Đợi tới trung tâm thành phố, Quan Thành Quân liền đậu xe của Đỗ Tu Hải vào một bãi đậu xe dưới lòng đất, sau đó đổi sang một chiếc xe việt dã và bịt mắt Đỗ Tu Hải lại. Đỗ Tu Hải không cố ý tính toán lộ tuyến, mặc dù điều này đối với anh mà nói không hề khó, nhưng anh cũng tin rằng, Quan Thành Quân có hàng trăm cách để khiến mình nhầm lẫn.
Đại khái chừng sau một giờ đồng hồ, Quan Thành Quân gỡ bịt mắt che mắt Đỗ Tu Hải ra.
Thích ứng với ánh sáng trong phòng xong, Đỗ Tu Hải liếc nhìn cảnh quan xung quanh, phát hiện ra nơi mình đang đứng giống như tầng hầm lần trước gặp mặt Lý Tứ Hải.
Xem ra nơi này còn có những bí mật khác. Đỗ Tu Hải trong lòng lập tức có phán đoán. Và sự thực đúng là vậy. Đợi khi sắp tới khu vực tứ hợp viện, xe bảo vệ xung quanh không đi theo vào, Quan Thành Quân một mình lái xe tiến vào thẳng một tòa nhà tứ hợp viện trong ngõ, sau đó để Đỗ Tu Hải xuống xe, đi qua đường hầm tới nơi này.
Tình hình cụ thể của căn cứ bí mật dưới lòng đất, người biết càng ít càng tốt, huống hồ theo suy đoán của Quan Thành Quân, Đỗ Tu Hải sắp trở thành tù nhân.
Đợi sau khi thích ứng với ánh sáng, Đỗ Tu Hải nhìn thấy Lý Tứ Hải đang ngồi trên sô pha. Cho dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị nhưng Đỗ Tu hải vẫn không khỏi giật mình, trên đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đỗ Tu Hải cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, cố gắng khiến mình tỏ ra bình tĩnh hơn.
Quan Thành Quân đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Đỗ Tu Hải và Lý Tứ Hải. Lý Tứ Hải chỉ vào sô pha trước mặt mình nói với Đỗ Tu Hải một từ: “Ngồi!”
Đỗ Tu Hải gật đầu, ngồi xuống sô pha, lại không kìm được đưa mắt quan sát không gian trong phòng.
Bất luận là trần nhà hay nền nhà, bao gồm cả bốn bức tường xung quanh, toàn bộ đều là bề mặt xi măng, không hề có đồ trang trí, nhưng trong căn phòng như thế này lại bày biện một bộ sô pha bằng da thật trị giá hàng trăm nghìn tệ, ngoài ra thì không còn bất cứ món đồ nào khác, càng nhìn càng cảm thấy quái dị.
“Xem đi!” Lý Tứ Hải vứt một tập hồ sơ tới trước mặt Đỗ Tu Hải. Khi cầm tập hồ sơ lên, Đỗ Tu Hải liền liếc nhìn sắc mặt Lý Tứ Hải theo phản xạ, sắc mặt Lý Tứ Hải vô cùng bình tĩnh, không hề có chút xao động nào cả.
Là gì đây? Đỗ Tu Hải mở tập hồ sơ ra, trong lòng liền nghĩ thầm.
Là chứng cứ mình và Mục Hán giao dịch tình báo? Hay là chứng cứ mình thông qua hải quan bật đèn xanh cho công ty xuất khẩu của Mục Hán? Hoặc là sự báo đáp của Mục Hán đối với mình, tài khoản mình bí mật tạo lập đã bị Lý Tứ Hải phát hiện?
Nhưng bây giờ sợ hãi còn có tác dụng gì chứ? Đỗ Tu Hải tự cười nhạo một tiếng. Nếu như kế hoạch không thành công, cùng lắm cũng là ngồi tù cả đời mà thôi. Thay vì như trước đây, sống không hề có mùi vị, giống như một cái xác không hồn, trong tù có khác biệt gì với bên ngoài chứ.
Mở hồ sơ ra, ngay trên cùng là một xấp ảnh, nhìn mấy tấm ảnh trên cùng, bên trên là mấy con tàu chở hàng, nhìn biển hiệu và kí hiệu trên tàu có thể biết được đây chính là mấy con tàu của công ty xuất nhập khẩu của Mục Hán.
Quả nhiên là vậy, Đỗ Tu Hải thở dài nặng nề.
Khi lật tới bức hình thứ tư, bên trên là đồ điện tử, lương thực và một số dược phẩm thiết yếu dùng ở khu vực chiến loạn. Những thứ này đều không có vấn đề gì cả, đối với Mục Hán là không có vấn đề gì, nhưng đối với Đỗ Tu Hải là rất có vấn đề.
Đương nhiên không có quy định rõ ràng nào nhưng lương thực và một số dược phẩm, ở đằng sau, nơi xuất khẩu khác nhau sẽ có những giới hạn khác nhau.
Giống như Iran, Bắc Triều Tiên, quanh năm chịu sự cấm vận của Liên Hợp Quốc, hải quan tuyệt đối không thể nào để công ty xuất khẩu trong nước xuất khẩu vật tư tới những nước này, còn đằng sau thế nào đương nhiên sẽ có các cơ quan liên quan lo liệu.
Và cũng có một số khu vực, vì một số nguyên nhân không thể nói ra, cũng tuyệt đối không cho phép xuất khẩu vật tư. Công ty xuất khẩu của Mục Hán đã phạm vào cả hai điều này. Mục Hán có thể có được sự cho phép của Hải Quan, toàn bộ đều là vì Đỗ Tu Hải thầm lo lót.
Khi nhìn thấy tấm hình thứ năm, Đỗ Tu Hải lập tức bật dậy, hình trong tay rơi đầy mặt đất. Đỗ Tu Hải giống như bị sét đánh, đứng tại chỗ há hốc miệng, mắt trợn tròn như chuông đồng, như thể đã nhìn thấy hình ảnh gì đó không thể tượng tưởng nổi, cứ nhìn chằm chặp vào bức hình trên tay.
Hình ảnh trong hình vẫn là khoang hàng hóa trên tàu, nhưng vật phẩm trong đó không phải là đồ điện tử, không phải là lương thực, cũng không phải dược phẩm, mà là vũ khí đã được tháo gỡ toàn bộ, cất giấu bên dưới những thứ hàng hóa này.
Hàng loạt thùng súng trường tự động AK74, có thể nhìn thấy được ánh sáng màu lam phản xạ trên thân súng. Còn có hàng loạt thùng đạn súng trường. Điều khiến Đỗ Tu Hải cảm thấy kinh hãi nhất là, ngoài súng trường ra còn có cả tên lửa phòng không cầm tay hình kim do Nga sản xuất. Đỗ Tu hải có thể phân biệt rõ ràng những thứ trong hình đều là loại kim-1, kim-2 mà một số đơn vị bộ đội của Nga mới trang bị.
Quản lý cao cấp quân đội Nga buôn bán vũ khí sớm đã không phải tin tức gì mới lạ. Nếu nói quốc gia nào có nhiều vũ khí được lưu hành rộng rãi nhất, phổ cập nhất trên thế giới nhất, đương nhiên vẫn là Nga.
Vấn đề là những vũ khí này tại sao lại xuất hiện trên tàu hàng của Mục Hán? Không, nói chính xác là Mục Hán lấy đâu ra những thứ này, hắn ta muốn vận chuyển đi đâu?
Đỗ Tu Hải không nghĩ rằng Lý Tứ Hải cố tình cho mình xem những tấm hình không liên quan, những thứ này rõ ràng là tìm ra được từ trên tàu hàng của Mục Hán.
Đỗ Tu Hải nhìn tấm hình trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Lý Tứ Hải, sau đó lại nhìn hình, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra cổ họng mình như thể bị dính chặt lại.
Lý Tứ Hải không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Đỗ Tu Hải. Ông không nhìn thấy sự sợ hãi, khiếp đảm trên mặt Đỗ Tu Hải, ngược lại là thần sắc không dám tin.
Người làm nghề này, có ai là không biết che giấu cảm xúc, có ai là không biết diễn kịch. Người khác diễn hỏng sẽ đền tiền, người làm nghề này diễn hỏng sẽ là mất mạng. Vì thế cho dù Đỗ Tu Hải biểu hiện kinh ngạc tới nhường nào đi nữa, Lý Tứ Hải vẫn chỉ là lạnh lùng quan sát.
Đỗ Tu Hải có phải đang diễn kịch hay không, bắt Mục Hán về là biết rõ hết.
“Nói xem nào!” Lý Tứ Hải lạnh lùng nói một câu.
Đỗ Tu Hải ngây người gật đầu, muốn há miệng nhưng phát hiện ra mình quá căng thẳng sợ hãi, cổ họng sắp bốc khói.
Tên khốn Mục Hán này, đợi sau khi ông ra được sẽ khiến mày sống không bằng chết.
Đỗ Tu Hải thầm thề.
“Tôi thừa nhận, tôi để Mục Hán xuất khẩu vật tư tới những nơi không thể xuất khẩu, nhưng việc về vũ khí tôi thực sự không biết!” Đỗ Tu Hải cúi đầu, thành thực trả lời, anh biết Lý Tứ Hải chắc chắn không tin, nhưng bây giờ chí ít là tạm thời, anh không có bằng chứng có hiệu lực chứng minh cho bản thân.
Hi vọng Quan Thành Quân có thể mau chóng bắt được Mục Hán, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt tội cho mình.