Thẩm vấn và điều tra bước đầu đã xong. Trong hồ sơ giáo viên của nhà trường không tìm thấy bất cứ thông tin nào liên quan tới thầy giáo đầu trọc và bác sỹ xinh đẹp.
Tiết học này đúng là tiết thể dục, nhưng giáo viên thể dục thực sự, khi cảnh sát tìm được tới nơi thì vẫn đang ngủ say trong kí túc xá, tới bản thân mình cũng không nói rõ được là tại làm sao. Một tiếng trước khi lên lớp, anh ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, định bụng nằm nghỉ một lát, kết quả là ngủ tới tận bây giờ.
Tình nghi ban đầu là do thuốc gây ra, nhân viên kĩ thuật đã lấy máu, kết quả cụ thể thế nào vẫn còn cần cảnh sát giám định.
Bác sỹ nữ trong phòng y tế thì dùng kế điệu hổ ly sơn. Trong toàn bộ camera an ninh của trường đều không tìm thấy được bất cứ hình ảnh nào của hai người này. Bây giờ chỉ có thể thông qua mô tả của người chứng kiến để tiến hành vẽ hình của hai người đó.
Đội trưởng Hàn có chút ngờ vực, dẫn nhân viên kỹ thuật đi một vòng trong phòng y tế, không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết nào cả.
Khi ra khỏi phòng y tế, đội trưởng Hàn tới bên xe cảnh sát. Tống Triều Dương ngồi ở vị trí hàng sau, mở cửa sổ, Lý Hương Quân đứng trao đổi một số chi tiết ở trước cửa xe, bên trong có một cảnh sát đang ngồi nhưng không hề ngăn cản hai người trao đổi.
“Tôi chỉ dặn dò cậu ta một vài chi tiết ở trại tạm giam, không hề vi phạm quy định!” Lý Hương Quân nhíu mày nói với đội trưởng Hàn.
“Không sao, cô cứ tiếp tục!” Đội trưởng Hàn xua tay, ngồi ở vị trí ghế lái phụ.
Đội trưởng Hàn vừa tới nơi, Lý Hương Quân cũng không biết nói sao nữa. Những việc cần chú ý đã dặn dò với Tống Triều Dương rồi, những thứ khác muốn nói thì có chút trái quy định. Theo quy định có liên quan, mọi tiếp xúc giữa Lý Hương Quân và Tống Triều Dương giai đoạn này đều không được cho phép.
Đội trưởng Hàn quay đầu lại nhìn Lý Hương Quân bên ngoài xe. Lý Hương Quân trừng mắt nhìn đội trưởng Hàn, cô hiểu ý đội trưởng Hàn không nói ra, là muốn mình rời đi.
“Yên tâm đi, mọi chuyện đã có tôi, sẽ điều tra được chân tướng sự việc thôi!” Lý Hương Quân dặn dò.
Tống Triều Dương mỉm cười gật đầu, người lái xe liền đóng cửa sổ xe lại.
Đội trưởng Hàn cầm một hộp thuốc đưa cho Tống Triều Dương. Tống Triều Dương lắc đầu mỉm cười: “Cám ơn, cháu không biết hút!”
Đội trưởng Hàn châm một điếu, hút hai hơi sau đó quay sang hỏi Tống Triều Dương: “Tại sao cậu lại dám chắc hai kẻ đó là người chuyên nghiệp?”
Vừa rồi còn cười Tống Triều Dương không hiểu gì cả, bây giờ lại không ngại hỏi cậu, tố chất tâm lý của đội trưởng Hàn đúng là hơn hẳn người thường.
Quan trọng là xử lý hiện trường rất sạch sẽ, hơn nữa hành tung của hai người cũng rất quái dị. Phần tử phạm tội thông thường cũng không thể nào có được tố chất tâm lý tốt, tư duy kín kẽ như vậy. Ngộ nhỡ có học sinh nhiều chuyện hỏi thêm nữa, hoặc gặp phải những giáo viên khác, hoặc là có người phát hiện ra giáo viên thể dục thực sự đang ngủ trong kí túc xá, thân phận của hai người này chẳng phải sẽ hoàn toàn bại lộ sao.
Tống Triều Dương hơi ngẫm nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Cháu và thầy giáo đầu trọc có giao thủ một lát, thân thủ của gã đầu trọc rất lợi hại, quan trọng nhất là hắn sử dụng toàn bộ là kĩ xảo quyền Anh.”
“Có vấn đề gì sao?” Cảnh sát ngồi bên cạnh Tống Triều Dương nói, “Là giáo viên thể dục, biết vài đường cũng rất bình thường!”
“Cần lưu ý, cháu nói là quyền Anh, không phải võ thuật, cũng không phải đấu vật!” Tống Triều Dương nói.
Cảnh sát ngồi bên cạnh không hiểu nhưng đội trưởng Hàn nghe hiểu được ý của Tống Triều Dương.
Nghiêm khắc mà nói, võ thuật và đấu vật đều có màu sắc vận động và biểu diễn, nhưng quyền Anh thì không có. Bất luận quyền Anh có bao nhiêu công hiệu, tăng cường sức khỏe cũng được, phòng thân cũng được, mục đích cuối cùng của nó là giết chết đối thủ một cách nhanh nhất, mạnh nhất và hiệu quả nhất.
“Còn nữa không?” Đội trưởng Hàn hỏi.
“Khi ở trong phòng y tế, bác sĩ xinh đẹp chỉ khẽ phẩy nhẹ tay áo, cháu không ngửi thấy mùi gì cả, chỉ cảm thấy mặt hơi mát. Nhưng cùng lắm chỉ có mười mấy hai mươi giây, cháu liền mất đi ý thức. Ngoài trong tiểu thuyết và trong phim điện ảnh ra, cháu chưa bao giờ nghe thấy có loại thuốc mê nào có tác dụng nhanh tới vậy. Cho dù có cũng không phải người bình thường có thể tìm được!”
Đội trưởng Hàn quay đầu lại, ngờ vực nhìn Tống Triều Dương: “Tại sao cậu lại hiểu những thứ này!”
“Tiếp xúc nhiều rồi đương nhiên sẽ hiểu.” Tống Triều Dương khẽ cười nói: “Trong nhà cháu hàng ngày có mấy chục nhân viên bảo vệ, nhìn thấy nhiều, hiểu cũng nhiều!” Tống Triều Dương thản nhiên nói dối.
“Ha ha, thì ra là cậu ấm con nhà giàu, chả trách quan hệ vững chắc tới vậy, không sợ hãi gì cả!” Cảnh sát bên cạnh phì cười.
Tống Triều Dương vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, đội trưởng Hàn hơi nhíu mày, dập tắt đầu thuốc trên tay, nói với tài xế: “Về lại đội!”
Các công việc thẩm vấn người liên quan đều có đội phó phụ trách, trong lòng đội trưởng Hàn có rất nhiều điểm nghi ngờ, nhưng nếu cứ tiếp tục ở đây cũng không tiện. Đầu tiên là sự tồn tại của Lý Hương Quân khiến anh ta cảm thấy rất ngứa mắt.
Xe cảnh sát vừa ra khỏi trường học, Tống Triều Dương liền nhìn thấy Lý Tương Tư và Hứa Chỉ Lan xuống xe ở ngoài cửa. Thấy vẻ mặt hốt hoảng của Lý Tương Tư, trong lòng Tống Triều Dương liền cảm thấy ấm áp.
Không cần nghĩ cũng biết, Lý Tương Tư chắc chắn biết được cậu xảy ra chuyện nên đã ngay lập tức tới nơi. Cậu không ngờ rằng Hứa Chỉ Lan cũng theo tới, tin rằng không bao lâu nữa Hứa Tất Thành cũng sẽ tới, gần như cả nhà xuất hiện, sức nặng không hề nhẹ.
Tống Triều Dương muốn dừng xe cảnh sát lại để chào hỏi nhưng vừa mới mở lời, cảnh sát ngồi bên cạnh liền trợn ngược mắt nhìn cậu.
“Cậu tưởng rằng đây là taxi sao, muốn dừng thì dừng, có chút giác ngộ được không? Vẫn còn mang còng kìa!”
Nhìn thứ màu bạc trên cổ tay mình, Tống Triều Dương chỉ biết gượng cười.
Đợi ở cổng trường hai ba phút, Hứa Tất Thành cũng vội vàng tới.
Tô Nhã Văn vẫn còn đang đợi ở tòa nhà hành chính, Lý Tương Tư chạy chậm tới nơi: “Tống Triều Dương đâu? Còn ở bên trong không?”
“Lên một chiếc xe cảnh sát, vừa mới đi rồi!” Tô Nhã Văn nói.
“Làm thế nào bây giờ, cậu?” Lý Tương Tư vội vàng nói.
“Đừng hốt hoảng, hãy lên xem thế nào đã!” Hứa Tất Thành nói.
Đối tượng tình nghi đã được dẫn đi, hai cảnh sát đứng gác ở dưới lầu cũng không cần ở lại nữa, bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Mấy người Hứa Tất Thành liền lên tầng ba, vừa hay chạm trán với Lý Hương Quân đang định xuống lầu.
“Hương Quân?”
“Cô?”
Lý Tương Tư và Hứa Chỉ Lan ngạc nhiên, không hiểu tại sao Lý Hương Quân lại xuất hiện ở đây, chỉ có Hứa Tất Thành biết được chút ít thông tin, nhưng anh không ngờ lại gặp Lý Quân Hương ở đây.
“Các người tới làm gì?” Lý Quân Hương nhíu mày hỏi.
“Bạn học của Tương Tư xảy ra chuyện, mọi người tới xem thế nào!” Hứa Chỉ Lan nói.
“Bạn học?” Lý Hương Quân nhìn Lý Tương Tư và Hứa Chỉ Lan, sau đó lại nhìn Hứa Tất Thành ở sau lưng hai người, cười nhạt một tiếng, “Chỉ đơn giản là bạn học thôi sao? Có cần phải dùng tới trận thế hùng hậu thế này không?”
“Cô…” Lý Tương Tư vừa định nói gì thì bị Hứa Chỉ Lan kéo lại.
“Lúc trước Tiểu Tống đã giúp chúng tôi một việc lớn, hơn nữa còn là bạn cùng bàn với Tương Tư, vì thế sau khi nghe tin cậu ấy xảy ra chuyện, chúng tôi cũng rất lo lắng!” Hứa Chỉ Lan cười nói với Lý Hương Quân.
“Giúp đỡ? Cậu ta mới tới Kinh Thành vài ngày, có thể giúp gì được cho chị?” Không đợi Hứa Chỉ Lan trả lời, Lý Hương Quân lại lạnh lùng nói, “Không cần nữa đâu, các người về đi! Có tôi ở đây, cậu ta không cần các người giúp đỡ!”
“Được thôi, chúng tôi về trước!” Hứa Chỉ Lan kéo Lý Tương Tư đang định nói gì lại, “Đợi khi nào ba của Tương Tư có thời gian, cả nhà chúng ta ngồi lại…”
“Chúng ta không phải người một nhà, tôi cũng không dám trèo cao! Cám ơn!” Lý Hương Quân cười nhạt nói: “Bây giờ tôi đã rất cố gắng khống chế cảm xúc của mình rồi, nếu như không muốn xuất hiện tình hình chúng ta học theo mấy bà chanh chua chửi bới, thì sau này chúng ta gặp mặt ít thôi…”
“Hương Quân…” Hứa Chỉ Lan gọi một tiếng, muốn nói vài câu, nhưng Lý Hương Quân không cho cô cơ hội, dẫn theo trợ lý đi nhanh xuống lầu.
Nhìn theo bóng lưng Lý Hương Quân rời đi, Lý Tương Tư tỏ vẻ rất tức giận. Hứa Chỉ Lan bóp nhẹ tay Lý Tương Tư, nói với Hứa Tất Thành: “Hương Quân quen biết với Tống Triều Dương từ khi nào vậy?”
“Thủ tục hộ khẩu và thủ tục học bạ của Tống Triều Dương đều do văn phòng của Lý Hương Quân làm giúp. Em cũng không biết quan hệ của họ lại thân thiết tới mức độ này!” Hứa Tất Thành có chút không hiểu nói. Trước đây, khi anh điều tra Tống Triều Dương cũng đã điều tra được những điều này, nhưng khi đó anh chỉ cho rằng đây là một vụ ủy thác thông thường, Lý Hương Quân chỉ trùng hợp nhận được ủy thác. Nhưng bây giờ xem ra không phải vậy. Hơn nữa, bây giờ Hứa Tất Thành rất nghi ngờ, lãnh đạo vẫn còn đang nghỉ ngơi ở viện điều dưỡng quân khu có hứng thú với Tống Triều Dương, rất có thể có nguyên nhân khác mà bản thân anh không biết.
Hứa Tất Thành không rõ Lý Hương Quân nhúng tay vào vụ án này sâu đến mức độ nào, nhưng anh và Hứa Chỉ Lan đều nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Lý Hương Quân, không chỉ là phản cảm với nhóm người mình nên mới ôm hết việc của Tống Triều Dương, mà rất có thể là thực sự tận tâm tận sức.
“Hỏi trước đã!” Hứa Chỉ Lan nhíu mày nói, dù nói thế nào đi nữa, Tống Triều Dương có ơn với mình, gặp việc thế này chắc chắn phải giúp đỡ.
Dựa vào thân phận của Hứa Tất Thành, muốn tìm hiệu vụ án này rất đơn giản. Anh nhanh chóng biết được nguồn cơn vụ việc.
“Em thấy sao?” Hứa Chỉ Lan nhíu mày hỏi.
“E rằng đúng là vu cáo hãm hại!” Hứa Tất Thành nhíu mày nói: “Trong ma túy tìm được trong cặp không có bất cứ vết tích nào của Tống Triều Dương. Hơn nữa hai kẻ tình nghi mạo danh giáo viên thể dục và bác sỹ xuất hiện quá quái dị, vết tích nghiêm trọng, như thể có chút cố ý!”
“Nhưng đây đều chỉ là phán đoán chủ quan của chúng ta, nếu như không tìm được bằng chứng nào có lợi cho Tống Triều Dương, và lại không tìm được hai nhân vật khả nghi này, Tống Triều Dương rất khó thoát khỏi tình nghi!” Hứa Chỉ Lan làm việc ở tòa án, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo, bình thường tiếp xúc với không ít vụ án, biết rất rõ mấu chốt vụ án của Tống Triều Dương nằm ở đâu.
“Chúng ta về trước đã, em đi tìm Tống Triều Dương hỏi trực tiếp. Cậu ta tới Kinh Thành chưa bao lâu, các mối quan hệ vô cùng đơn giản, trong số những người có xung đột với cậu ta thời gian gần đây mà chúng ta biết, chắc có thể đoán được người có ý hãm hại cậu ta!” Hứa Tất Thành nhíu mày nói: “Huống hồ có Lý Hương Quân, cảnh sát chắc không dám xuống tay mạnh!”
“Đoán gì chứ, chắc chắn là mấy học sinh hư Ngũ Phúc!” Lý Tương Tư nghiến răng nói.
“Chỉ đoán thôi có tác dụng gì, quan trọng là phải tìm được bằng chứng!” Hứa Tất Thành nói.
“Vậy em cũng để tâm một chút, mặc dù mới tiếp xúc vài lần nhưng chị cứ có cảm giác Tống Triều Dương này không thể nào lại đi làm việc không có lý trí như vậy. Nhưng chỗ Hương Quân, em cũng chú ý một chút, cố gắng đừng xảy ra xung đột với cô ấy!” Hứa Chỉ Lan dặn dò Hứa Tất Thành.”
“Chị, chị yên tâm đi, em tránh cô ta còn không kịp nữa là!” Hứa Tất Thành gượng cười nói.