Tào Tâm Nguyệt lại nhìn vào cách ăn mặc của Tống Triều Dương, gật đầu liên tục nói: “Phải phải, với tên quê mùa như thế cũng có khả năng chưa nghe qua tiếng tăm của Hổ Ca.”
Trong mắt Tào Tâm Nguyệt và Tiểu Lệ, xã hội đen đều là những người lợi hại nhất, một người có thể không biết cảnh sát, có thể không biết những người làm quan, nhưng không thể không biết xã hội đen, nếu không biết thì thật không phải phép, cũng có thể nói, người không biết lão đại là kém cỏi nhất.
Tô Vãn Trinh kéo nhẹ Tống Triều Dương, cắn môi nói nhỏ: “Tiểu Tống, chúng ta đi thôi.”
Tống Triều Dương quay đầu nhìn Tô Vãn Trinh nói: “Tại sao phải đi?”
“Tiểu Tống, không được đâu, bọn họ rất lợi hại đấy.” Tô Vãn Trinh nóng lòng dùng sức lắc Tống Triều Dương.
Tào Tâm Nguyệt khoanh tay, nhếch mép nói: “Tô Vãn Trinh, cô còn muốn đi à? Tôi nói cho cô biết, vốn tôi muốn dạy dỗ cô một trận thì thôi, nhưng cô còn dám tìm người đến, còn tìm một tên ngốc không có mắt nhìn người thế này, cô gặp rắc rối rồi, cô gặp rắc rối to rồi.”
Tô Vãn Trinh càng sợ hơn, liền bật dậy, cắn môi nói với Tào Tâm Nguyệt: “Được, tôi cho cô đánh, cô cứ đánh tôi đi, chuyện này không liên quan đến Tiểu Tống, các người đừng bảo Hổ Ca đó đến nữa.”
Tô Vãn Trinh nói câu này rất lưu loát, ánh mắt quyết chí tiến lên kia nhìn chằm chằm Tào Tâm Nguyệt, nhìn đến mức Tào Tâm Nguyệt có chút chột dạ.
Thấy Tào Tâm Nguyệt không trả lời, mắt Tô Vãn Trinh đỏ lên, vội nói: “Tào Tâm Nguyệt, đây là chuyện giữa bạn cùng phòng chúng ta, cô với tôi như thế nào, tôi đều có thể nhịn, xin cô, cứ đánh tôi đi đừng đi tìm Hổ Ca.” Vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Tào Tâm Nguyệt nhấc lên tát vào mặt mình.
Tào Tâm Nguyệt ngẩn người, trong mắt cô, Tô Vãn Trinh luôn yếu đuối, muốn bóp nắn như nào cũng được, thường ngày cho dù ức hiếp Tô Vãn Trinh thế nào, cô ta cũng nhẫn nhục chịu đựng, nhưng không ngờ hôm nay Tô Vãn Trinh lại thể hiện ra một sự dũng cảm, sự dũng cảm này khiến cô không dám tin người trước mặt này là Tô Vãn Trinh.
Tống Triều Dương đưa tay chặn tay hai người lại, kéo tay Tô Vãn Trinh ra, nhưng Tô Vãn Trinh vùng vẫy nói: “Tiểu Tống, tôi không thể liên lụy đến anh, tôi không nên nói với anh, càng không nên bảo anh đến đây, anh đi đi, anh mau đi đi.”
Tống Triều Dương nhìn vào ánh mắt tràn đầy vẻ áy náy của Tô Vãn Trinh, trong lòng thầm thở dài, Tô Vãn Trinh của bây giờ hệt như hôm muốn bán thân vậy, đều thể hiện sự dũng cảm đó, đều vì người thân và bạn bè, cô không bao giờ tranh cãi về vấn đề của riêng mình, nhưng đối với người thân và bạn bè, cô lại không sợ gì cả, đây là một cô gái tốt biết mấy, vào lúc này, trái tim của Tống Triều Dương cũng cảm thấy rung động.
“Tiểu Tống, anh nghe tôi đi, anh cứ đi đi, bọn họ thực sự quá lợi hại, tôi không thể... Tôi không thể để anh vì tôi mà chịu tổn thương!” Tô Vãn Trinh đẩy Tống Triều Dương, điều bây giờ cô đang nghĩ chính là không để Tống Triều Dương ở nơi thị phi này, còn sự an nguy của bản thân, cô hoàn toàn không hè bận tâm.
Tống Triều Dương vươn tay ôm Tô Vãn Trinh vào lòng, thì thầm vào tai cô: “Cô quên hôm đó tôi đã giải quyết chuyện của ba cô sao?”
Tô Vãn Trinh cứng đờ người, vừa nãy vội quá, cô bị dọa bởi Hổ Ca mà Tào Tâm Nguyệt và Tiểu Lệ nói, bây giờ mới sực nhớ Tống Triều Dương là một người rất có năng lực, ngơ ngác nhìn Tống Triều Dương nói: “Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì cả, Hổ Ca cái gì, ở trước mặt Tiểu Tống của cô thực chất không là gì cả, chẳng lẽ cô ngay cả Tiểu Tống cũng không tin à?”
“Không! Tôi tin!” Tô Vãn Trinh lắc đầu sau đó lại dùng sức gật đầu liên tục.
“Vậy thì đúng rồi, chúng ta cứ đợi đó, mọi chuyện giao cho Tiểu Tống tôi, tôi sẽ để họ biết rằng ức hiếp Tiểu Vãn Trinh của tôi thì phải trả giá thê thảm.”
Một tiếng “Tiểu Vãn Trinh của tôi” bỗng chốc khiến Tô Vãn Trinh quên đi tất cả nỗi sợ, kích động ôm chầm lấy Tống Triều Dương, có Tống Triều Dương ở bên cạnh, cho dù nguy hiểm lớn đến mấy cô cũng không sợ.
“Xía, Tô Vãn Trinh, vốn tưởng cô thuần khiết lắm, thì ra toàn là giả vờ, hóa ra cô được người ta bao nuôi ở ngoài.” Lúc này Tào Tâm Nguyệt đứng một bên châm chọc, “Nhưng nếu cô kiếm người bao nuôi, ít ra cũng phải kiếm một người giàu có chứ, cô xem người cô kiếm kìa, quần áo trên người đều là hàng chợ, mắt nhìn người của cô thực sự quá tệ.”
Người tên Tiểu Lệ kia cười to nói: “Tôi thấy lát nữa Hổ Ca đến, bảo cô ta đi theo Hổ Ca là được, Hổ Ca thích nhất kiểu học sinh như thế này, đáng tiếc không phải gái trinh, nếu không Hổ Ca càng thích hơn.”
Tào Tâm Nguyệt giật nảy mình, nếu để Hổ Ca bao nuôi Tô Vãn Trinh, sau này Tô Vãn Trinh về tính sổ với cô thì cô tiêu mất, liền nói: “Tiểu Lệ, cô đừng làm bậy, cô đừng nhìn nha đầu này khá xinh đẹp, không biết đã theo biết bao nhiêu người đàn ông rồi, vì tiền cô ta có thể làm mọi thứ, cho hai ba chục thì có thể ra ngoài làm một nháy, người như thế, nếu đi theo Hổ Ca chẳng phải để Hổ Ca bị cắm sừng hay sao, đến lúc đó Hổ Ca tức giận, cô cũng phải xui xẻo theo.”
Tiểu Lệ bĩu môi, nhổ một ngụm nước bọt nói: “Mẹ kiếp, thì ra là một đồ đê tiện.”
Lúc này Tô Vãn Trinh nằm trọn trong lòng Tống Triều Dương, chỉ đang cảm nhận sự ấm áp trong vòng ôm của Tống Triều Dương, tuy cô từng ở chung hai đêm với Tống Triều Dương, hai người nằm trên giường cũng ôm nhau, nhưng cùng lắm đều đi ngủ, mà bây giờ là ban ngày còn có thể có được sự ôm ấp của Tống Triều Dương, thực sự khiến Tô Vãn Trinh hạnh phúc không thôi, hoàn toàn không nghe thấy một chút âm thanh của thế giới bên ngoài.
Nhưng Tống Triều Dương rõ ràng rất tỉnh táo, nghe thấy hai người họ bêu xấu Tô Vãn Trinh như vậy, ngọn lửa trong lòng liền dâng lên, đàn ông không đánh phụ nữ đó là lúc phụ nữ chưa đáng đánh, mà hai người phụ nữ này, tuy tuổi tác không lớn nhưng có thể nói ra những lời độc ác mà còn bêu xấu người khácnhư thế, thực sự quá đáng đánh, vì vậy Tống Triều Dương ôm Tô Vãn Trinh, sải bước đến trước mặt hai người, một tay ôm lấy Tô Vãn Trinh, tay còn lại giơ ra, “chát chát” tát hai người mỗi người một bạt tai.
Tào Tâm Nguyệt và Tiểu Lệ kia bị đánh đến đờ người ra, hai người bụm mặt lại, ngẩn người nhìn Tống Triều Dương, nhất là Tiểu Lệ, cô đã nói tên tuổi của Hổ Ca ra, hơn nữa Hổ Ca rất nhanh sẽ đến, người đàn ông này còn dám đánh cô, càng khiến cô không dám tưởng tượng hơn, chẳng lẽ thực sự có người không xem Hổ Ca ra gì sao?