Tống Triều Dương không ngăn cản, cậu đã nhìn thấy Lâm Chi Quỳnh và sở phó không sao cả, hơn nữa hành động của gã kia cũng rất nhanh, Tống Triều Dương nếu như không muốn để lộ thực lực của mình, ngăn hắn lại là việc không mấy dễ dàng.
Nhưng lúc này Lâm Chi Quỳnh liền vịn vào chiếc bàn ở bên cạnh, bật người nhảy lên, chạy ra ngoài đuổi theo, tốc độ không hề chậm hơn nhân vật nguy hiểm kia.
Tống Triều Dương có chút bất ngờ, thấy thực lực của Lâm Chi Quỳnh, căn bản chỉ là một con chim non mới bước ra khỏi trường cảnh sát, sao lực bộc phát lại mạnh vậy? Tốc độ này đúng là rất nhanh.
Lâm Chi Quỳnh đích thực là một con chim non mới rời khỏi trường cảnh sát, nhưng khi cô chưa vào trường, cô còn là một vận động viên cấp thành phố, chuyên chạy một trăm mét và hai trăm mét, vì thế tốc độ xuất phát này tuyệt đối không phải người thường có thể sánh được.
Khi ở trường cảnh sát, cô cũng cần rèn luyện cơ thể, vì thế lúc này nhanh chóng xông ra khỏi quán bar vẫn còn nhìn thấy bóng lưng của tên tội phạm, cô liền lập tức đuổi theo.
Tên tội phạm kia cũng không ngờ Lâm Chi Quỳnh có thể đuổi tới nhanh như vậy, nếu bị Lâm Chi Quỳnh cầm chân ở đây, hắn sẽ rất phiền phức, vì thế lúc này hắn cũng tăng tốc độ, ra sức chạy về phía trước.
Hai người một đuổi một chạy, tên tội phạm chạy về nơi vắng vẻ, Lâm Chi Quỳnh cứ thế đuổi theo cô, điều này khiến hắn rất tức giận, đối với hắn, hiện giờ không chỉ là muốn chạy thoát, còn có một suy nghĩ, đó chính là giết chết nữ cảnh sát dám một mình đuổi theo này.
Lâm Chi Quỳnh trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là bắt lấy gã này, căn bản không nghĩ tới nguy hiểm mà cô sắp phải đối mặt.
Chả mấy chốc hai người đã xông vào một khu nhà mái bằng, khu này sắp di dời, nhà cửa đều đã bị tháo gỡ gần hết, đâu đâu cũng là tường đổ, không hề có bóng người, tên tội phạm kia lúc này đã dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm Chi Quỳnh.
Lúc này Lâm Chi Quỳnh đã đuổi theo năm, sáu trăm mét, mặc dù thể chất của cô không tồi, còn là một vận động viên, nhưng chạy với tốc độ nhanh thế này thực sự khiến cô rất hao sức, lúc này cũng vội vàng dừng bước, thở dốc hồng hộc, nhìn tên tội phạm.
“Cô em, to gan đấy, dám đuổi tới tận đây?” Tên tội phạm cười nham hiểm, chủ động bước về phía Lâm Chi Quỳnh.
Lâm Chi Quỳnh giật mình, cuối cùng cũng nhận ra chỉ có một mình mình đuổi tới đây, sở phó đã không biết đi đâu rồi.
“Không… không được cử động, tôi là cảnh sát.” Lâm Chi Quỳnh quát lên, nhưng cô chỉ là một cảnh sát khu vực của đồn cảnh sát, trong tay không hề có súng, lúc này lại không mặc cảnh phục, cho dù có trợn trừng mắt, đối phó với người khác còn được, còn đối phó với tên tội phạm hung hãn này thì không hề có sức uy hiếp nào cả.
“Cảnh sát rất lợi hại sao?” Tên tội phạm nhạo báng bĩu môi, sau đó ép về phía Lâm Chi Quỳnh.
Lâm Chi Quỳnh hai tay nắm chặt lại, cơ thể hơi run rẩy, từ sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, cô mới đi làm được hơn nửa năm, chưa từng một lần thực sự truy bắt tội phạm, lần hiểu nhầm với Tống Triều Dương chỉ có thể xem là lần đầu tiên, lần thứ hai liền gặp phải một tên tội phạm hung hãn thế này, sao cô có thể không lo lắng chứ?
“A!” Lâm Chi Quỳnh kêu lớn một tiếng, khá giống như màn dạo đầu khi hoa bá vương ra oai, sau đó chân giẫm xuống đất, lao về phía tội phạm, cô dù gì cũng từng học võ thuật chiến đấu trong trường cảnh sát, khí thế rất đầy đủ.
Chỉ đáng tiếc là Lâm Chi Quỳnh từng học võ thuật chiến đấu nhưng không hề có kinh nghiệm thực tiễn, còn tên tội phạm này sau khi gây ra nhiều vụ án mạng như vậy vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, có thể thấy rằng năng lực của hắn ta rất mạnh, những thứ Lâm Chi Quỳnh học được không đáng là gì trong mắt hắn.
Ngoài ra tên tội phạm kia cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, tay sờ lên eo, một con dao găm sáng loáng xuất hiện trong tay hắn, đón đầu Lâm Chi Quỳnh, đâm mạnh về phía bụng Lâm Chi Quỳnh.
Lâm Chi Quỳnh giật mình kinh hãi, bây giờ mới hiểu được tên tội phạm này hung hãn tới nhường nào, một mình cô đuổi theo hắn, tuyệt đối là một lựa chọn không hề sáng suốt, lúc này cho dù cô muốn né tránh, nhưng vì cô xông lên quá gấp, căn bản không còn không gian né tránh, chỉ cảm thấy một tia sáng sắc lạnh lóe lên trước mắt, trong lòng lập tức kêu gào một tiếng, biết rằng mình đã xong.
Nhưng khi Lâm Chi Quỳnh tuyệt vọng, một cái chân bất ngờ giơ ra từ sau lưng cô, trước khi dao găm của tên tội phạm đâm vào bụng Lâm Chi Quỳnh đã đá mạnh vào bụng tên tội phạm kia.
“Rầm!” một tiếng vang lên, người tên tội phạm giống như một chiếc diều đứt dây, bay thẳng ra xa ba bốn mét, đập vỡ một bức tường nát, ngay lập tức bị gạch vỡ xuống chôn vùi.
Hành động chớp nhoáng này khiến cả Lâm Chi Quỳnh cũng không kịp phản ứng, đợi tới khi cô bừng tỉnh, mọi thứ đã kết thúc.
Lâm Chi Quỳnh lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng sau lưng mình, lúc này đang ngậm một điếu thuốc, cười rạng rỡ nhìn cô.
“Anh… anh là ai?” Lâm Chi Quỳnh đương nhiên biết người này giúp đỡ cô, nhưng cô chưa từng gặp người này bao giờ, và ấn tượng đầu tiên mà người này để lại cho cô là dung mạo quá bình thường, cả gương mặt không hề có đặc điểm nào cả, cảm giác rất kì quái.
Khi gặp một người xa lạ, thông thường sẽ xuất hiện một ấn tượng trong lòng, nhưng người trước mặt không hề khiến cô có cảm giác đó, hình như người này quá mức bình thường, vứt trong đám đông cũng không thể có cách nào nhận ra được.
“Cô em dũng cảm đấy, nhưng thực lực thì thật chả ra gì!” Giọng người đàn ông này hơi khàn, lại còn lắc đầu.
Lâm Chi Quỳnh bị người khác phê bình như vậy, bình thường sẽ không phục, nhưng hôm nay cô đã thực sự biết được rằng, trong mắt của những người có thực lực, lại không sợ cảnh sát, cô căn bản không là gì, lòng kiêu ngạo nhỏ bé đã bị tên tội phạm tàn bạo kia đánh tan không còn lại chút nào cả.
“Anh… tại sao lại giúp tôi?”
“Cảnh sát và quần chúng hợp tác, lẽ nào không phải vậy sao?”
“A, cám ơn anh, vậy phiền anh giúp tôi bắt lấy hắn có được không?” Nghĩ tới sự hung tàn của tên tội phạm này, Lâm Chi Quỳnh lúc này không dám tự phụ nữa, chỉ có thể cầu cứu người đàn ông trước mặt này.
Người đàn ông vẻ mặt tươi cười nói: “Bây giờ vẫn cần tôi giúp cô sao?”
Lâm Chi Quỳnh trong lòng dấy lên một loại cảm giác quái dị, nụ cười của người đàn ông này hình như rất giả tạo, nhìn thế nào đi nữa cũng vẫn khiến người ta khó chịu, có điều câu nói này của anh ta khiến cô lập tức hiểu ra, vội vàng chạy về phía tên tội phạm kia, chỉ thấy nửa người tên tội phạm đều đã bị gạch đè, chỉ lộ ra từ phần ngực trở lên, miệng hộc máu, mặc dù không chết nhưng rõ ràng đã bị thương không còn sức lực phản kháng.
Điều này khiến Lâm Chi Quỳnh rất kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra tên tội phạm này tại sao lại trở thành ra thế này, đó chỉ là một cú đá của người đàn ông kia, cú đá này đã đá bay một người ra xa ba bốn mét, lại còn đụng đổ một bức tường vỡ, sức lực này phải mạnh tới nhường nào chứ.