Sau khi Tô Tri Thu đi khỏi, Tống Triều Dương liền chau mày lại. Ban nãy khi nói chuyện với Tô Tri Thu, cậu luôn tỏ ra không nghiêm túc, nhưng trong lòng vẫn cứ nghĩ tới nguyên nhân Tô Tri Thu tới đây, có điều cậu nghĩ mãi cũng không hiểu ra được ý đồ của Tô Tri Thu.
Nhưng có một điều Tống Triều Dương biết rất rõ, đó là Tô Tri Thu tới đây sẽ khiến cậu rất phiền phức. Lúc này cậu tuy đã rút lui, nhưng cơ bản là không thể không để tâm tới sự an nguy của Tô Tri Thu được, dù gì Tô Tri Thu cũng có địa vị vô cùng lớn ở Hoa Hạ. Nếu cô xảy ra chuyện gì thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Dập điếu thuốc xong, Tống Triều Dương bước ra khỏi cửa, cậu đứng ở hành lang nhìn một lượt thì thấy được có vài vị trí quan trọng đã lắp sẵn camera giấu kín bao phủ cả toà nhà. Cậu tới cổng thang máy rồi đi một vòng cả tầng trên và tầng dưới, thậm chí cả trên hai tầng và dưới hai tầng cũng có camera.
Như thế này thì kể cả ai có muốn đi thang bộ lên đây thì người phụ trách bảo vệ Tô Tri Thu cũng có thể phát giác ra được. Tống Triều Dương cũng biết rõ rằng bây giờ cả tầng trên và tầng dưới chắc chắn ít nhất cũng có một căn nhà có bảo kê của Tô Tri Phương ở.
Quay về phòng mình một lần nữa, Tống Triều Dương thò đầu nhìn ra ngoài, trên tường bên ngoài cũng có camera, kể cả có người từ bên ngoài đột nhập vào nhà của Tô Tri Thu cũng là điều không thể.
Nói tóm lại, công tác bảo vệ Tô Tri Thu tại nơi đây vô cùng đầy đủ.
Nhưng đối với Tống Triều Dương mà nói thì cậu cảm thấy rất không thoải mái, đây không chỉ bảo vệ Tô Tri Thu mà đến ngay cả cậu cũng bị giám sát, vậy thì sự tự do của cậu cũng sẽ bị hạn chế.
Thế nhưng Tống Triều Dương về cơ bản là chẳng cách nào ngăn chặn được. Tô Tri Thu tới đây quả thật là đem đến không ít phiền phức cho cậu.
Cũng chẳng biết là cái cô Tô Tri Thu này rốt cuộc bao giờ mới đi nữa, tới lúc đó thì cậu mới có thể tiếp tục cuộc sống của mình được.
Điện thoại bỗng reo lên, hoá ra là Mạnh Phi Phi, lâu lắm rồi cậu không gặp cô. Tống Triều Dương tiện tay nghe máy, đầu dây bên kia liền vọng tới giọng nói sốt sắng của Mạnh Phi Phi: “Tiểu Tống à, cậu có thể tới đón tôi không?”
“Sao vậy?”
“Có một gã cứ bám lấy tôi, tôi không thoát được.”
“Ở đâu?”
“Ở phòng 302 trung tâm giải trí Minh Nguyệt, bây giờ tôi đang trốn trong nhà vệ sinh gọi cho cậu đấy, cậu mau tới đây đi.”
Trong điện thoại quả nhiên vọng tới một vài tiếng nhạc ồn ã, xem ra cô tiếp viên xinh đẹp Mạnh Phi Phi chắc chắn đã gặp phải phiền phức rồi, người đầu tiên cô nghĩ tới là cậu, vậy thì có nghĩa là cô vô cùng tín nhiệm cậu. Do vậy mà Tống Triều Dương không thể bỏ mặc cô được, cậu khoác áo vào rồi mở cửa phòng.
Đang ấn thang máy thì cánh cửa bên cạnh mở ra, Tô Tri Thu mặc một bộ đồ đơn giản cũng bước ra, cô cười híp mắt lại nói: “Anh định đi đâu vậy?”
“Tôi đi đón hàng xóm ở bên kia.”
Dĩ nhiên Tô Tri Thu biết rõ hàng xóm nhà bên kia của Tống Triều Dương là ai, cô liền hỏi: “Cô ấy sao vậy?”
Tống Triều Dương cũng biết là Tô Tri Thu sẽ biết nên cậu cũng chẳng giải thích nhiều mà nói luôn: “Cô ấy gặp chút phiền phức nên bảo tôi đi đón.”
“Vậy tôi đi với anh.”
“Cô đi với tôi làm gì?”
“Dù sao thì tôi cũng chẳng có việc gì cả, huống hồ cô ấy là hàng xóm của anh thì sau này chẳng phải cũng là hàng xóm của tôi sao? Ba người chúng ta cùng ở chung một tầng lầu, giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm.”
Tống Triều Dương cũng chẳng ngăn cô lại, nếu xảy ra chuyện gì thì để bảo kê của Tô Tri Thu ra tay vẫn hơn là cậu phải đích thân ra tay nhiều.
Trông thấy Tống Triều Dương đã đồng ý, Tô Tri Thu vô cùng vui vẻ. Mười phút sau, hai người họ đã tới toà giải trí Minh Nguyệt.
Khi đi tới cổng, Tống Triều Dương chau mày hỏi: “Sao cô không đưa bảo kê theo?”
“Tôi là người bình thường mà, làm gì có bảo kê? Huống hồ có anh ở đây rồi thì còn có bảo kê lợi hại hơn anh nữa sao?”
Tống Triều Dương cảm thấy cạn lời, vốn dĩ cậu còn muốn để bảo kê của Tô Tri Thu giải quyết vấn đề cơ đấy, bây giờ xem ra cậu chỉ đành tự giải quyết rồi.
Lúc này trong phòng riêng mà Mạnh Phi Phi ở có đúng sáu người, ba nam ba nữ. Ba người đàn ông đều khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, ăn mặc bóng loáng, vừa nhìn đã biết ngay là người có tiền. Ba người phụ nữ đều là tiếp viên hàng không, cả ba đều đang mặc đồng phục, có điều bộ quần áo trên người hai người kia đã vô cùng xộc xệch rồi, đều là do những gã đàn ông ở bên cạnh họ giở trò, duy chỉ có trang phục của Mạnh Phi Phi là vẫn chỉnh tề.
“Mạnh tiểu thư, thế nào, cô còn không đồng ý sao?” Người đàn ông ngồi bên cạnh Mạnh Phi Phi tên là Vương Quế Bân, cha hắn ta là chủ tịch tập đoàn một công ty lớn ở Đồng Giang, tài sản của gia đình lên tới hàng trăm triệu tệ. Lúc này hắn ta lấy ra một tấm chi phiếu đặt trước mặt Mạnh Phi Phi rồi nói: “Chỉ cần cô đồng ý ở với tôi một tháng thì số tiền này sẽ là của cô.”
Hai cô tiếp viên kia thèm thuồng nhìn tấm chi phiếu đó, trên đó viết một triệu tệ cơ đấy. Một tháng một triệu tệ, hấp dẫn quá đi. Bọn họ gặp không ít người có tiền nhưng người có tiền lại hào phóng như này thì chẳng nhiều.
Lúc này Mạnh Phi Phi lắc đầu thật mạnh rồi nói: “Xin lỗi, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Vương Quế Bân sa sầm nét mặt lại, hắn nói: “Liệu có phải Mạnh tiểu thư hơi tham rồi không, với một triệu tệ tôi tìm minh tinh ở cùng mình trong một tháng cũng chẳng khó đâu.”
Sắc mặt của Mạnh Phi Phi vô cùng khó coi, cô nói: “Vương công tử à, xin lỗi nhé, tôi không muốn bán mình.”
Một cô tiếp viên ngồi bên cạnh nói: “Tiểu Phi à, cô đừng ngốc vậy, một triệu tệ cơ đấy, chúng ta có làm mười năm cũng không kiếm được từng ấy, đây chỉ có một tháng là có rồi.”
Cô tiếp viên kia cũng nói hùa theo: “Đúng đó, Tiểu Phi à, chỉ ở với anh ta một tháng thôi chứ có phải bảo cô làm nhân tình cả đời đâu. Một tháng sau cô thích làm gì thì làm, thích có bạn trai thì tìm bạn trai.”
Mạnh Phi Phi cảm thấy vô cùng tức giận trong lòng, hôm nay vừa xuống máy bay thì hai tiếp viên cùng chuyến bay với cô mời cô ra ngoài chơi. Khi đó họ cũng chẳng nói là có người khác nên cô mới nhận lời, ai dè khi tới đây mới phát hiện ra là có ba người đàn ông nữa.
Nghĩ là có hai người đồng hành nên lúc ấy cô cũng chẳng sợ nhưng khi hai người bạn của mình và hai người đàn ông kia bắt đầu hào hứng thì cô liền cảm thấy có gì đó không ổn nên mới muốn đi khỏi đây. Thế nhưng ở cửa lại có hai bảo kê, căn bản là họ không cho cô đi ra nên cô vội chạy vào nhà vệ sinh gọi điện cho Tống Triều Dương.
Chẳng ngờ đến lúc ra ngoài thì cái tên Vương Quý Bân này lại bắt đầu lấy tiền dụ dỗ cô.
Trông thấy Mạnh Phi Phi vẫn không đồng ý thì sắc mặt của Vương Quế Bân lại càng khó coi hơn, hắn sầm sì mặt mũi lại rồi nói: “Mạnh tiểu thư, cô nói điều kiện của mình đi, chỉ cần cô nói ra được thì tôi sẽ khiến cô thoả mãn.”