Nhìn Diêu Kim Tiền bị còng tay sau lưng đi vào văn phòng làm việc của Cục trưởng Điền, khóe mắt Lý Hương Quân bất giác co giật một cái.
Đúng là có chút thê thảm, đầu tóc rối như tổ quạ, trán u một cục, mắt phải sưng húp như trái đào chín mọng, nheo thành một đường nhỏ, mặt và cổ tím bầm tím dập, trên miệng còn dính vết máu mũi chưa được lau khô, nhìn vô cùng nhếch nhác, thảm hại.
Mọi người trong phòng làm việc đều nhìn Diêu Kim Tiền không nói gì, vô cùng tĩnh lặng. Diêu Kim Tiền thường ngày tự phong làm hỗn thế ma vương, lúc này sợ hãi tới mức không dám thở mạnh.
Diêu Chí Khang không kìm được bối rối, Cục trưởng Điền thầm thở dài, trừng mắt nhìn Diêu Chí Khang hỏi: “Sao lại làm thành thế này?”
Diêu Chí Khang co giật khóe miệng, thất vọng tràn trề nói: “Tên khốn này gây ra họa lớn, tôi hận không thể bắn chết nó…”
“Hãy tháo còng tay ra trước đã!” Cục trưởng Điền hừ lạnh một tiếng.
“Cục trưởng, việc này…!” Diêu Chí Khang có phần lúng túng.
“Mở ra!” Cục trưởng Điền khẽ nhíu mày.
Diêu Chí Khang ngây người một lát, ngẩng đầu nhìn Cục trưởng Điền, lại như thể bừng tỉnh, vội vàng lấy chìa khóa còng tay trong túi áo ra, mở khóa còng tay.
“Ôi chao!” Diêu Kim Tiền thở phào như thể thoát được gánh nặng, hai cánh tay buông thõng mềm như sợi bún đặt ở hai bên người.
Cục trưởng Điền nhìn Kim Diêu Tiền, thở dài thườn thượt nói: “Sống lưng ánh kim tiền, vó bạc cưỡi khói mây. Ai người may yên gấm, ai đúc ngọn roi vàng… Đây là tên mà bác đặt cho cháu khi tròn một tuổi, thấm thoắt cháu đã trưởng thành rồi!”
Diêu Kim Tiền ngẩng đầu lên, lúng túng nhìn Cục trưởng Điền, biết rằng đây là cấp trên của ba mình, nhưng tổng cộng cũng mới chỉ gặp mặt mấy lần, ba mình cũng không bao giờ nhắc tới, không ngờ Cục trưởng Điền và mình lại còn có mối ân tình này.
Diêu Chí Khang thầm vui trong lòng, hiểu được rằng lãnh đạo đang giúp mình. Lý Hương Quân thì hơi nhíu mày, xem ra Cục trưởng Điền chuẩn bị gỡ tội cho Diêu Kim Tiền.
“Không biết có phải là do phương thức giáo dục của ba cháu có vấn đề hay không, vốn dĩ nghĩ rằng cho dù không thành thiên lý mã thì cũng phải là một con ngựa tốt, bây giờ xem ra, e là sắp xiêu vẹo rồi!” Cục trưởng Điền lại nói.
“Aizz!” Diêu Chí Khang cũng thở dài thườn thượt, chậm rãi cúi đầu.
“Lần này không ai giúp được cháu đâu, bác cũng không thể, ba cháu cũng không thể!” Cục trưởng Điền nhìn Diêu Kim Tiền, vô cùng nghiêm túc nói: “Nhốt hai ngày cho nhớ!”
Sau đó lại quay sang nhìn Diêu Chí Khang và thần thám Tiết nói: “Mọi việc cứ làm theo trình tự, nên phán sao thì cứ phán vậy, không được báo cho ai cả, cũng không được tiết lộ ra cậu ta là con trai Diêu Chí Khang!” Sắc mặt vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc.
Thần thám Tiết nhìn Diêu Chí Khang không nói gì, Diêu Chí Khang cũng gấp gáp nháy mắt ra hiệu cho thần thám Tiết, lo lắng nói: “Lãnh đạo yên tâm, tôi hiểu ý của anh, trong tù không phải kẻ cặn bã thì đều là kẻ suy đồi, để nó nhìn cho kĩ mặt tăm tối của xã hội này để rút ra bài học kinh nghiệm!”
Cục trưởng Điền khẽ gật đầu sau đó lại nhìn Lý Hương Quân nói: “Nha đầu, người ta thường nói, con hư tại cha. Lần này đúng là cậu Diêu đã sai, không dạy dỗ con cái cẩn thận. Cậu ta theo chú đã nhiều năm, bận rộn trước sau đúng là có sơ suất trong việc dạy bảo con cái, tính ra cũng là trách nhiệm của chú, lần này coi như chú nợ cháu một món nợ ân tình…”
Lý Hương Quân thầm giật mình, vội vàng đứng dậy khỏi sô pha: “Chú Điền, chú nói vậy khách sáo quá. Nếu không phải Cục trưởng Diêu và chú, vụ án này nói không chừng không biết khi nào mới có manh mối…”
Tới nợ ân tình cũng đã nói ra rồi, Lý Hương Quân sao có thể không hiểu ý của Cục trưởng Điền. Nếu việc này là do Diêu Kim Tiền gây ra thì đừng làm liên lụy tới những người khác, ý cuối cùng chính là buông tha cho Cục trưởng Diêu.
Từ nhỏ đã thấu hiểu những lý lẽ này, Lý Hương Quân nói thế nào đi nữa cũng từng vật lộn lớn lên trong lớp người minh mẫn, biết đạo lý có chừng có mực này.
“Vậy cám ơn chú Điền và Cục trưởng Diêu, đợi sau khi vụ án kết thúc cháu sẽ cám ơn chú và Cục trưởng sau!” Lý Hương Quân khách sáo nói, “Cậu Diêu cứ để đội trưởng Tiết dẫn về trước!”
Cục trưởng Điền đứng dậy nói với Lý Hương Quân: “Có khó khăn gì cứ yên tâm tới tìm chú, bất luận là ai nói gì cháu cũng cứ đẩy cho chú! Nếu như có kết quả gì cũng cứ báo cho chú một tiếng…”
“Vâng, chú Điền, cháu nhớ câu này rồi nhé!” Lý Hương Quân nói như đang nói đùa, sau đó đứng dậy, chào Cục trưởng Diêu một tiếng rồi dẫn Diêu Kim Tiền rời khỏi phòng làm việc.
“Lãnh đạo, thành thật cám ơn anh…” Đợi ba người Lý Hương Quân rời đi, Diêu Chí Khang mắt đỏ hoe, giọng có phần nghẹn ngào nói. Diêu Chí Khang biết rằng lần này nếu như không có Cục trưởng Điền, nửa đời sau của ông ta coi như đã bị hủy hoại.
Đứng ở bên cửa sổ, Cục trưởng Điền nhìn Lý Hương Quân bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, khẽ thở dài nói: “Gió thổi báo giông tố sắp tới, tình thế này vẫn cần phải đề phòng trước!”
Diêu Chí Khang thầm giật mình, sắc mặt tái nhợt.
Trong bệnh viện cảnh sát, bác sĩ kiểm tra cho Tống Triều Dương không phát hiện ra vấn đề gì lớn. Chỉ là băng bó đơn giản, có hai nam cảnh sát của đội phòng chống ma túy dẫn cậu về lại phòng bệnh.
Tống Triều Dương là nghi phạm không nói, lại còn liên quan tới tấn công cảnh sát, đương nhiên không có được sự đãi ngộ như đội phó Triệu và Tiểu Vũ. Phòng bệnh vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một chiếc tủ ở đầu giường, tới ghế cũng không có. Hai cảnh sát chỉ có thể đứng ở vị trí cửa, sắc mặt không mấy thân thiện nhìn Tống Triều Dương nằm nghỉ trên giường. Phòng bệnh ở tầng mười hai, bên ngoài không hề có bất cứ thứ gì có thể giúp đỡ leo trèo, chỉ cần canh chừng cửa cẩn thận, cảnh sát không phải sợ Tống Triều Dương lại giở trò gì, trừ phi cậu mọc cánh bay đi.
“Reng reng reng…” Điện thoại của một cảnh sát vang lên, nhìn là điện thoại từ văn phòng của đội trưởng gọi tới, cảnh sát liền nghe máy.
“Đội trưởng…” Cảnh sát nghe điện thoại trả lời một tiếng, sau đó nhìn Tống Triều Dương một cách kì quái, vâng mấy tiếng sau đó ngắt điện thoại.
“Đội trưởng gọi sao, sao vậy?” Người cảnh sát còn lại hỏi.
“Lát nữa người của Chi cục khu Bắc sẽ tới, bảo chúng ta bàn giao nghi phạm.” Cảnh sát vừa nghe điện thoại nói.
“Giao cho Chi cục khu Bắc, tại sao?” Cảnh sát kia lấy làm lạ hỏi.
“Không biết!” Cảnh sát nghe điện thoại nói, “Đội trưởng nói rồi, chúng ta cứ chấp hành là được!”
Sau khi hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau liền dùng ánh mắt thù địch trừng mắt nhìn Tống Triều Dương, theo như suy nghĩ của họ, thân phận của nghi phạm rất khủng, chắc chắn có người ra mặt nói với lãnh đạo, nếu không nghi phạm tấn công cảnh sát và vượt ngục, lại còn sử dụng ma túy và cất giấu ma túy, những tội lớn thế này sao có thể tùy tiện di chuyển địa điểm giam giữ được?
Hai cảnh sát nói không hề nhỏ, Tống Triều Dương đương nhiên cũng nghe được. Nhưng cậu không hề cảm thấy kỳ lạ, mặc dù cậu không biết Lý Hương Quân cụ thể có thân phận gia cảnh thế nào, nhưng thấy cô có thể dùng một cuộc điện thoại nhờ Cục trưởng thành phố giúp đỡ, nên có thể làm được việc này chắc cũng không quá khó khăn.
Gây ra động tĩnh lớn thế này, chắc đã truyền ra ngoài rồi! Tống Triều Dương nghĩ thầm. Bây giờ truyền thông và internet rất phát triển, chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ là có thể gửi lên mạng. Vụ án này lại ảnh hưởng rất tồi tệ, hơn nữa khi đó có rất nhiều học sinh đứng xem, nói thế nào đi nữa cũng không thể sóng yên bể lặng được, chỉ là không biết người chú ý tới mình có nhìn thấy không. Tống Triều Dương trong lòng vô cùng mong đợi.