Chưa đầy nửa tiếng sau, Tống Triều Dương đã làm xong mấy món hải sản này rồi. Bào ngư được rắc tỏi băm rồi hấp lên, cua hầm nước sốt, tôm sú ngâm rượu ăn sống, ngoài ra còn có vài món ăn nhẹ ăn cùng hải sản nữa, hai người họ bắt đầu dùng bữa.
Nhìn Mạnh Phi Phi ăn uống nhồm nhoàm thì tâm trạng của Tống Triều Dương cảm thấy rất tốt. Mạnh Phi Phi chẳng ra vẻ thục nữ gì trước mặt cậu cả, và cô cũng chẳng để ý xem hình tượng có bị sụp đổ hay không. Cô gái như này quả thực là rất đáng yêu.
Ăn cơm xong, Mạnh Phi Phi lại ngồi ở nhà Tống Triều Dương một lúc nữa. Tiêu cơm xong cô mới tạm biệt Tống Triều Dương về nhà. Tống Triều Dương đang định ngủ bù một giấc thì cánh cửa phòng lại vang lên, Tống Triều Dương biết chắc chắn là Mạnh Phi Phi nên cậu ra mở cửa.
Bên ngoài cửa quả nhiên là Mạnh Phi Phi, hơn nữa sắc mặt cô lúc này còn vô cùng đau khổ: “Tiểu Tống à, xong rồi, tôi không mang chìa khoá, không về nhà được nữa rồi.”
Tống Triều Dương cảm thấy cạn lời. A đầu này không chỉ là thánh ăn mà còn là một kẻ rất hay quên. Thật sự không hiểu cô ta trưởng thành kiểu gì và làm tiếp viên hàng không như nào nữa.
“Cô vào nhà đi đã.” Tống Triều Dương để Mạnh Phi Phi vào rồi nói: “Xem lại xem có phải ban nãy rơi ở nhà tôi không.”
“Ờ ờ, cũng có khả năng lắm.” Mắt Mạnh Phi Phi sáng rực lên rồi bắt đầu tìm trong nhà Tống Triều Dương. Phòng khách không có, phòng bếp không có, nhà vệ sinh cũng không có, cuối cùng a đầu này lại còn xông thẳng vào phòng ngủ của Tống Triều Dương.
“Tôi nói này, cô đâu có vào phòng ngủ của tôi đâu?” Tống Triều Dương đi theo vào, cậu khóc dở mếu dở hỏi. May mà phòng của cậu cũng khá là sạch sẽ và cũng chẳng có cái thứ gì nhạy cảm, nếu không thì quả thực là ngại lắm.
“Ờ…nói cũng đúng nhỉ. Tôi chưa vào phòng này.” Mạnh Phi Phi xoa xoa đầu, hai tay cô chống hông nói: “Xem ra chắc chắn là tôi không cầm theo rồi.”
Tống Triều Dương hỏi: “Vậy ở chỗ khác có chìa khoá nhà không? Ví dụ như là chủ nhà hoặc bên quản lý?”
“Chủ nhà này ra nước ngoài rồi, bên quản lý cũng không có chìa khoá. Tôi còn hỏi qua rồi cơ, ai da, sao tôi lại ngốc như vậy, sao tôi không vứt một chìa ở ban quản lý cơ chứ, như vậy há chẳng phải khi tôi mất chìa khoá thì có thể để bên quản lý mở cửa sao.”
Mặt mũi Tống Triều Dương tối sầm lại, cậu nói: “Vậy chắc chắn là cô suốt ngày rơi chìa khóa đúng không?”
“Cái này… không chỉ có chìa khoá mà cái gì tôi cũng rơi. Tôi còn nghi rằng tiền của tôi tiêu nhanh như vậy thì chắc chắn là rơi thường xuyên rồi. Nhưng tôi cũng chẳng nhớ được là tôi có bao nhiêu tiền nữa, rơi cũng chẳng biết.”
“Cô… cô được đấy.” Tống Triều Dương lại khóc dở mếu dở lần nữa, a đầu này đúng là quá hồ đồ mà.
Mạnh Phi Phi xấu hổ chu môi nói: “Vậy tôi đi tìm công ty phá khoá để mở cửa vậy.”
Về chuyện này thì hình như Mạnh Phi Phi rõ lắm, cô lập tức đi ra ấn thang máy rồi chạy xuống lầu.
Tống Triều Dương định bảo Mạnh Phi Phi không cần tìm thợ mở khoá nữa nhưng thang máy vừa đúng lúc ở ngay tầng dưới, Mạnh Phi Phi vừa ấn là thang máy lên luôn. Tống Triều Dương còn chưa kịp nói thì a đầu này đã chạy vào trong rồi.
Tống Triều Dương lắc lắc đầu, a đầu này đúng là hấp tấp thật. Cậu lấy một con dao nhỏ cắt dây thép rồi nhét vào khoá cửa nhà Mạnh Phi Phi.
Tuy khoá giống nhau nhưng cách mở lại khác, giống như một vài khoá trong phòng vậy. Chỉ cần mở vòng tròn khoá rồi ấn vào tay nắm cửa thì có thể mở được cửa rồi. Khoá cửa chữ thập của cửa chống trộm mở vòng tròn không quá khó nhưng phải di chuyển khoá cửa, còn phải cần tới một vài kỹ xảo nữa, dựa vào tay nắm thì cơ bản là không kéo ra được, vì vậy cũng phải tốn chút thời gian.
Kể cả cao thủ như Tống Triều Dương có muốn mở cửa chống trộm kiểu này thì cũng cần khoảng hai mươi giây. Hơn nữa Tống Triều Dương cũng chẳng vội nên cậu cứ chậm rãi mân mê thôi, mất nhiều thời gian hơn một chút.
Tiếng cửa thang máy vang lên đằng sau, Tống Triều Dương cũng chẳng buồn ngoái đầu. Nghe âm thanh thì là tiếng bước chân của một người, hơn nữa là còn tiếng bước chân của một cô gái, chắc chắn là Mạnh Phi Phi về rồi, cô cũng chẳng tìm được thợ mở khoá.
Lúc này Mạnh Phi Phi lại còn rón ra rón rén bước tới đằng sau cậu, dường như cô sợ cậu phát hiện ra. Điều này khiến Tống Triều Dương cảm thấy nực cười, không phải là a đầu này định doạ cậu đấy chứ. Tiếng thang máy mở ra to lắm, làm gì có chuyện mà cậu không biết, a đầu này đơn thuần thật đó.
Tống Triều Dương chẳng thèm để ý tới cô, cậu cảm thấy Mạnh Phi Phi này rất thú vị, rảnh rỗi thì đùa cũng được, vậy nên cậu vẫn tiếp tục mân mê cái ổ khoá.
Thế nhưng người đằng sau khi cách cậu còn hai bước chân thì Tống Triều Dương liền cảm nhận sự thù địch, điều này khiến cậu thật sự cạn lời. Không phải là Mạnh Phi Phi nghi cậu định trộm đồ nhà cô đó chứ.
Tống Triều Dương chỉ đành ngừng lại một lúc, cậu đang định quay đầu lại giải thích với Mạnh Phi Phi thì lúc này Mạnh Phi Phi đã động thủ rồi. Hai tay tóm lấy cánh tay phải của cậu, chẳng cần ngoái đầu thì Tống Triều Dương cũng biết đây là chiêu tóm tay truyền thống.
Người này vừa ra tay thì Tống Triều Dương lập tức ý thức ngay được là đây không phải Mạnh Phi Phi mà là một người phụ nữ khác. Hơn nữa chiêu thức tóm tay này có lẽ là chiêu tóm tay thông thường mà cảnh sát được học, chiêu thức này đối với Tống Triều Dương mà nói thì quả thực là quá tệ.
Tống Triều Dương không né tránh mà để mặc cho người phụ nữ đó tóm lấy cánh tay của mình rồi bẻ quặt ra sau, đồng thời cậu nghe thấy giọng nói của người phụ nữ đó hô lên: “Không được động đậy, tôi là cảnh sát.”
Cánh tay của Tống Triều Dương bị vặn ra đằng sau nhưng cậu không phản kháng. Người ta là cảnh sát, cậu mà phản kháng thì há chẳng phải là tấn công cảnh sát hay sao. Nếu như đã về tới thành phố thì khi đối diện với cảnh sát cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà thôi. Huống hồ lúc này Tống Triều Dương quay nghiêng mặt đã trông thấy đây là một cảnh sát vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi rồi. Bị người như này bắt thì hình như cũng chẳng phải chuyện gì tồi tệ cả.
“Đồng chí cảnh sát, cô làm gì vậy?” Tuy Tống Triều Dương không phản kháng nhưng cậu cũng phải giãy giụa một chút, cậu vừa giãy giụa vừa kêu lớn lên.