Một cốc nước lạnh nhanh chóng uống hết, nghe thấy tiếng soạt soạt vang lên trong ống hút, cô ta liền đặt đại cốc xuống ghế, cầm gương trang điểm nhìn dáng vẻ là đang xem lớp trang điểm trên mặt mình có bị nhòe hay không. Nhưng Phùng Đào biết, Chức Vỹ đang dùng gương trang điểm để quan sát xem đằng trước đằng sau hai bên trái phải có đuôi bám theo hay không.
Đợi khi Chức Vỹ gập gương trang điểm lại cất vào túi, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ thể thao màu trắng từ bãi cỏ đối diện khu vui chơi trẻ em bước tới, nhìn dáng vẻ cùng lắm ngoài hai mươi tuổi. Anh ta đội mũ lưỡi trai, tai đeo tai nghe loại to, hai tay đút túi, vừa đi vừa lắc lư đầu như đang rất say sưa.
Và phương hướng của người đàn ông này chính là chiếc ghế dài của Chức Vỹ.
Cùng với động tác thi thoảng lại lắc lư đầu của người đàn ông, hai mắt anh ta nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, quan sát xem có người nào đáng ngờ hay không. Khi đi tới cách ghế chừng hơn mười bước, người đàn ông gỡ tai nghe ra, lắc đầu lên xuống, qua phải qua trái mấy cái, sau đó lại ngửa cổ ra sau, như thể đang vận động cơ thể. Những động tác đơn giản này giúp anh ta có thể quan sát được xung quanh một lượt chỉ trong vài giây.
Người đàn ông này hình như đã đi mệt, hai tay chống hông, đi về phía ghế dài, khẽ ngước mắt lên, mau chóng liếc nhìn Chức Vỹ, nhìn có vẻ là dung mạo của Chức Vỹ đã lôi cuốn anh ta.
Chức Vỹ ngồi trên ghế, đầu không hề quay lại. Cuốn tạp chí vừa còn đang xem cũng bị cô ta vứt lên ghế.
Người đàn ông mặc đồ thể thao cách ghế mỗi lúc một gần, đúng lúc anh ta định tiến lại gần ghế thì bỗng nhiên có một ông lão đi từ bên cạnh tới, ngồi phịch xuống ghế, cầm khăn tay lau mồ hôi, đồng thời còn liếc mắt nhìn chàng trai mặc đồ thể thao một cái, ý là cậu là thanh niên lẽ nào còn muốn giành chỗ ngồi với một người già như tôi sao?
Người đàn ông mặc đồ thể thao vẻ mặt ngạc nhiên như thể nhìn thấy một việc dở khóc dở cười. Anh ta vô cùng tự nhiên xòe tay ra, sau đó quay người, vòng qua ghế dài, tiếp tục ngâm nga ca khúc, bước trên bãi cỏ mềm, đi ra ngoài công viên.
Mọi động tác này của anh ta nhìn qua đều rất bình thường.
“Rầm!” Phùng Đào đấm mạnh xuống bàn họp. Nếu như không phải ông lão giành chỗ ngồi này, Chức Vỹ và người đàn ông này đã hoàn tất giao dịch rồi.
Chức Vỹ vẫn không hề nhúc nhích, cô ta khẽ nói hai câu với ông lão, rút cuốn tạp chí đè dưới mông ông lão ra, nhân tiện cất vào túi, sau đó đứng dậy, đi về phía rừng cây của công viên theo hướng ngược lại.
“Nhóm ba chú ý, bám theo Chức Vỹ là được, mặc kệ người thanh niên vừa rồi định liên hệ với Chức Vỹ.”
Tuy Phùng Đào có chút bực tức nhưng anh không hề mất đi bình tĩnh. Hai bên đều cho rằng việc ông lão giành chỗ ngồi lần này chẳng qua là một sự cố ngoài ý muốn, và cũng đúng là sự cố ngoài ý muốn.
Đối diện với khu vui chơi trẻ em có một rừng cây nhỏ. Trong rừng cây có một gò cát nhân tạo. Nơi này không những có không ít trẻ nhỏ đang nô đùa, còn có hai ba cặp tình nhân và học sinh trung học đang đuổi bắt, điều này khiến nhân viên tổ theo dõi bám theo Chức Vỹ khá căng thẳng.
Cảnh tượng hỗn loạn và đông đúc thế này chính là địa điểm tốt nhất để phần tử gián điệp thoát khỏi theo dõi và giám sát, cũng chính là thời cơ tốt nhất để bọn chúng giao dịch tình báo. Nhân viên theo dõi đeo kính có cài đặt máy quay có thể thay đổi zoom, có thể chụp được những hình ảnh kính nhìn được, nhưng nó không có khả năng nhìn xuyên thấu, nếu như đối phương ẩn náu trong đám đông thì sẽ không thể lấy được hình ảnh video xác thực. Còn Chức Vỹ một khi phát hiện ra bất thường, hoặc là vì hành động cẩn trọng sẽ tranh thủ thời gian mấy giây này để thay đổi vóc dáng, tướng mạo, thậm chí cả giới tính của mình.
“Yêu cầu chi viện!” Đặc nhiệm theo dõi Chức Vỹ liền yêu cầu về bộ chỉ huy. Ý của anh ta là cần cử thêm nhân viên tiến hành giám sát nghiêm ngặt Chức Vỹ.
“Không được!” Phùng Đào phủ định yêu cầu, trong hoàn cảnh thế này, trừ khi anh có bảy tám người bao vây Chức Vỹ từ mọi hướng, nếu không căn bản không có tác dụng. Còn nếu làm vậy tuyệt đối sẽ khiến Chức Vỹ có kinh nghiệm phong phú phát hiện ra.
Phùng Đào dùng một cách khác.
Một nhân viên làm việc trong công viên không biết xuất hiện trong rừng cây từ khi nào, cổ anh ta có đeo thẻ làm việc, trước ngực có huy hiệu của công viên, ánh mắt có phần lo lắng.
“Cẩn thận cả đấy nhé, bên dưới là hồ, cẩn thận ngã xuống hồ, đừng xuất hiện sự cố!” Anh ta nói rất lớn tiếng, sau gò cát là hồ nhân tạo, mặc dù đã quây lan can nhưng rất có thể có trẻ nhỏ trượt trên đống cát xuống hồ theo quán tính.
Quả nhiên, không ít những đứa trẻ đang nô đùa nghe thấy tiếng nói giống như tiếng hổ gầm này đều ngẩn người, ngừng chạy lại, còn bóng dáng Chức Vỹ hiện ra rất rõ ràng.
Chức Vỹ không dừng bước ngược lại càng đi nhanh hơi, đi qua rừng cây, một nhân viên đặc nhiệm đang giám sát bên ngoài chú ý tới bóng một người đàn ông mặc đồ thể thao lướt qua rừng cây, giống như hồ ly ngửi thấy mùi của thợ săn, đột nhiên giật mình, quay đầu rời đi.
Nếu đã không chụp được hình ảnh giao dịch, vậy thì trực tiếp phá hoại luôn khả năng liên hệ của đối phương.
Chức Vỹ bước ra khỏi công viên từ một cánh cổng khác, cô ta dường như không phát giác ra có người theo dõi, nét mặt vẫn không hề hoảng hốt, động tác dưới chân vẫn chậm rãi, đi về hướng con đường đối diện với cổng.
“Chức Vỹ đã lên taxi, xe đặc nhiệm bám theo, chú ý duy trì khoảng cách, các xe phía sau tiếp tục bám theo.” Phùng Đào kiên định hạ lệnh, anh biết, Chức Vỹ chuẩn bị đổi địa điểm giao dịch rồi.
Một chiếc xe hơi màu đen sản xuất trong nước bám theo sau lưng xe taxi màu xanh, hai chiếc xe vẫn duy trì khoảng cách không xa cũng không gần, không khác gì với đi sau xe bình thường, tài xế xe hơi sản xuất trong nước là một cô gái khó nhận ra độ tuổi, xe lái rất chao đảo, dường như là người mới tập lái.
Cảnh tượng hỗn loạn và đông đúc thế này chính là địa điểm tốt nhất để phần tử gián điệp thoát khỏi theo dõi và giám sát, cũng chính là thời cơ tốt nhất để bọn chúng giao dịch tình báo. Nhân viên theo dõi đeo kính có cài đặt máy quay có thể thay đổi zoom, có thể chụp được những hình ảnh kính nhìn được, nhưng nó không có khả năng nhìn xuyên thấu, nếu như đối phương ẩn náu trong đám đông thì sẽ không thể lấy được hình ảnh video xác thực. Còn Chức Vỹ một khi phát hiện ra bất thường, hoặc là vì hành động cẩn trọng sẽ tranh thủ thời gian mấy giây này để thay đổi vóc dáng, tướng mạo, thậm chí cả giới tính của mình.
“Yêu cầu chi viện!” Đặc nhiệm theo dõi Chức Vỹ liền yêu cầu về bộ chỉ huy. Ý của anh ta là cần cử thêm nhân viên tiến hành giám sát nghiêm ngặt Chức Vỹ.
Bám theo hai con phố, không hề phát hiện ra Chức Vỹ có hành động đặc biệt nào cả, khi đi tới một ngã rẽ, taxi dừng lại đợi đèn xanh, nữ tài xế xe hơn sản xuất trong nước hình như thao tác nhầm, xe tắt máy, một chiếc xe việt dã hiện đại màu đen ở phía sau vượt qua, tiếp tục đi theo chiếc xe taxi vừa nãy.
“Chức Vỹ đang gọi điện thoại!” Tài xế trong xe việt dã nhìn qua cửa kính quan sát tình hình trong taxi, vị trí của anh ta khá cao, có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Không dám lắp đặt thiết bị nghe lén trong điện thoại của Chức Vỹ, vì thế không biết cô ta đang nói gì, nhưng Phùng Đào cũng không vội, mà vẫn bình tĩnh chắc chắn.
“Duy trì khoảng cách, tuyệt đối không được kinh động tới cô ta!” Phùng Đào ra lệnh.
“Chức Vỹ có hủy bỏ gặp mặt không?” Trong phòng chỉ huy dưới lòng đất, một thành viên hỏi Phùng Đào.
“Không, cô ta đang phản trinh sát, rất có thể sẽ còn đi vòng vài vòng nữa, đừng bám quá gần!” Phùng Đào trầm ngâm một lát nói.
Nhân viên gián điệp chín chắn sẽ biết lợi dụng các thủ đoạn để tiến hành phản theo dõi và phản trinh sát. Đây chính là bài học cần thiết của đặc công gián điệp, mục đích chính là quan sát xem có người theo dõi hay không.