Thực sự là bản thân ông ta rất muốn xử lý Tống Triều Dương, thậm chí còn hận một nỗi không thể khiến Tống Triều Dương chết đi, nhưng vì mối quan hệ của Lý Hương Quân khiến ông ta phải kiêng dè. Khó khăn lắm mới được mượn oai cọp thị uy thì vừa thả người xong đã bị đối phương báo thù ngay được.
Nếu như chuyện này đã là do Đỗ Tu Hải bảo ông ta làm, đến nay xảy ra chuyện rồi thì Đỗ Tu Hải không thay ông ta giải quyết thì nói thế nào cũng không xuôi.
Đồ trên tàu quá nhạy cảm, hơn nữa nó còn có giá trị khổng lồ. Nếu đội tàu này không tìm lại được thì Mục Hán sẽ quay lại trạng thái trước giải phóng trong một đêm. Nếu lại còn có người nhắm vào trong nước để ban ngành có liên quan nghi ngờ ông ta thì kết quả sau này chính là chẳng biết có giữ được tính mạng hay không.
Ông ta đang tính tìm cơ hội thích hợp để hẹn Đỗ Tu Hải thì Đỗ Tu Hải đã chủ động hẹn ông ta rồi.
Mục Hán không muốn bỏ lỡ một phút nào, ông ta xuống lầu với tốc độ nhanh nhất có thể. Ông ta đi bộ hơn một cây số rồi rẽ vào một con đường không có camera. Mục Hán vẫy một chiếc xe taxi đi thẳng tới trang viên vô danh ở ngoại ô, cũng chính là địa điểm mà ông ta và Đỗ Tu Hải gặp mặt.
Trên đường Mục Hán còn đổi hai chiếc xe taxi khác rồi mới tới trang viên ở ngoại ô. Nơi đây vẫn là bức tường đỏ với hàng cây xanh, vẫn lát gạch xanh gạch vàng, yên tĩnh và trang nhã, đậm phong cách cổ kính. Vừa tới đây, Mục Hán liền cảm nhận như mình đang bước vào cảnh tượng trong phim vậy.
Ở trước cửa vẫn là những cô gái xinh đẹp mặc sườn xám chải mái tóc kiểu cũ. Lần này gặp Mục Hán bọn họ không đồng thanh chào hỏi nữa. Những cô gái xinh đẹp khác đều nhìn Mục Hán cười nhẹ, duy chỉ có Ngọc Châu di chuyển nhẹ nhàng bước về phía ông ta: “Tiên sinh, ngài đến rồi!”
Mẹ nó chứ, cuối cùng cũng nhận ra ông đây rồi. Mục Hán thầm mắng trong lòng.
Từ lạ lẫm thành quen mặt, chỉ là một cử động nhỏ vậy thôi nhưng cũng khiến Mục Hán dấy lên chút vinh hạnh trong lòng. Không thể không thừa nhận rằng ông chủ của nơi này rất biết cách làm ăn. Chỉ là một lời chào hỏi đơn giản như vậy thôi cũng khiến ông cảm thấy thân phận và địa vị của mình được nâng tầm hẳn lên.
“Ông chủ lần trước cùng đi với tôi đã tới chưa?” Mục Hán hỏi.
“Vẫn chưa ạ!” Ngọc Châu mỉm cười nói: “Có điều chúng tôi đã sắp xếp nhã các xong rồi, Ngọc Châu dẫn ngài tới trước nhé!”
Mục Hán gật gật đầu. Ngọc Châu khẽ nghiêng người rồi dẫn Mục Hán đi về hướng Nhã các. Cô không đi trước cũng chẳng đi sau, chỉ hơi cách Mục Hán nửa thân người, hơn nữa toàn bộ đoạn đường cô đều nghiêng người, phần thân hơi chéo về phía trước để người ta có thể cảm nhận được sự tôn trọng của cô với ông ta.
Rẽ ngang rẽ dọc một hồi, thuận theo hành lang gỗ đi xuyên qua mặt hồ, Ngọc Châu đưa Mục Hán tới hậu hoa viên.
Mục Hán đã tới trang viên này vô số lần rồi, hậu hoa viên cũng chẳng phải lần đầu ông ta tới, ông ta bất giác đưa mắt quan sát. Nơi này quả thực rất thanh tịnh, hơn nữa còn có thể cảm nhận rất rõ là đẳng cấp trang trí trong nhã các cao hơn hẳn tiền viện.
Mục Hán gọi một ấm trà rồi bảo Ngọc Châu lui ra ngoài.
Ấm trà từ lúc nóng bỏng tay dần dần trở nên nguội lạnh. Gần một tiếng đồng hồ sau, Đỗ Tu Hải mới tới.
Sau khi vào cửa, Đỗ Tu Hải liền cởi áo khoác đưa cho Ngọc Châu. Anh nhìn Mục Hán đứng cạnh bàn trà hỏi: “Sao hôm nay lại nâng cao quy cách thế, dựa vào đẳng cấp của anh thì không vào được mới đúng chứ!”
Sắc mặt Mục Hán vội thay đổi: “Nhã các chẳng phải là anh đặt sao?”
Một lão tặc thâm niên, một tinh anh đặc chủng với kinh nghiệm phong phú công tác nhiều năm trong ban ngành đặc biệt, hai người họ chỉ bằng một câu nói thôi cũng phán đoán ra được buổi hẹn ngày hôm nay sẽ có vấn đề.
Hai người họ cùng quay đầu lại nhìn Ngọc Châu đứng ở cửa. Khuôn mặt Ngọc Châu nở một nụ cười ngọt ngào, cô nhẹ nhàng treo áo khoác của Đỗ Tu Hải lên móc quần áo rồi mới quay người lại nhìn Đỗ Tu Hải và Mục Hán nói: “Hai vị khách quý đừng hoảng hốt, hôm nay hẹn hai vị tới đây là người khác!”
“Cô là ai?” Đỗ Tu Hải chầm chậm nheo mắt lại, con ngươi co lại phát ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo. Tới lúc này anh ta mới chú đến da mặt của Ngọc Châu có gì đó không đúng lắm. Bởi nó quá trắng, quá mịn như trong bức ảnh được photoshop vậy, đến ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy được, rõ ràng là bất thường.
Ngọc Châu chỉ khẽ cười một lúc, tiếng cười của cô còn chưa dứt thì Đỗ Tu Hải liền giống như một con thỏ bị kinh hãi, anh nhanh như chớp nhảy lên nhào về phía Ngọc Châu.
Chẳng ngờ động tác của Ngọc Châu lại còn nhanh nhẹn hơn, cô nhanh chóng lùi về sau một bước. Nhưng trước khi ra tay thì Đỗ Tu Hải đã dự tính sẵn rồi, Ngọc Châu chẳng còn đường lui nữa vì đằng sau cô là cánh cửa gỗ đã bị đóng lại. Cửa gỗ là gỗ đặc, cực kỳ nặng.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng khi thân thể của Ngọc Châu dựa vào cánh cửa thì cánh cửa gỗ đặc giống như một viên đá bị ném xuống nước vậy, nó nổi từng cơn sóng lên. Cơ thể của Ngọc Châu nhanh chóng chui vào trong rồi biến mất.
Cả quá trình giống như là đang xem phim khoa học viễn tưởng hay huyền huyễn vậy. Sau khi Ngọc Châu biến mất, cảnh tượng hồi phục lại như cũ. Mắt thường nhìn thấy cửa vẫn là cửa, mọi thứ ban nãy cứ như là chưa từng xảy ra vậy.
Đỗ Tu Hải đứng sau mặt cửa, khuôn mặt tái mét. Mục Hán thì kinh hãi tới mức ngây ra.
“Đây… đây là chuyện gì đã xảy ra?” Mục Hán trợn to mắt hỏi. Ông ta hoảng hốt chạy tới, giơ tay ra định sờ vào cánh cửa.
“Đừng động vào!” Đỗ Tu Hải lạnh lùng hô lên một tiếng rồi nhanh chóng kéo Mục hán lại, nấp sau tủ quần áo. Sau đó anh lại rút khẩu súng bên hông ra,“cạch” một tiếng lên đạn.
“Mẹ nó, bị chơi rồi!” Đỗ Tu Hải nghiến răng chửi một tiếng. Một tay anh cầm súng, một tay thò vào hông rút ra hai hộp đạn nhét vào trong túi quần.
Mục Hán cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ông ta hiểu rằng mình và Đỗ Tu Hải đã bị chặn lại ở đây rồi.
“Đối phương là ai?” Mục Hán sa sầm nét mặt hỏi.
“Tôi còn đang định hỏi anh đây! Chẳng phải anh hẹn tôi tới sao?” Đỗ Tu Hải liếc mắt ngao ngán, thậm chí anh còn nghi ngờ là đây là cái bẫy mà Mục Hán bày ra.
Mục Hán không hề tranh biện mà lấy ra cái điện thoại nhận được tin nhắn từ Đỗ Tu Hải, ông mở phần tin nhắn rồi đưa tới trước mặt Đỗ Tu Hải: “Tôi không hẹn anh mà là nhận được tin nhắn anh hẹn nên tôi mới tới!”
Trong lòng Đỗ Tu Hải chùng xuống. Nếu Mục Hán không nói dối thì chứng tỏ kẻ bày ra cái bẫy này đã phá giải được cách thức liên lạc bí mật giữa anh và Mục Hán.
Nhưng người bình thường chắc chắn là không làm được. Kể cả là đơn vị nội bộ của ban ngành an ninh nếu không phải thực sự hiểu rõ anh hay Mục Hán thì cũng không thể nào tìm được vết tích có liên quan về cách thức liên lạc. Bởi phương án liên hệ thông qua diễn đàn cổ phiếu là do anh đích thân đặt ra, không tính lần này thì anh và Mục Hán thông qua kênh này tiến hành liên lạc cũng chỉ mới ba lần mà thôi.
Đối phương rốt cuộc là ai? Tâm trạng của Đỗ Tu Hải càng lúc càng nặng nề hơn.
“Vào rồi!” Mục Hán đứng núp bên cạnh Đỗ Tu Hải nhìn thấy cánh cửa lại nổi sóng lần nữa, khẽ hô lên.
Quả nhiên, giống như mặt nước phản chiếu lại, sau khi làn sóng gợn lên, Ngọc Châu lại xuất hiện.
“Cái này làm như nào vậy?” Nhìn thấy cánh cửa gỗ đằng sau Ngọc Châu, Mục Hán cảm thán hỏi.