Phương Thủ Vân mở máy tính ra, tin tình báo được gửi tới từ tổ Trùng.
Phương Thủ Vân chia tổ tình báo mà mình nắm giữ thành bốn tổ lần lượt là Trùng, Cầm, Nhân, Sơn, càng về sau thì đẳng cấp đối ứng lại càng cao.
Dựa theo giới định của Phương Thủ Vân thì tin tức của hai tổ đầu Tôn Hữu Chí có quyền hạn được xem. Sau khi nhập mật mã xong, màn hình hiển thị một đoạn băng. Phương Thủ Vân mở đoạn băng ra thì trong lòng ông bỗng nảy sinh cảm giác hối hận.
Trong ống kính là một cánh cổng khu dân cư bình thường, xe cộ ra vào tấp nập, dựa theo biển số xe thì có thể đoán định ra đây là Kinh Thành. Ở giây đầu đoạn băng là hình ảnh Đỗ Tu Hải xuống xe taxi ở cổng khu dân cư, anh trả tiền xe rồi đi vào trong.
Cái mà Phương Thủ Vân hối hận là cấp bậc của Đỗ Tu Hải vốn dĩ được liệt vào tổ Sơn nhưng nhân viên tình báo được sắp xếp ở khu dân cư này lại là cấp bậc thấp nhất – cấp Trùng.
Nhưng điều này chẳng trách được bất cứ ai. Tất cả nhân viên tình báo đều do đích thân Phương Thủ Vân sắp xếp chứ không thông qua bất cứ người nào cả. Tình báo với kinh nghiệm càng phong phú khi thu thập tin tức thì lại càng rõ rằng khâu ở giữa càng ít thì khả năng đặc công và gián điệp bị lộ càng thấp.
Trong bốn tổ tình báo này, người nào người nấy đều do Phương Thủ Vân lựa chọn trong hàng ngàn hàng vạn người mới được. Mỗi nhân viên tình báo chỉ phụ trách một đối tượng, giữa bọn họ không có bất kỳ liên hệ nào và cũng không có bất cứ giao tiếp nào.
Bây giờ xuất hiện tình hình như thế này cũng chẳng thể tính là sơ suất. Người gửi tin tình báo này được sắp xếp làm nhiệm vụ ở đây chỉ phụ trách giám sát trợ lý Phùng Đào của Đỗ Tu Hải. Có lẽ đến ngay cả anh ta cũng chẳng ngờ rằng Đỗ Tu Hải lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Cảnh tượng ống kính lại di chuyển, thời gian cách lúc trước không tới một phút, trên màn hình là hình ảnh Đỗ Tu Hải ngẩng đầu lên trời đúng nửa tiếng đồng hồ.
Tôn Hữu Chí cảm thấy hơi kinh ngạc trong lòng nhưng ngoài mặt ông vẫn không có phản ứng gì. Lúc trước ông cũng từng làm công tác tình báo quân sự nên ông nhận ra Đỗ Tu Hải, hai người họ chưa từng tiếp xúc với nhau. Ông không biết dụng ý của việc lãnh đạo giám sát Đỗ Tu Hải nhưng kể cả chẳng cần nghĩ cũng biết được là nguyên nhân trong đó không hay ho là mấy.
Nhân viên làm công tác tình báo chỉ cần bị cấp trên hay ban ngành có liên quan áp dụng biện pháp này thì kết cục cuối cùng về cơ bản đều không tốt đẹp.
Cuối cùng trên màn hình hiển thị hình ảnh Đỗ Tu Hải rời khỏi khu dân cư, mấy phút sau anh xách hai chai rượu đi vào nhà của Phùng Đào.
Phương Thủ Vân gửi đi một mệnh lệnh được viết bằng một dòng mật mã, ý bảo tiếp tục giám sát rồi tắt máy tính đi.
“Đỗ Tu Hải, 38 tuổi, vụ trưởng vụ tình báo xử lý sự vụ Tây Á ban ngành an ninh!” Phương Thủ Vân chậm rãi nói.
“Gần đây phát hiện ra cậu ta cùng tai mắt cao cấp tham gia vào hoạt động buôn lậu quân hoả và thuốc phiện ra nước ngoài!” Phương Thủ Vân nhìn lưng của Đỗ Tu Hải trên màn hình nói.
“Vậy tôi cần làm gì?” Tôn Hữu Chí hỏi. Nói thực lòng, sau khi nhìn thấy đều lệnh rồi gặp lại lão lãnh đạo lâu năm, ông có dự cảm rằng nhiệm vụ sắp tới của mình không hề đơn giản. Nếu cấp bậc không đủ thì cấp trên căn bản là không thể để Phương Thủ Vân đã về hưu quay lại Kinh Thành được.
“Tạm thời tôi sẽ giao nhân viên của hai tổ tình báo cho anh phụ trách. Anh phải tổng hợp chỉnh lý lại báo cáo tình báo hàng ngày thu thập được rồi giao cho tổ phân tích tin tình báo để tìm ra được cái có giá trị trong đó….”
Tôn Hữu Chí gật mạnh đầu.
Sau khi Tôn Hữu Chí ra ngoài, Phương Thủ Vân liền thở phào một tiếng. Nói thực thì nhiệm vụ lần này cấp trên giao phó khiến ông có chút lúng túng. Dựa theo suy nghĩ trước đây của ông thì những kế hoạch này nên bắt đầu từ sớm mới đúng. Nếu sớm hơn mười năm, không, sớm hơn năm năm thôi thì ông còn có niềm tin làm tốt chuyện này. Nhưng để lâu như vậy rồi, vật đổi sao dời, kế hoạch mỹ mãn ban đầu lúc này đã không thể dùng nữa rồi. Muốn hoàn thành nhiệm vụ thì không chỉ đơn giản là cần hao tốn thời gian, tài lực, vật lực và tinh lực, cái quan trọng nhất có thể dự kiến được là tổn thất gây nên cũng sẽ vô cùng lớn.
Phương Thủ Vân lại mở lại màn hình máy tính, vẫn là đoạn băng đó, trong đó vẫn là Đỗ Tu Hải, ngoài ra còn có…
Trong ống kính, Đỗ Tu Hải đi đằng trước, Lão Tứ cải trang thành Ngọc Châu đi đằng sau. Vũ khí giống như súng đồ chơi đã được Lão Tứ cất đi.
Cảnh tượng trong ống kính rất nét, có thể nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của hai người họ. Nhìn thấy lối vào con đường tối tăm không có ánh sáng, Đỗ Tu Hải chau mày, đôi mắt lộ ra sự hoảng hốt kinh sợ, dường như anh đang sợ rằng đi hết đoạn đường này sẽ là kết cục của mình. Nhưng chỉ chưa đầy mười giây sau, dường như anh đã có quyết tâm gì đó. Thần sắc hoảng hốt trên khuôn mặt đã tan biến, ánh mắt không còn đảo qua đảo lại nữa mà lộ ra sự kiên định và quyết tâm.
Ngọc Châu đi đằng sau tuy đeo mặt nạ da người nhưng đôi mắt của cô lại không cách nào nguỵ trang được. Cô như một cái máy đi đằng sau Đỗ Tu Hải, ánh mắt có chút thất thần nhìn bóng lưng anh, tựa như cô đang nhớ lại, cũng tựa như cô đang hồi tưởng, thậm chí còn có sự bi thương và thê lương. Về cơ bản không giống như cô đang áp giải Đỗ Tu Hải mà giống như một người vợ đang đi đằng sau tiễn người chồng chuẩn bị đi xa.
Ống kính lại thay đổi, cảnh tượng xuất hiện ở phòng khách. Hồ Ly cũng đeo mặt nạ da người ngồi trên chiếc ghế sô pha rộng rãi, trên bàn đặt một xô đá, bên trong xô đá là một bình rượu vang đẳng cấp. Hồ Ly chẳng thèm liếc lấy một cái mà kéo cái tủ được giấu dưới bàn ra.
Trong cái tủ đựng toàn là rượu, có rượu vang rượu trắng, có cả bia và rượu hoa quả, thế nhưng Hồ Ly lại lấy từ trong đó ra một bình Nhị Oa Đầu. Trông hình dáng và thiết kế trên thân bình thì bình rượu này cũng khá lâu năm rồi.
Hồ Ly mở bình rượu rồi rót ra một cái ly, anh ta uống luôn một hớp rồi nhắm mắt lại, tựa như đang cảm nhận vị rượu. Mãi một lúc sau anh ta mới mở mắt ra hít một hơi thật sâu.
Nhìn thấy cảnh này, Phương Thủ Vân nhớ đến một câu nói: Uống trong miệng nhưng cảm giác lại không giống như là uống rượu mà là uống năm tháng, uống tình cảm.
Có lẽ vì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh mà Hồ Ly nhanh như chớp cất bình rượu Nhị Oa Đầu đi, đến ngay cả ly rượu vừa uống cũng giấu luôn vào trong tủ. Anh ta đóng cửa tủ lại rồi khôi phục lại trạng thái ban đầu. Hành động của Hồ Ly giống như là đứa trẻ con ở nhà một mình ăn vụng nghe thấy bố mẹ về vậy.
Cảnh tượng tiếp theo, bất luận là Ngọc Châu hay Hồ Ly, hoặc giả là Đỗ Tu Hải giống như đã trở thành tù nhân, đều tựa như đeo lên một chiếc mặt nạ vô hình, họ bắt đầu có sự biểu diễn hấp dẫn đặc sắc. Họ khắc hoạ vô cùng rõ nét vai diễn mà mình phải diễn.
“Toàn là yêu tinh tu luyện nghìn năm, diễn vở Liêu Trai nào đây?” Nghe thấy Hồ Ly lẩm bẩm nói câu này, Phương Thủ Vân bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nói đúng lắm!
Cái đám khốn khiếp này chẳng có đứa nào chịu yên phận cả.
Cười xong, Phương Thủ Vân cảm thấy đầu mình hình như đang to ra. Ông cảm giác như trước mặt mình bỗng nhiên đặt một cuộn len rối tung rối mù, đã vậy còn phải gỡ nó ra, độ khó cũng chẳng phải dạng thường.