Triệu Khắc Hùng vô thức muốn nhìn xem sắc mặt của Hình Minh Viễn, nhưng khi trong lòng anh vừa mới nảy sinh ra ý nghĩ này lại chợt bừng tỉnh. Thậm chí cúi đầu thấp hơn nữa. Ngón tay nhấp lên bàn phím, thoát khỏi kho dữ liệu của nội bộ ban an ninh.
Biểu hiện của Lý Tứ Hải hôm nay quá kỳ lạ, rất khác với hình tượng thông minh bình thản thường ngày của ông, đừng nói là Quan Thành Quân đã theo ông nhiều năm, cho dù là Triệu Khắc Hùng cũng nhìn ra được.
Lý Tứ Hải trông có vẻ trầm tĩnh bình lặng, nhưng ai cũng biết rằng càng như vậy thì càng chứng tỏ chuyện này không đơn giản. Hình Minh Viễn nhẹ nhàng vẫy tay, Triệu Khắc Hùng và Quan Thành Quân nhìn nhau rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, nhưng Lý Tứ Hải giống như không phát hiện ra vậy.
Hình Minh Viễn biết một vài thói quen của Lý Tứ Hải, càng biết rõ chắc chắn Lý Tứ Hải đã phát hiện ra chuyện quan trọng gì đó, bây giờ đang cân nhắc và suy nghĩ, nên không quấy rầy ông ta. Trong phòng yên tĩnh đến không có một tiếng động.
Rất lâu sau đó mới nghe thấy một tiếng thở dài của Lý Tứ Hải.
Hình Minh Viễn không lên tiếng hỏi gì, chỉ là ngẩng đầu lên nhìn Lý Tứ Hải.
“Đúng là chân đèn thì tối!” Lý Tứ Hải lại thở dài, sau đó nhìn Hình Minh Viễn, chỉ vào màn hình máy tính màu đen nói, “Một năm nay, tuy tôi đã rời khỏi văn phòng làm việc của tổng bộ, nhưng tự cho rằng mọi thứ tôi đã làm đều không khác gì so với ban đầu. Nhưng rời khỏi chính là rời khỏi rồi, thậm chí trong tiềm thức của tôi đã thả lỏng đi, đã không còn sự cảnh giác nên có với mọi thông tin nhạy cảm nữa!”
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Hình Minh Viễn hỏi, ông dám khẳng định chắc chắn Lý Tứ Hải đã phát hiện ra điều gì đó.
“Từ khi tên của người này xuất hiện thì đã được cấp trên liệt kê vào thông tin bí mật tuyệt đối. Bất kể là bộ số hai quân đội lúc đó, hay là nguyên Bộ trưởng của lúc đó đều cho rằng người này có tư cách như vậy. Kể từ thời điểm đó trở đi, mọi thông tin về người này thì chỉ có cấp bậc như tôi và anh mới có thể chọn đọc được!”
Tuy Lý Tứ Hải không nói ra, nhưng sau khi Hình Minh Viên nghe xong, ngay lập tức đã hiểu ra “người này” ở trong miệng Lý Tứ Hải chính là Kim Bằng.
Cấp bậc này trong miệng Lý Tứ Hải thực ra là phản ánh trước khi ông chưa nghỉ hưu và Hình Minh Viễn của bây giờ. Dưới cấp Bộ trưởng thì không có quyền hạn để chọn đọc hồ sơ của người này.
Lý Tứ Hải lại nói tiếp: “Nhưng trước khi sắp xếp vào hồ sơ, không ít người đã từng xem qua một số thông tin của người này, ví dụ như Hướng Đông Nam và Lý Tam Giang!”
Thấy Lý Tứ Hải dừng lại, trông như đang hồi ức, Hình Minh Viễn không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao!”
“Sau đó?”
Lý Tứ Hải bất giác thì thầm một câu, khựng lại một chút rồi nói: “Sau đó những người này, bao gồm tôi đều biết các tình báo và thông tin liên quan đến người này sẽ được phân loại trong tệp hồ sơ đặc biệt, hơn nữa trong hồ sơ sẽ không còn biệt hiệu và tên của người này nữa, chỉ được dùng một nhóm ký hiệu đặc biệt để thay thế...”
Nói đến đây, Hình Minh Viễn bỗng chốc phản ứng lại, há hốc mồm, trông kinh ngạc vô cùng.
“Anh nhớ ra rồi ư?” Nhìn Hình Minh Viễn, Lý Tứ Hải hỏi ngược lại, sau đó ông ta khẳng định nói, “Phải, không sai, chính là những gì anh đang nghĩ!”
Liên quan đến Tiểu Điền và Đỗ Tu Hải, liên quan đến tại sao mức độ nhiệm vụ của Đỗ Tu Hải chấp hành lại cao như vậy, thì ra toàn bộ đều liên quan đến Kim Bằng.
Nhưng bây giờ mình đang thay thế vị trí của Lý Tứ Hải, theo lý mà nói hoàn toàn có đủ quyền hạn chọn đọc chứ, tại sao ngay cả quyền hạn của mình cũng không xem được?
Hình Minh Viễn càng nghĩ càng sâu, cuối cùng, ngay cả trên trán cũng ứa mồ hôi lạnh.
Chỉ có một khả năng, có người muốn hành động chống lại Kim Bằng, nên mới nâng cao cấp bậc ngay lúc đó. Nhưng tại sao lại loại trừ mình ra ngoài, đây là vấn đề lo lắng nhất trong lòng Hình Minh Viễn.
Có phải cấp trên cho rằng mình chưa đủ kinh nghiệm, không đủ năng lực không? Hoặc là vì lý do mình thân với Lý Tứ Hải quá?
Hình Minh Viễn đang suy đoán bậy bạ trong lòng. Ông ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt của Lý Tứ Hải, phát hiện Lý Tứ Hải cũng giống mình, trên mặt tràn đầy vẻ thấp thỏm không yên.
Trước kia hiếm khi phát hiện Lý Tứ Hải thể hiện cảm xúc lên mặt. Bây giờ sở dĩ như vậy, một phần là do trong phòng này chỉ có mình và ông ta, không có người khác, hơn nữa mình lại là đồng minh lớn nhất và kiên định nhất của ông ta. Mà nguyên nhân lớn nhất chắc chắn là vì Lý Tứ Hải cũng ý thức được, cấp trên không yên tâm với ông ta.
Kiểu không yên tâm này chắc hẳn không phải cho rằng sự trung thành của Lý Tứ Hải có vấn đề, mà chắc chắn là nghĩ rằng để Lý Tứ Hải tham gia vào chuyện này không thích hợp lắm. Vì trước kia khi Lý Tứ Hải trao đổi với cấp trên, trước giờ đều chưa từng che giấu thái độ đối với Kim Bằng: Không phối hợp thì tiêu diệt.
Nghĩ đến đây, Hình Minh Viễn lại thở phào nhẹ nhõm, ít ra vấn đề không nghiêm trọng lắm.
Không khí trong phòng hơi trầm và đè nén, nhưng Lý Tứ Hải và Hình Minh Viễn đều nghiêm mặt, chẳng ai lên tiếng nói chuyện.
Rất lâu sau đó mới nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Lý Tứ Hải, dường như đã có quyết định gì đó.
Vừa nhìn sắc mặt của Lý Tứ Hải thì Hình Minh Viễn đã đoán được một ít, ông bỗng chốc lo lắng, có chút căng thẳng nói: “Tôi cho rằng chuyện này, chúng ta vẫn nên giả vờ không biết là tốt nhất.”
Nhưng Lý Tứ Hải lắc đầu nhẹ, tuy vẫn nhíu chặt mày, nhưng vẻ mặt rất kiên định.
“Mấy chục năm nay tôi trải qua biết bao sóng to gió lớn, chưa từng gặp phải thất bại quá lớn, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng khiến tôi khắc cốt ghi tâm nhất, không thể buông xuôi nhất thì chỉ có người này!” Sắc mặt Lý Tứ Hải có chút trắng bệch, trông như đang hồi ức, giống như nhớ đến rất lâu trước kia, nhưng không phải là chuyện tốt gì.
“Anh cần gì cố chấp như vậy?” Hình Minh Viễn có chút lo lắng nói.
Nếu cấp trên không muốn để họ tham dự vào thì nhất định có suy nghĩ khác. Nếu tùy tiện hành động, thành công còn nói được, lỡ như làm hỏng chuyện thì cả đời anh minh của Lý Tứ Hải coi như hủy rồi.
“Anh không hiểu!” Lý Tứ Hải lắc đầu một cách chắc chắn.
Giọng điệu rất nặng nề, cũng không phải là lời hay gì, giống như trưởng bối đang rao giảng cho hậu bối, nhưng Hình Minh Viễn không hề tức giận.
Ông còn muốn khuyên Lý Tứ Hải, nhưng vừa mở miệng lại không biết nói như thế nào. Tuy ông không biết tại sao Lý Tứ Hải hễ nhắc đến hai chữ Kim Bằng thì như thay đổi thành một người khác vậy, nhưng ông biết, quen biết lâu như vậy rồi, lần đầu tiên thấy Lý Tứ Hải kiên quyết như đinh đóng cột. Hình Minh Viễn hiểu rõ, cho dù mình nói nhiều đến mấy cũng không thể khuyên nổi Lý Tứ Hải.
“Anh đừng lo chuyện này nữa, coi như không biết đi!”
Lý Tứ Hải lạnh giọng nói với Hình Minh Viễn.
Sau khi Hình Minh Viễn nghe được câu này, liền bật dậy, mặt có chút đỏ, có vẻ như ông đang rất tức giận, ngay cả giọng nói cũng nâng cao hơn: “Anh có ý gì? Còn chưa qua cầu đã muốn tôi rút ván rồi à!”
Lý Tứ Hải hoàn toàn có thể phân biệt ra, Hình Minh Viễn thật sự nổi giận rồi. Có thể ủng hộ mình vào lúc này, trong lòng Lý Tứ Hải rất cảm động, giọng điệu cũng dịu lại một chút.
“Thực sự tôi cần anh giúp đỡ, nhưng anh cứ xem như không rõ nguyên nhân chuyện này, chỉ vì yêu cầu của tôi, cử người đến hỗ trợ tôi là được!”
Bây giờ ông đã nghỉ hưu, quyền hạn trong tay tất nhiên có hạn chế. Nếu là người bình thường, Lý Tứ Hải hoàn toàn có thể sắp xếp theo sức mạnh bây giờ của mình. Nhưng lần này khác, đối thủ là Kim Bằng, ông biết rất rõ sự lợi hại của đối thủ, vì vậy ông muốn sử dụng tất cả sức mạnh mà ông có thể nương nhờ.
“Tôi vốn không biết chuyện gì đang xảy ra!”
Hình Minh Viễn vô cùng nghiêm túc mà trả lời, nói xong, hai người nhìn vào nhau, trong phòng vang lên tiếng cười sảng khoái của hai người.
_Hết quyển 1_