"Vậy cậu hãy đi theo tôi.” Trịnh Lệ Tú dẫn Tống Triều Dương tới phòng làm việc của nhân viên ở bên cạnh, vỗ tay một cái, mấy người ở trong liền nhìn ra ngoài cửa.
Trịnh Lệ Tú nói: “Mọi người chú ý, hôm nay tôi xin giới thiệu với mọi người đồng nghiệp mới.”
Tống Triều Dương lập tức nói: “Chào mọi người, tôi là Tống Triều Dương.”
Mọi người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Tống Triều Dương, nhưng vẫn không quên vỗ tay chào đón.
Trình Lệ Tú lại nói: “Tiểu Mễ, Tống Triều Dương giao cho cô dẫn dắt, tạm thời làm việc cùng cô, đợi quen việc rồi, tôi sẽ bố trí việc khác cho cậu ta.”
Một cô gái lập tức đứng dậy, có chút kinh ngạc nói: “Giao cho tôi dẫn dắt?”
Trịnh Lệ Tú sa sầm mặt nói: “Có vấn đề gì sao?”
“Không… không vấn đề gì cả.” Cô gái đó lập tức hoảng hốt lắc đầu liên tiếp.
Đây là một cô gái trẻ chừng hơn hai mươi tuổi, tóc dài, mềm mại buông xõa sau lưng, trán để tóc mái bằng ngang lông mày, gương mặt trái xoan rất xinh đẹp, để tóc dài xõa vai như vậy là kiểu tóc đẹp nhất dành cho gương mặt trái xoan, và cô gái này đã nắm bắt được điểm này.
Mắt không tròn ướt át, vì thế không to lắm, nhưng gương mặt rất ưa nhìn, thuộc loại càng nhìn càng xinh, gương mặt lúc này vì căng thẳng nên hơi ửng đỏ.
Dáng người chắc chừng một mét sáu bảy, một mét sáu tám, có điều chắc có đi giày cao gót, chiều cao thực tế cần phải xem chiều cao của giày, từ góc độ của Tống Triều Dương, rõ ràng không thể nhìn thấy được.
Trên người mặc đồ tây sẫm màu, cổ áo rất rộng, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng, trước ngực có viền hoa nổi lên, khiến bộ đồ tây nhìn rất đẹp, hai bên ngực nhô cao, trang phục công sở điển hình mặc trên người cô gái này, tuy có thể khiến cô trông chín chắn hơn, nhưng vóc dáng uyển chuyển của cô thì không thể nào che khuất được.
Đây là một cô gái rất xinh đẹp, mặc dù không phải là kiểu mỹ nữ vừa nhìn đã cảm thấy rung động, nhưng khiến người ta nhìn thấy sẽ không thể quên được.
“Vậy cứ thế nhé, Tiểu Mễ, cô dẫn Tống Triều Dương làm quen người trong phòng, công việc thì cô xem xét bố trí.” Sau khi trưởng phòng Trịnh Lệ Tú nói xong liền quay người rời đi.
Tiểu Mễ do dự một lát, đỏ mặt tới trước mắt Tống Triều Dương, mím môi, giơ tay ra nói: “Tôi tên là Mễ Đóa Đóa.”
Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa bắt tay, tay Mễ Đóa Đóa rất mềm mại, nhưng lại hơi lạnh, mỉm cười nói: “Chào cô, sau này hãy giúp đỡ người mới là tôi nhé!”
Mễ Đóa Đóa gật đầu nói: “Được thôi, Tiểu Tống, đây là Lý Chí Sâm, là người có thâm niên nhất trong phòng hành chính chúng ta, đây là Thẩm Nam Nam, chúng tôi đều gọi là chị Thẩm, đây là Hà Đông, Trần Hưng Lâm, là tài xế của công ty chúng ta.”
Cộng thêm Đóa Mễ Mễ, và cả Tống Triều Dương, phòng hành chính tổng cộng có sáu người, hai tài xế, một Lý Chí Sâm ngoài bốn mươi tuổi, còn có Thẩm Nam Nam ngoài ba mươi tuổi, tiếp nữa hai tài xế hơn ba mươi tuổi Hà Đông và Trần Hưng Lâm.
Ngoài Mễ Đóa Đóa ít hơn Tống Triều Dương một tuổi ra, bốn người còn lại đều lớn hơn Tống Triều Dương, vì thế Tống Triều Dương chỉ có thể gọi anh, chị, có điều đối với việc thế này, Tống Triều Dương không hề phản đối, chẳng phải vẫn còn một cô em gái xinh đẹp đây sao.
Trong phòng làm việc nhân viên, tổng cộng có tám ngăn, mỗi ngăn như vậy đều dùng một tấm cách cao chừng một mét rưỡi để ngăn cách, sau khi ngồi xuống, liền không làm phiền nhau, nhưng sau khi đứng dậy thì vẫn có thể nhìn thấy người khác.
Ngăn nhỏ của Tống Triều Dương ở bên cạnh Mễ Đóa Đóa, giữa hai người chỉ cách một vách ngăn, đây cũng chính là sắp xếp của Mễ Đóa Đóa, như vậy nếu Tống Triều Dương có vấn đề gì có thể đứng lên hỏi cô.
Nhưng lúc này Tống Triều Dương không ngồi trong ngăn của mình, mà kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh Mễ Đóa Đóa, Mễ Đóa Đóa đang giảng giải cho Tống Triều Dương nghe về phạm vi công việc chủ yếu của phòng hành chính.
Đối với công ty có tiền vốn trên trăm triệu mà nói, nhân viên rất đông, cộng lại có hơn hai trăm, có điều trong công ty này chỉ có hơn năm mươi người, công ty Viễn Hoa vì là một công ty thương mại, ngoài ra còn có một số nhân viên làm việc ở nước ngoài, trước đây ở một số kho hàng cũng có rất nhiều nhân viên làm việc.
Nói là công ty con, hiện giờ công ty Viễn Hoa cũng lớn hơn công ty nhỏ thông thường nhiều, vì thế các phòng ban trong công ty cũng rất nhiều, giống phòng của Tống Triều Dương, so với phòng ban cấp dưới thì cũng xem là phòng ban cấp trên.
Công việc chủ yếu hiện giờ của Mễ Đóa Đóa chính là phân phối vật tư trong công ty, nói trắng ra là công ty cần thứ gì, cô sẽ phụ trách thu mua, sau đó về phân phối cho các phòng ban.
Trước đây chức vụ này là do một người lớn tuổi trong công ty đảm nhận, khi mua đồ, thường sẽ được nhận chiết khấu, hóa đơn cũng sẽ kê khai nhiều hơn một chút. Sau này bị Trần Tú Như phát hiện liền đuổi việc, sau đó Mễ Đóa Đóa phụ trách công việc này.
Mễ Đóa Đóa vẫn làm rất tốt, cũng không tham lam những thứ nhỏ nhặt, vì thế đã làm được hơn một năm.
Giọng nói của Mễ Đóa Đóa rất dễ nghe, không phải giọng nói lanh lảnh mà là mềm mại, khiến người khác nghe rất dễ chịu, khi nói chuyện, phần lớn đều không nhìn Tống Triều Dương, thi thoảng mới liếc nhìn Tống Triều Dương, cũng quay đầu đi ngay, mặt luôn ửng hồng.
Điều này khiến Tống Triều Dương cảm thấy rất thú vị, chơi quen ở những nơi như quán bar, gặp gỡ những cô gái phóng khoáng, Tống Triều Dương đã lâu lắm rồi không gặp được cô gái nào nói chuyện với nam giới là đỏ mặt như Mễ Đóa Đóa.
“Được rồi, tôi nói xong rồi, anh còn gì không hiểu nữa không?” Khi nói lời này, Mễ Đóa Đóa cuối cùng mới dám nhìn trực diện Tống Triều Dương, đợi câu trả lời của cậu.
Tống Triều Dương nhún vai nói: “Xin lỗi, cô nói hơi nhiều, tôi không nhớ hết ngay được.”
“A?” Mễ Đóa Đóa lập tức kinh ngạc, mặt càng đỏ bừng, bối rối nói: “Vậy tôi nói lại một lượt cho anh nghe.”
“Cám ơn. Có điều tôi cảm thấy tôi làm quen dần dần sẽ nhớ kĩ hơn, cô có thể nói cho tôi biết, hôm nay tôi nên làm gì không?”
Mễ Đóa Đóa ngẫm nghĩ một lát nói: “Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên sau Tết, nhiệm vụ thu mua của công ty vẫn chưa giao xuống, chắc là không có việc gì.”
“Vậy tức là hôm nay tôi có thể thảnh thơi?”
“Hình như là vậy.”
Tống Triều Dương cười rạng rỡ nói: “Vậy xem ra làm nhân viên văn phòng cũng rất nhẹ nhàng.”
Mễ Đóa Đóa lắc đầu nói: “Đây chỉ là hôm nay thôi, tôi tin rằng chả mấy chốc các loại công việc sẽ được bố trí, ngoài ra chúng ta còn có thể bị cử tới kiểm tra tình hình kho hàng.”
“Cô cũng đi.”
“Đúng vậy, tôi đương nhiên cũng đi, đây chính là công việc của phòng hành chính chúng ta.”
“Tôi cảm thấy mỹ nữ như cô, nếu như phải tới kho hàng, há chẳng phải sẽ là một kiểu mạo phạm ư?”