Mục Hán sợ xảy ra sơ xuất, cho nên không dám để Tống Triều Dương trong trạng thái bị điện giật lâu như vậy. Chỉ trong vòng hai ba giây, ông liền nhấn nút tạm dừng.
Thuận theo dòng điện bị cắt đứt, cơ thể của Tống Triều Dương cũng ngừng rung.
Nhưng bất kể là Đầu Trọc hay là Mục Hán, đều nghe thấy hơi thở nặng nề của Tống Triều Dương, hệt như con trâu già đang kéo một chiếc xe nát siêu nặng vậy, vang lên tiếng kêu hồng hộc.
Cùng với âm thanh, lồng ngực nhô thật cao rồi lại trũng xuống thật mạnh.
Còn chưa qua một phút, toàn thân Tống Triều Dương hệt như bị giội một thùng nước vậy, một lượng lớn mồ hôi thấm hết ra áo, thậm chí nhỏ từng giọt từ trên áo xuống.
Nguyên cái khăn trùm đầu đã ướt sũng, dán chặt vào mặt Tống Triều Dương.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tống Triều Dương, trong lòng Mục Hán dễ chịu hơn một chút. Cái ông muốn chính là kết quả như thế này.
“Cảm giác như thế nào? Có phải rất sảng khoái không?” Giọng nói của Mục Hán thông qua máy đổi giọng truyền đến phòng thẩm vấn.
“Vẫn ổn.” Tống Triều Dương gật đầu, khàn giọng trả lời.
“Mẹ kiếp, bị đánh ra nông nỗi này rồi còn cãi bướng nữa à!” Sau khi nghe thấy lời Tống Triều Dương nói, Đầu Trọc xém chút thốt ra tiếng kinh ngạc.
Hắn không phải chưa từng gặp qua phạm nhân bị tra tấn, cũng không phải chưa từng gặp qua người cứng cỏi, nhưng chưa từng gặp qua người bình thản như vậy.
Mục Hán nghiến răng, ông ta không ngờ Tống Triều Dương chịu đựng giỏi như vậy, bị đánh như thế này rồi, nhưng không hề thốt ra tiếng kêu thảm thiết nào. Ông ta vô cùng kiêng dè thân phận của Lý Hương Quân, vả lại luôn nhớ rõ lời Đỗ Tu Hải cảnh cáo ông ta, người không được đánh tàn phế, càng không được đánh chết, cho cậu ta chút bài học là được. Nhưng mà nhìn bộ dạng bây giờ của Tống Triều Dương, bài học nho nhỏ hoàn toàn không có tác dụng gì.
Tiếp tục giật nữa sẽ xảy ra chuyện. Cơ thể người trong thời gian dài hoặc liên tục bị giật bởi điện áp cao, tim rất có thể sẽ ngừng đập đột ngột, cho dù Mục Hán hận đến mấy, cũng không dám giật Tống Triều Dương nữa, ông ta sợ sẽ giật chết Tống Triều Dương.
Không chết không tàn phế, không chết không tàn phế là được, Mục Hán lặp qua lặp lại câu nói này. Trợn mắt nói với Đầu Trọc ở bên trong: “Đưa kìm nung lên.”
Cái gì? Đầu Trọc đang đợi ở bên trong sững sờ, ông tưởng người Nhật thẩm tra thành phần kháng Nhật à? Còn đưa kìm nung lên, ông biến một cái ra cho tôi xem đi? Đầu Trọc oán thầm trong lòng. Hắn không tin trong container này của Mục Hán, ngay cả thứ này cũng có chuẩn bị.
Mục Hán không lên tiếng, chỉ là cầm con chuột nhấp vài cái trên màn hình máy tính, vù lên một tiếng, trên mặt đất bên góc container, một tấm thép tự động rút vào trong, sau đó có một thứ như lò nướng nâng lên, độ rộng khoảng 50 đến 60cm, phía trên chằng chịt những ống tản nhiệt.
Mẹ kiếp, thật sự có!
Sau khi thấy thứ này, Đầu Trọc có chút ngơ ngác. Xem ra chiếc container này là phòng thẩm vấn chuyên dụng của ông chủ, không biết còn có những thứ gì khác cất ở đây không.
Phía dưới lò nướng là một cái tủ nhỏ, bên trong có vài cây sắt nung đã bị thiêu đến đen kịt. Đầu Trọc cầm một cây trong số đó lên khoa tay múa chân, hắn thật sự có chút không xuống tay được, hắn là một tội phạm IQ cao, chuyên vận dụng trí óc để làm việc thuộc lĩnh vực khoa học công nghệ cao, bảo hắn đánh Tống Triều Dương thêm một trận hắn cũng rất sẵn lòng, nhưng bảo hắn làm chuyện này, thực ra hắn vô cùng mâu thuẫn.
“Còn ngây người ở đó làm gì?” Mục Hán ở bên ngoài phát cáu mắng.
“Ông chủ, chưa dùng qua thứ này, ra tay không biết nặng nhẹ, lực độ không dễ khống chế.” Đầu Trọc than khóc nói.
“Cần gì kỹ xảo, đốt nóng rồi in lên người là được, anh tưởng da người làm bằng giấy à.” Mục Hán không hài lòng nói.
Tống Triều Dương nghe thấy vậy, da đầu tê rần, cậu lập tức đoán được hai người họ đang nói cái gì, “Nè, đợi đã, đợi đã.” Tống Triều Dương thở dốc, lớn tiếng kêu lên.
“Bây giờ biết sợ rồi sao?” Đầu Trọc cười lạnh hỏi: “Tôi thấy cậu cũng lợi hại lắm mà, lão tử đánh tới hết hơi, cậu kêu cũng không kêu một tiếng, tôi còn tưởng cậu làm bằng sắt đấy.”
“La hét hai tiếng cũng đâu thể giảm được vài cú đánh.” Tống Triều Dương không hài lòng nói. Nói thật, sau khi rời khỏi Kinh Thành, mấy tháng nay chưa trải qua huấn luyện như vậy, bây giờ đột nhiên chịu một trận, cậu nhất thời quả thực có phần không thể chịu nổi.
Nơi bị gậy cao su đánh qua, bây giờ cảm thấy đau rát. Tuy dòng điện đã dừng, nhưng bây giờ lòng ngực vẫn có cảm giác như bị một tảng đá lớn đè vào vậy, máu toàn thân dường như đã ngưng chảy.
Vừa nãy cậu cố cắn răng chịu đựng, bây giờ nghe thấy đối phương muốn sử dụng sắt nung, cho dù ý chí cậu kiên cường đến mấy, trong lòng cũng không kìm được co rút lại.
“Các người muốn gì?” Tống Triều Dương trực tiếp lên tiếng hỏi. Đối phương trói mình đến đây, vả lại phí nhiều công sức như vậy, nhất định không đơn giản chỉ đánh mình một trận, khẳng định có mục đích khác.
“Thằng nhóc, cậu có thể đừng bình thản như vậy được không.” Đã đến mức độ này rồi, giọng điệu Tống Triều Dương vẫn thư thái ổn định như cũ, không bộc lộ ra một tia sợ hãi nào cả, Đầu Trọc cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thử đặt mình vào hoàn cảnh cậu ta nghĩ xem, nếu như đổi Tống Triều Dương thành mình, lúc này trong lòng nhất định hồi hộp lo âu, nói không chừng đã không nhịn được bắt đầu xin tha rồi. Hơn nữa mình lại trải qua huấn luyện đặc biệt, chấp hành qua vô số nhiệm vụ, trải qua biết bao sóng to gió lớn, tuy chưa từng giết người, nhưng các kiểu người chết thảm, gặp nhiều đến nỗi hắn nhớ không hết. Thằng nhóc này rõ ràng chỉ có 17 18 tuổi, vẫn còn là học sinh cấp 3, sao có thể bình thản như vậy được?
Đầu Trọc như thế nào cũng không ngờ đến Tống Triều Dương từ nhỏ đến lớn, đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
“Thằng nhóc, đừng cắn răng giả kiên cường, tôi không tin cậu thật sự không sợ hãi tí nào, cậu phải biết, bây giờ muốn chém muốn giết, đều phải xem tâm trạng của bố mày.” Đầu Trọc cầm cây sắt nung vẫn chưa đốt lên, gõ vài cái lên lồng ngực Tống Triều Dương.
“Phí nhiều lời như vậy làm gì?” Mục Hán ở bên ngoài quát to một tiếng, vừa rồi vào lúc ông còn đang kiêng dè thân phận của Lý Hương Quân cùng với lời Đỗ Tu Hải cảnh cáo ông ta, nghĩ muốn đánh cho Tống Triều Dương một trận, muốn để cậu ta biết được cảm giác sợ hãi.
Nhưng Tống Triều Dương bị Đầu Trọc hung hăng đánh một trận, tuy không thấy máu nhưng nơi bị đánh qua đã không thấy một mảnh da nào bình thường nữa, tuy vậy biểu hiện cậu ta vẫn rất bình thản, khiến Mục Hán có chút tức giận, chỉ cần không chết không tàn phế là được, cơ thể để lại vài vết sẹo chắc cũng không có vấn đề gì. Mục Hán thầm nghĩ tự an ủi mình.
Nếu là người bình thường, Mục Hán tuyệt đối có một trăm phương pháp khiến đối phương gào khóc đến chết đi sống lại, người ông ta giết không ít, trên tay sớm đã dính đầy máu, bây giờ sở dĩ ông còn e ngại Tống Triều Dương, mấu chốt vẫn là kiêng dè người ở phía sau lưng Tống Triều Dương.
“Được thôi.” Đầu Trọc bất đắc dĩ trả lời, để cây sắt nung tam giác lên kệ đã đốt nóng, xem ra công cụ tra tấn này không phải là lần đầu tiên sử dụng.