Hai vụ án này có một điểm giống nhau, ví dụ là bị chuốc thuốc hôn mê, ví dụ đều là vì Lý Tương Tư, ví dụ như kẻ tình nghi chuốc thuốc cuối cùng giống như biến mất, cảnh sát dùng những phương pháp thường lệ đều không điều tra ra được tung tích của họ.
Bao gồm cả Hứa Tất Thành, và cảnh sát điều tra của chi cục khu Bắc hiện đang có mặt trong phòng họp, trong đó chưa ai từng tiếp xúc với vụ án Tống Triều Dương bị vu oan lần trước.
Lý Hương Quân sau khi nghĩ tới điểm đáng ngờ này, ngay lập tức nhớ tới đội trưởng Tiết.
Lý Hương Quân vừa bấm số điện thoại của đội trưởng Tiết, nhưng ngón tay sắp bấm phím gọi điện màu xanh lại dừng lại.
Việc thế này thông qua trình tự hợp pháp xử lý sẽ tốt hơn.
Lý Hương Quân xóa số di động của đội trưởng Tiết, sau đó lấy số di động của Cục trưởng chi cục khu Bắc, rồi đưa điện thoại cho Hứa Tất Thành.
Hứa Tất Thành liền cầm lấy điện thoại, mơ hồ nhìn Lý Hương Quân.
Tâm trạng Lý Hương Quân rất tồi tệ, giọng nói khá gay gắt: “Nhìn gì mà nhìn?”
“Bản thân không có bản lĩnh, gọi người có bản lĩnh tới!”
Lý Hương Quân liền trút giận lên người Hứa Tất Thành, quát lên một tiếng.
“Hương Quân!” Tư Hình lớn tiếng nói một câu, lại kéo Lý Hương Quân lại, sau đó quay đầu lại, tỏ ý xin lỗi Hứa Tất Thành: “Người nhà bị bắt cóc, tâm trạng khó tránh mất kiểm soát, mong Sở trưởng Hứa tha lỗi.”
Khi nói câu nói này, Tư Hình trong lòng cũng có phần nghi hoặc.
Cho dù Tống Triều Dương là người nhà của lãnh đạo, có quan hệ thân thích với Lý Hương Quân, nhưng tên nhóc này mới tới Kinh Thành được mấy ngày, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều, nếu luận về tình cảm, chắc cũng không có bao nhiêu mới đúng.
Nhưng biểu hiện của Lý Hương Quân sao giống như ba cô ấy bị bắt cóc vậy?
Đối với bà cô Lý Hương Quân này, Hứa Tất Thành cũng bó tay, thậm chí không dám nổi cáu.
Anh chỉ có thể gượng cười một tiếng, tay cầm điện thoại, hỏi Lý Hương Quân: “Vậy luật sư Lý nói nên tìm ai?”
Lý Hương Quân trừng mắt lườm Hứa Tất Thành.
Ghét nhà ghét cả chim đậu nóc nhà.
Cô hận Tống Triều Dương không nghe lời mình nói, buổi sáng mới cảnh cáo xong, kết quả tới chiều liền giấu mình đi tìm Lý Tương Tư, kết quả là gây ra vụ việc lớn thế này.
Cô càng hận Lý Tương Tư, đã nhiều lần đẩy Tống Triều Dương vào vòng nguy hiểm bị động. Và đương nhiên, giờ đây Lý Hương Quân hận luôn cả Hứa Tất Thành.
Lý Hương Quân mặc dù không nổi cáu nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng: “Đây là điện thoại của Cục trưởng Phùng chi cục khu Bắc, anh bảo anh ta điều đội trưởng Tiết tới đây, thông qua trình tự thông thường chắc sẽ tốt hơn một chút.”
Hứa Tất Thành vừa nghe đã hiểu ra ý của Lý Hương Quân, Lý Hương Quân có lai lịch rất lớn nhưng suy cho cùng vẫn không có thân phận quan viên.
Một cuộc điện thoại liền gọi sai bảo nhân vật quan trọng trong hệ thống công an, việc này không thích hợp lắm.
Thân phận hiện giờ của Hứa Tất Thành là đại diện cho cơ quan an ninh quốc gia. Mặc dù chức vụ không quá cao, nhưng những vụ án quan trọng, liên quan tới người nhà lãnh đạo ban ngành đặc biệt, anh cũng có thể có tiếng nói.
“Được, tôi hiểu rồi!” Hứa Tất Thành đáp một tiếng, sau đó gọi tới số điện thoại của Cục trưởng chi cục.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng liền được Cục trưởng Phùng bắt máy, Hứa Tất Thành nói sơ lược tình hình.
Cục trưởng Phùng không hề do dự, đồng ý ngay với yêu cầu của Hứa Tất Thành. Đối với vụ án tối hôm nay, Lý Tam Giang đã thông qua nguồn thông thường, yêu cầu cơ quan công an hỗ trợ, là lãnh đạo chủ chốt của cơ quan công an trong khu quản hạt, Cục trưởng Phùng đương nhiên có biết vụ việc này.
Nghe nói Lý Hương Quân muốn tìm đội trưởng Tiết, Hứa Tất Thành đại khái đoán ra được Lý Hương Quân đang nghĩ gì.
Sau khi anh đưa điện thoại trả lại cho Lý Hương Quân, nói với cô: “Có phải cô nghĩ ra được điều gì không? Có thể nói cho tôi biết không?”
“Nói cho anh có tác dụng không?” Lý Hương Quân liếc mắt nói một câu, sắc mặt tuy không tốt nhưng giọng nói đã dịu lại.
“Có phải cô nghi ngờ việc Tống Triều Dương bị bắt cóc có liên quan tới vụ án lần trước không?” Hứa Tất Thành mặc kệ thái độ của Lý Hương Quân với mình, tiếp tục hỏi.
“Nói chuốc thuốc mê là chuốc thuốc mê, nói bị dẫn đi là bị dẫn đi, Tống Triều Dương cho dù là óc heo thì cũng không thể nào xui xẻo như vậy!” Lý Hương Quân cả giận nói.
“Nhìn vào là biết ngay do người vô cùng chuyên nghiệp thực hiện. Có thể khiến Tống Triều Dương uống nước đã bị chuốc thuốc mà không hề phát giác ra!”
“Và cảnh sát sau này khi điều tra lại không tìm được bất cứ manh mối nào, giống hệ vụ án lần trước, người chuyên nghiệp đâu phải như rau cải, muốn có bao nhiêu là có bấy nhiêu.”
“Hai vụ án này nếu như không có mối liên hệ nào, đánh chết tôi cũng không tin.” Lý Hương Quân ngay lập tức nghi ngờ Mục Đức Cao và Mục Hán.
Mặc dù miệng nói vậy nhưng Lý Hương Quân cũng không dám chắc chắn, không biết có phải giống như mình nghĩ, việc này là do Mục Hán làm hay không.
Vì Mục Hán tỏ ra rất kiêng nể mình, doanh nhân vô cùng thông minh như ông ta, không lẽ nào biết rõ rằng mình nghi ngờ ông ta, mà vẫn dùng thủ đoạn quá khích này để đối phó với Tống Triều Dương.
Nhưng hiện tại là ở cục công an, có một số điều cô không thể nói bừa, chỉ có thể đợi tới sau khi đội trưởng Tiết tới cô mới có thể nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình.
Nói thật, Lý Hương Quân hiện giờ cho dù nghi ngờ Mục Hán và Mục Đức Cao, nhưng trong lòng không có quá nhiều oán hận đối với họ.
Lý Hương Quân là luật sư, tiếp xúc với vô số vụ án khác nhau, hiểu được trạng thái tâm lý khi hung thủ làm hại người bị hại trong các vụ án hình sự, họ cảm thấy đã phải chịu sự đối xử bất công, hoặc cho rằng thông qua pháp luật hoặc cảnh sát không đạt được tới hiệu quả báo thù mà mình kì vọng, vì thế mới lựa chọn cách làm cực đoan.
Suy nghĩ ở góc độ của Mục Hán, muốn báo thù Tống Triều Dương cũng là việc rất đương nhiên.
Từ tối hôm trước biết được Mục Hán gửi tới một tờ chi phiếu với số tiền không hề nhỏ, ngày hôm sau lại cử người chủ động tới văn phòng luật sư để đưa thư tha lỗi, Lý Hương Quân đã có nghi ngờ.
Theo trắc nghiệm tâm lý của cô đối với Mục Hán, Mục Hán cho dù muốn quen biết với mình nhưng chắc cũng không tới mức hạ mình tới vậy.
Kết quả mới qua một thời gian, Tống Triều Dương lại xảy ra chuyện. Thì ra Mục Hán đợi ở đây.
Nhưng có nghi ngờ thì phải nói ra để cảnh sát chuyên nghiệp đi điều tra, trong lòng Lý Hương Quân, hiện giờ sự an toàn của Tống Triều Dương quan trọng hơn tất cả.
Thú Y lái chiếc xe hơi màu đen, cùng dòng xe trên phố, từ từ di chuyển về phía trước.
Tống Triều Dương vẫn hôn mê trên ghế sau, không hề nhúc nhích giống như một người chết.
Sau khi rẽ qua vài con phố, Thú Y liền lại xe vào một bãi đậu xe dưới lòng đất, dừng ở góc không có camera theo dõi, tắt xe, tắt đèn, nhưng không xuống xe, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Sau chừng hơn mười phút, Thú Y thấy bãi đậu xe không có động tĩnh gì, mới khẽ nhấn vào một chỗ kín đáo trên bảng điều khiển của xe, màu bên ngoài xe lập tức từ màu đen biến thành màu trắng với tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường.