ gật đầu thì Hirasawa mới chậm rãi nói: “Được, nhưng tôi có một yêu cầu.”
“Tất nhiên là không vấn đề gì rồi. Ông có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể đưa ra, tuyệt đối đừng khách khí.” Khi nghe thấy Hirasawa nói đồng ý thì sự hưng phấn trong lòng Claire lại tăng lên gấp bội. Ông giống như là nhìn thấy một núi đô la khổng lồ chất thành đống khiến ông không nhìn thấy được đỉnh từ trên trời rơi xuống vậy.
“Những thứ này liệu có dùng ở quốc gia của tôi không?” Hirasawa vất vả nói ra câu này. Nói xong thì ông mới cảm thấy câu hỏi của bản thân thật nực cười!
Ông ở trong nước nghiên cứu nhiều năm như vậy nên tất cả những công trình nghiên cứu thiết bị hạt nhân và vũ khí hạt nhân đều có sự tham gia của ông. Ông từng qua lại vô số lần với các ban ngành bí hiểm nên ông vô cùng chắc chắn về việc hiệp ước bảo mật mà mình ký trước khi rời khỏi quốc gia có phải là thật hay không. Vậy nên ông cũng rất rõ tính chất cuối cùng của công tác xuất ngoại lần này của mình, những ban ngành quốc gia trong nước sao có thể khiến những chuyện như thế này xảy ra được cơ chứ?
“Làm gì có chuyện đó, thưa Giáo sư.” Claire cười ha hả.
Bình Xuyên cũng cảm thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc.
“Thế thù lao của Giáo sư thì sao?” Tomita hiểu rất rõ rằng ngoài chủ nghĩa tinh thần yêu nước ra thì vấn đề mà Hirasawa quan tâm nhất là cái gì.
“Cái này anh hoàn toàn có thể yên tâm, đây cũng là một cái mà tôi muốn nhắc nhở anh. Của cải mà các đồng minh của tôi nắm giữ là cái mà các anh không tài nào tưởng tượng được. Chỉ cần vũ khí tốt thì tiền không phải là vấn đề. 20 triệu cũng có khả năng. Hơn nữa vì để đảm bảo danh dự của mình, tôi sẽ chi trả trước 1 triệu đô la. Giáo sư muốn đưa cho ai cũng được, tôi sẽ chuyển vào bất kỳ tài khoản nào mà ngài chỉ định.” Claire nói với khẩu khí rất lớn.