Chu Bằng Trình lên lầu tránh ba bốn phút sau mới đi xuống. Đến khi xuống sảnh ở tầng một thì đã không thấy bóng dáng Tống Triều Dương nữa rồi.
Mục Đức Cao sắp xếp phòng riêng và chỗ ngồi cho các bạn. Ở những chốn ăn chơi cao cấp như thế này thì không thiếu những phòng VIP riêng, trong đó còn được lắp đặt thiết bị loa riêng để có thể tự hát karaoke nên hầu hết các bạn học đều chọn phòng riêng.
“Đến karaoke còn hơn! Một đám nhà quê!” Nhìn các bạn trong lớp ngồi trong phòng riêng lớn nhất, Tô Nhã Văn bĩu môi nói với Lý Tương Tư ở bên cạnh.
Theo tưởng tượng của Tô Nhã Văn thì Không Gian số 5 ở Kinh Thành cũng được coi là một trong những quán bar sang nhất. Tới đây nghe nhạc, uống rượu, nói chuyện, cảm nhận không khí châu Âu chính cống, làm bộ ra vẻ một chút là chuẩn nhất. Nhưng nhìn bộ dạng của đám bạn học xem, họ chuẩn bị thi uống rượu hát hò đến nơi rồi.
Lúc trước ở những buổi tụ tập như thế này thì Lý Tương Tư là người hoạt náo nhất. Nhưng hôm nay nhìn đám bạn ầm ỹ trong phòng riêng thì cô lại chẳng có chút hứng thú gì cả, cứ cảm thấy như là thiếu thiếu cái gì đó, trong lòng trống rỗng.
“Cậu sao thế? Không khoẻ à?” Nhìn Lý Tương Tư đang chau mày, Tô Nhã Văn hỏi.
“Tới đi gọi điện thoại đây!” Lý Tương Tư cầm chiếc áo lông vũ ở sô pha lên rồi đi ra ngoài.
“Ê…” Tô Nhã Văn hét lên nhưng Lý Tương Tư đã đi ra khỏi phòng rồi. Tô Nhã Văn nhìn đám người nhao nhao ở trong phòng nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của Tống Triều Dương mới tới ngày hôm nay đâu cả, cô dường như nghĩ ra điều gì đó.
Điện thoại trong túi không ngừng reo lên nhưng Tống Triều Dương lại vô cùng dửng dưng. Cậu tiếp tục thong thả sải bước trên phố, ngay cả cậu cũng không biết bây giờ mình đang ở đâu.
Phố vừa lên đèn, người trên phố vẫn đông nhung nhúc. Hoặc giả họ là dân công sở vừa tan làm, hối hả vội về nhà gặp người thân. Hoặc giả họ là những người trẻ tuổi với khuôn mặt háo hứng đang chờ tụ tập với tình nhân hay bạn bè. Cũng có cả những ông bố bà mẹ trẻ đang dẫn con đi dạo trên phố với bộ dạng nhẹ nhõm hạnh phúc. Những khuôn mặt sinh động và cảnh tượng sâu sắc này chẳng để lại chút ấn tượng gì trong Tống Triều Dương cả.
Khi thật sự mất đi rồi, cậu mới thấu hiểu sự quan trọng của người thân duy nhất trong cuộc sống của mình.
Cuộc sống mà ông nội sắp xếp cho cậu hoàn toàn không phải là cái mà cậu mong muốn, nhưng Tống Triều Dương lại chẳng biết là mình nên làm như thế nào. Cậu sốt sắng muốn biết về tin tức của ông nhưng lại chẳng có bất cứ phương thức liên hệ nào cả.
Kể cả mấy anh chị em cũng dường như thực sự biến mất trên thế giới này, huống hồ đó còn là những anh chị em trên danh nghĩa mà cậu không hề biết thân phận và cả cách liên lạc với họ, điều này khiến Tống Triều Dương không biết điều tra từ đâu.
Hơn nữa thì khi ông nội thôi miên và bức thư ông để lại ở tủ bảo hiểm của ngân hàng cũng dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được liên hệ với bất kỳ ai từng có mối quan hệ trong quá khứ.
Bây giờ phương hướng duy nhất có thể lần ra manh mối chính là Lý Hương Quân. Nhưng Tống Triều Dương đã nhiều lần cầu xin cô mà Lý Hương Quân cũng chỉ cung cấp cho cậu một tin về văn phòng người Hoa ở nước ngoài.
Còn cả chỗ Hứa Tất Thành nữa, sự mộng tưởng nhiệt tình lúc đầu của cậu sau khi chậm rãi bình tĩnh suy nghĩ lại thì đã dần nguội lạnh. Có thể làm công việc này thì tín ngưỡng kiên định và ý chí tôi rèn nhiều năm chẳng qua chỉ là yêu cầu cơ bản mà thôi. Cái mà Tống Triều Dương sợ nhất và cũng không muốn đón nhận nhất là: nếu ông nội là loại người mà bản thân cậu nghi ngờ thì để Hứa Tất Thành ra tay giúp đỡ cũng chính là trực tiếp đẩy ông vào nguy hiểm khốn cùng.
Vì vậy mà chuyện duy nhất mà Tống Triều Dương có thể làm lúc này đó là đợi, cậu đợi chờ thời cơ. Đợi đến khi ông nội chủ động liên hệ với cậu hoặc là đợi người có quan hệ với ông nội xuất hiện, bất luận đó là quan hệ bằng hữu hay đối địch.
Tống Triều Dương đi lên cầu đi bộ trên cao, điện thoại trong túi cậu cứ réo mãi. Từ lúc bắt đầu cho tới tận bây giờ thì ít nhất cũng kêu năm sáu lần rồi.
Dựa vào lan can trên cầu, nhìn dòng xe chậm rãi chuyển động dưới đường, những tiếng còi xe inh ỏi khiến Tống Triều Dương cảm thấy nhức nhối. Cậu lấy chiếc điện thoại không ngừng kêu ra, màn hình hiển thị năm chữ: Mỹ nữ đại tiểu thư!
Tống Triều Dương bật cười, tâm trạng cậu cũng khá hơn đôi chút. Cậu cũng chẳng biết là Lý Tương Tư đã lưu số điện thoại của cô vào máy cậu tự bao giờ.
Tống Triều Dương nhấc máy lên, bên trong lập tức vọng tới một tràng gầm gừ tức tối.
“Cậu chết ở đâu thế hả? Sao không nghe điện thoại?” Tần số đề xi ben cực cao ở điện thoại rung lên bần bật, Tống Triều Dương liền đưa điện thoại ra xa để tránh thủng màng nhĩ.
Lý Tương Tư vắt chân ngồi trên ghế thuỷ tinh, thợ pha chế vừa biểu diễn pha chế, cái hũ từ sau lưng trượt ra, bay lên phía đỉnh đầu, kết quả là Lý Tương Tư gầm lên khiến thợ pha chế giật bắn mình, quên luôn cả động tác tiếp theo, cái hũ liền rơi xuống đập thẳng vào đỉnh đầu.
Một cô gái mặc lễ phục, tóc khẽ bay bay đang đứng trên sân khấu say sưa kéo đàn violin. Cô ta bị Lý Tương Tư làm giật mình mà đánh sai cả nhạc.
Ánh mắt của tất cả khách hàng đều đồng loạt hướng về Lý Tương Tư, cô gái kéo violin dừng biểu diễn lại. Quán bar vốn huyên náo bỗng trở nên im lặng như tờ, Lý Tương Tư trở thành tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người.
Lý Tương Tư chẳng thèm để tâm tới ánh mắt của người khác, cô xách áo lông vũ lên rồi cầm điện thoại bước về phía thang máy.
“Đang ở đâu đấy?” Lý Tương Tư hơi nén giọng xuống nhưng từ ngữ khí của cô vẫn không giấu được cơn thịnh nộ.
“Trên cầu vượt!” Khuôn mặt của Tống Triều Dương nở một nụ cười nhẹ, cậu nghe cô gái trong điện thoại nổi giận.
Lý Tương Tư hơi ngẩn ra, như suy đoán của cô thì lúc này Tống Triều Dương đang ở nhà mới đúng.
“Cầu vượt ở đâu!” Lý Tương Tư lại hỏi.
“Không biết!” Tống Triều Dương nhìn khung cảnh xung quanh rồi chau mày nói.
“Cậu lạc đường à?” Lý Tương Tư lại hỏi.
“Vốn dĩ không biết đường mà, lạc đường gì chứ?” Tống Triều Dương cười nói.
“Đừng có mà lẻo mép, sao cậu bỏ bom tôi?” Lý Tương Tư trợn tròn mắt, vội vã hỏi.
“Tự nhiên tôi không muốn đi nữa?” Tống Triều Dương nói. Cậu thấy chẳng nhất thiết phải nói quá nhiều với Lý Tương Tư, mặc dù Châu Bằng Trình cố tình làm khó cậu là vì cô.
“Hử?” Lý Tương Tư hơi ngập ngừng, cô cảm giác Tống Triều Dương đang nói dối.
Cửa thang máy đột ngột mở ra, Chu Bằng Trình đưa mấy bạn học tới cuối cùng bước ra khỏi thang máy.
“Cậu cứ đợi đấy cho tôi!” Mắng Tống Triều Dương xong, Lý Tương Tư liền cúp máy. Cô tóm lấy cổ áo của Chu Bằng Trình.
“Cậu nói thật cho tôi biết, cậu có nhìn thấy Tống Triều Dương không?” Lý Tương Tư trợn mắt nhìn Chu Bằng Trình, giận giữ hỏi.
Mấy bạn đứng cạnh hơi ngẩn ra, họ không hiểu có chuyện gì. Chu Bằng Trình giơ hai tay lên, con ngươi đảo một vòng.
“Tôi không thấy ai nữa cả, nếu thấy thì đã đưa cậu ta lên đây rồi!”
Lý Tương Tư đã tìm ra được đáp án trong con mắt của Chu Bằng Trình, cô buông cổ áo của cậu ta ra rồi chỉ tay vào mũi nói: “Được, được lắm!”, rồi bước vào thang máy đi xuống.
Trong lòng Chu Bằng Trình cảm thấy khó chịu nhưng khuôn mặt cậu ta lại không dám biểu hiện ra. Lý Tương Tư nổi tiếng bá đạo ngang ngược trong trường, danh tiếng của cô không thua gì tứ đại công tử bao gồm Mục Đức Cao trong đó. Hơn nữa thì Mục Đức Cao từng mập mờ nói với cậu ta là thân phận của Lý Tương Tư không hề đơn giản, vì vậy mà ngày thường gặp cô, Chu Bằng Trình đều đi vòng.
“Vốn dĩ tôi không gặp mà? Có gì ghê gớm cơ chứ?” Chu Bằng Trình lẩm bẩm với cái cửa thang máy đã đóng lại.
Tới sảnh tầng một, Lý Tương Tư bước đến quầy lễ tân, tìm cô nhân viên. Chỉ miêu tả sơ qua về tướng mạo của Tống Triều Dương thôi mà cô nhân viên lễ tân đó liền gật đầu nói từng gặp cậu. Chủ yếu là bởi ngoại hình của Tống Triều Dương quả thật xuất chúng.
Nghe qua miêu tả của cô nhân viên lễ tân rồi liên kết với tính cách của Chu Bằng Trình lại, Lý Tương Tư cũng đoán được phần nào.
Vừa ra khỏi khách sạn thì điện thoại của Lý Tương Tư reo lên, cô lấy ra nhìn, là Mục Đức Cao gọi tới.
Trông thấy Lý Tương Tư cầm áo lông vũ đi ra khỏi phòng, Mục Đức Cao sắp xếp cho các bạn ổn thoả xong liền đuổi theo ra. Lúc này thì Lý Tương Tư đã đi vào trong thang máy rồi.
“Mục Đức Cao, lúc trước tôi không hề phát hiện ra IQ của cậu lại thấp vậy đó!” Lý Tương Tư chế giễu.
“Sao vậy Tương Tư?” Mục Đức Cao không hiểu gì hỏi.
“Tôi biết cậu có thành kiến với Tống Triều Dương, cậu không muốn cậu ta tới thì nói một câu! Được lắm, cậu giỏi lắm. Các cậu cứ chơi đi! Tôi đi về đây!” Nói xong cô liền cúp máy rồi khoá máy luôn.
Mục Đức Cao gọi lại cho Lý Tương Tư thì chỉ nghe thấy tiếng báo đã tắt máy. Đôi mắt của Mục Đức Cao trợn trừng tức tối, khuôn mặt cau có đáng sợ, cậu ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan tành.
Biểu diễn ở trên sân khấu lại ngừng lại, khách hàng trong quán bar đồng loạt quay đầu sang nhìn Mục Đức Cao lúc này với khuôn mặt hằm hè tức giận.