Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 192: Quẫn bách

Tống Triều Dương liền tối sầm mặt mày, nói rằng: “Hầu như buổi tối tôi không ở nhà.”

“Xí, cháu không tin, chào tạm biệt nhé ông chú.” Dứt lời, Sở Yến Yến đột nhiên nhón chân, đặt lên mặt Tống Triều Dương một nụ hôn “chụt”, cười khanh khách thay giày chạy đi.

Tống Triều Dương cảm giác có ánh mắt sắc bén đang lườm nguýt cậu, cười khổ nghênh đón ánh nhìn của Lâm Chi Quỳnh, nói rằng: “Cảnh sát Lâm, cô thấy rồi đó, chẳng phải là tôi chủ động đâu.”

Lâm Chi Quỳnh hừ lạnh một tiếng, đáp lời: “Nếu anh không trêu ghẹo người ta, người ta sẽ đối xử như thế với anh sao? Đừng giả vờ ngây thơ nữa, tôi thấy anh chính là tên lừa gạt tình cảm.”

Tống Triều Dương móc một điếu thuốc ra rồi châm lên, Lâm Chi Quỳnh liền cau mày, nói: “Anh có biết thuốc lá có hại cho sức khỏe không?”

Tống Triều Dương tựa vào ghế sô pha, thư thái hút một hơi, đáp lại: “Cảnh sát Lâm, nếu ở nơi công cộng, tôi hút thuốc thì không đúng, nhưng đây là nhà tôi, tôi hút hay không hút, dường như cô không có quyền quản lý thì phải?”

Lâm Chi Quỳnh cảm nhận được thái độ hiện giờ của Tống Triều Dương khác hoàn toàn so với khi nãy, rốt cuộc đã hiểu vì sao lúc nãy cậu lại nhiệt tình đến thế, nhưng vẫn có chút không tin, hỏi lại: “Hồi nãy anh muốn tôi ở lại đây, vì để cô gái kia rời khỏi sao?”

Tống Triều Dương lắc đầu, đáp rằng: “Tôi nói nè cảnh sát Lâm, cô là một vị cảnh sát, nhưng khả năng quan sát hơi bị yếu đó, đến lúc này mới biết rõ dụng ý của tôi.”

Sắc mặt Lâm Chi Quỳnh liền tối sầm, bực mình đáp: “Anh có lòng tốt thế sao?”

“Tôi có lòng tốt hay không cô có thể nghi ngờ, nhưng đối với cô gái nhỏ như vậy thật lòng tôi không có hứng thú, nếu là cô gái xinh đẹp như cảnh sát Lâm, thì tôi lại rất cảm hứng thú.” Khi buông lời, ánh mắt của Tống Triều Dương không chút kiêng dè đảo một vòng trên gương mặt của Lâm Chi Quỳnh.

Lâm Chi Quỳnh trợn mắt, quát to: “Anh nghiêm túc giùm tôi một chút.”

Tống Triều Dương cười ha hả một tiếng, đáp: “Đùa thôi, hôm nay là ngày cuối tuần, lại không phải thời gian làm việc, cô đến nhà tôi, tôi không xem cô là cảnh sát đâu, chúng ta cứ tùy tiện đùa giỡn cũng chẳng ảnh hưởng phải không?”

Tuy Lâm Chi Quỳnh không thích loại người như Tống Triều Dương, nhưng đối với chuyện Tống Triều Dương từ chối Sở Yến Yến, cũng khiến cô thay đổi được một chút cách nhìn về con người Tống Triều Dương. Cô trả lời rằng: “Chuyện của anh và Tô Vãn Trinh tôi không xen vào, nhưng đối với cô gái đó, tốt nhất anh đừng đụng vào, tốt nhất nói rõ ràng với cô ta, sớm đoạn tuyệt ý niệm của người ta sẽ tốt hơn.”

Tống Triều Dương bất lực đáp lại: “Cảnh sát Lâm, đây chẳng phải do tôi nói không rõ ràng, tôi đã nói rõ lắm rồi, không tin cô có thể đi hỏi Vãn Trinh, quan trọng là nha đầu đó bám rất dai, tôi lại không thể cho cô ta một trận, nên sau này nếu cô ta đến đây nữa, phiền cảnh sát Lâm xuất hiện kịp thời vậy.”

Lâm Chi Quỳnh gật đầu, đáp rằng: “Nếu thật sự xảy ra tình huống như thế, anh gọi điện cho tôi, tôi nhất định sẽ đến.”

“Vậy thật cám ơn cảnh sát Lâm, cô thật là một vị cảnh sát tốt bụng.”

Tống Triều Dương khen ngợi một phen, trong lòng Lâm Chi Quỳnh cũng cảm thấy rất vui vẻ, lý tưởng lớn nhất của cô khi làm cảnh sát chẳng phải thăng quan tiến chức gì, mà chính là làm một vị cảnh sát tốt, nhưng làm cảnh sát được nửa năm nay, thật sự chưa ai khen ngợi cô, không ngờ gã Tống Triều Dương khác người này lại là người khen ngợi cô đầu tiên.

“Được rồi, vậy tôi đi trước đây, sau này có chuyện gì, có thể trực tiếp gọi điện cho tôi.” Lâm Chi Quỳnh đứng dậy.

Tống Triều Dương cũng đứng dậy theo, đáp lời: “Được được, sau này sẽ làm phiền cảnh sát Lâm.”

“Không cần khách sáo, đây là việc đáng làm của một người cảnh sát.” Lâm Chi Quỳnh rất phóng khoáng phủi tay, quay lưng rời khỏi căn nhà của Tống Triều Dương.

Lúc này Tô Vãn Trinh nói với Tống Triều Dương: “Tiểu Tống, vị cảnh sát Lâm này thật tốt bụng.”

Tống Triều Dương gật đầu, trả lời: “Cảnh sát làm việc nghiêm túc như cô ta đích thực không nhiều.”

“Vậy Tiểu Tống… anh có muốn theo đuổi cô ấy không?”

Tống Triều Dương nghênh đón ánh mắt lấp lánh của Tô Vãn Trinh, cười mỉm một phen, đáp: “Tiểu Tống của cô không có ý định kết hôn sớm, cô ta tốt hay không, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

“Vậy Tiểu Tống anh… anh định khi nào kết hôn?” Khi Tô Vãn Trinh hỏi câu này bộ dạng đặc biệt căng thẳng.

Tống Triều Dương than thở một hơi, biết lại khơi gợi niềm mong chờ của Tô Vãn Trinh đối với cậu.

“Vãn Trinh, cô là một cô gái tốt, sau này nhất định sẽ tìm được một người chồng yêu thương cô thật lòng.” Tống Triều Dương cố gắng dùng giọng điệu uyển chuyển khuyên nhủ Tô Vãn Trinh.

Đáy mắt Tô Vãn Trinh liền bộc lộ vẻ thất vọng, nhưng ngay lập tức nở nụ cười, nói: “Tiểu Tống, tôi hiểu rồi, tôi không gây áp lực cho anh đâu.”

Tống Triều Dương giơ tay xoa đầu của Tô Vãn Trinh, nhẹ giọng nói: “Không phải Vãn Trinh không tốt, chẳng qua Tiểu Tống của cô không phù hợp với chuyện thành gia lập thất.”

Tô Vãn Trinh dịu dàng tựa vào lòng của Tống Triều Dương, khẽ đáp lời: “Tiểu Tống, tôi chỉ muốn thường ngày đến đây giúp anh làm gì đó, anh có thể đừng từ chối tôi được không?”

“Chẳng phải hiện giờ cô đang ở nhà tôi sao? Hay là tôi đuổi cô đi nhé.” Tống Triều Dương vỗ vai Tô Vãn Trinh.

“Tôi biết Tiểu Tống tốt nhất mà.” Tô Vãn Trinh ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào với Tống Triều Dương.

Khoảng cách giữa hai người gần gũi đến vậy, Tống Triều Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Vãn Trinh, cùng đôi môi đỏ thắm, có một sự xung động muốn đặt nụ hôn lên đó, nhưng cậu vẫn kiềm chế, mỉm cười nói rằng: “Tiểu Tống của cô từ trước tới nay đều là tốt nhất chẳng phải sao?”

“Đúng vậy! Không ai tốt bằng Tiểu Tống cả.”

Tô Vãn Trinh đích thật là một cô gái ấm áp, lúc này đã buông Tống Triều Dương ra, sau đó nói với cậu: “Tiểu Tống, chúng ta xem tivi có được không?”

“Được.”

Tống Triều Dương bật tivi, tivi này đi kèm khi thuê căn nhà, nhưng cậu sống ở đây đã được một khoảng thời gian dài, mà số lần bật xem tuyệt đối chưa vượt qua con số mười, chiều nay mới bật xem cùng Tô Vãn Trinh.

Suốt buổi trưa ngồi xem tivi, Tô Vãn Trinh tiếp tục nấu cơm tối cho Tống Triều Dương, sau đó dọn dẹp bát đũa, và sắp xếp nhà cửa, lại lau nhà một lượt, dường như việc nhà của Tống Triều Dương làm hoài không hết vậy.

Tống Triều Dương ngăn cản Tô Vãn Trinh tiếp tục bận rộn, nói: “Được rồi, cô muốn sống ở đây, thì cứ ở lại, không cần tìm việc cho mình làm đâu.”

Khuôn mặt của Tô Vãn Trinh liền đỏ như ráng mây chiều, bẻ vặn ngón tay, không dám ngẩng đầu nhìn Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương cười ha hả một tiếng, nói rằng: “Dù sao thì bên kho xưởng, cô cũng ở lại với tôi hai đêm rồi, ở lại thêm một đêm hai đêm cũng chẳng có gì đâu.”

Tô Vãn Trinh càng thẹn thùng hơn, tuy cô đích thật có ý này, nhưng một cô gái như cô mà cứ năm lần bảy lượt yêu cầu Tống Triều Dương cho ngủ lại, bản thân cũng có cảm giác quá đáng. Nhưng cảm giác được Tống Triều Dương ôm ấp, thật sự khiến cô say mê, cô hận không thể đêm nào cũng được ngủ yên trong lòng của Tống Triều Dương, nên dù khó xử, nhưng cũng chẳng kiềm chế được bản thân.