Giây phút nhìn vào phần tin nhắn, Lý Tương Tư suýt chút nữa đã oà khóc. Trong lòng cô cảm thấy vừa tủi thân, vừa phẫn nộ lại càng thấy đau lòng. Cô gặp nguy hiểm mà Tống Triều Dương chẳng những không ở bên cạnh cô mà lại còn bỏ cô lại một mình chạy mất.
Thực sự là Lý Tương Tư nghĩ như vậy.
Cô gọi cho Tống Triều Dương hết lần này tới lần khác, trong lòng cô nghĩ gọi cho được cho Tống Triều Dương thì sẽ mắng cậu thế nào, thế nhưng lần nào cái mà cô nghe thấy cũng là lời nhắn không nhấc máy từ tổng đài.
“Đồ khốn kiếp, lúc cần thì chẳng thấy đâu, đã vậy lại còn dám bỏ bom tôi sao?” Lý Tương Tư thậm chí còn kích động tới mức suýt thì ném điện thoại xuống đất.
Lý Tam Giang gọi mười mấy lần liền mà điện thoại của Lý Tương Tư vẫn đang trong tình trạng máy bận, điều này khiến Lý Tam Giang có một dự cảm không lành giống như Hứa Tất Thành.
Ông nghĩ xem rốt cuộc mình có nên lợi dụng đặc quyền trong tay để điều động ban ngành đặc biệt hay không. Nếu thực sự Lý Tương Tư ở vào tình cảnh nguy hiểm như là bị người ta khống chế uy hiếp thì Lý Tam Giang hoàn toàn có quyền hạn ra mệnh lệnh tương quan.
Nhưng cứ hễ nghĩ tới vụ việc mà Tư Hình gây ra thời gian trước xém chút đã trở thành trò hề cho cả ban ngành an ninh thì Lý Tam Giang lại có chút do dự.
Chuyện này do Hứa Tất Thành phụ trách hay do ông phụ trách thì cục diện khác nhau một trời một vực.
Nếu ông báo là người nhà gặp nguy hiểm thì thậm chí ông có thể trực tiếp có được quyền hạn điều động bộ đội phi hành đặc nhiệm.
Nhưng như vậy thì động tĩnh sẽ còn lớn hơn cả chuyện của Tư Hình đợt trước.
“Nghĩ đủ mọi cách, đi tới đó với tốc độ nhanh nhất, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho con bé!”
Lý Tam Giang do dự vài phút rồi ông vẫn quyết định để Hứa Tất Thành đi xử lý. Ông gọi lại vào điện thoại vệ tinh của Hứa Tất Thành ra lệnh.
“Rõ!” Hứa Tất Thành đáp.
Cúp điện thoại của Hứa Tất Thành xong, Lý Tam Giang lại có một vài sắp xếp. Một là điều động lực lượng riêng của mình tới hiện trường với tốc độ nhanh nhất có thể để tránh xảy ra việc tới lúc đó không phản ứng kịp như trong dự liệu của ông và Hứa Tất Thành.
Hai là bố trí các ban ngành như là cảnh sát giao thông và công an để toàn lực phối hợp với Hứa Tất Thành. Ông hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được là sau khi ông ra lệnh cho Hứa Tất Thành phải nghĩ đủ mọi cách để dốc toàn lực đi tới hiện trường thì đoạn đường mà Hứa Tất Thành đi qua chắc chắn sẽ là một đống đổ nát. Nếu không phải vì sợ cuối cùng là mình lo lắng hão thì Lý Tam Giang thậm chí còn muốn phái cả trực thăng tới.
Thứ ba là thông báo tới ban ngành thông tin tiến hành quản chế tín hiệu ở đoạn đường mà Hứa Tất Thành đi qua. Bây giờ người dân rất tích cực hóng biến, hơn nữa lại còn thích cho lên mạng. Nhữngtin tức gây tổn hại đến hình tượng như thế này thì các ban ngành có liên quan nhất định phải khống chế ngay từ đầu.
Gọi xong những cuộc điện thoại này, Lý Tam Giang lại gọi vào điện thoại của Lý Tương Tư, may mà lần này đã kết nối được.
“Ông nội ơi…” Lý Tương Tư kêu lên một tiếng xong cũng chẳng nói được gì nữa, mũi cô sụt sịt, chuẩn bị khóc tới nơi rồi.
Nghe tiếng nấc nghẹn truyền tới từ điện thoại, trong lòng Lý Tam Giang cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, ông thầm thở phào một tiếng. Ông sợ nhất là việc điện thoại của Lý Tương Tư tắt máy hoặc không nghe máy, nếu như vậy thì suy đoán của ông và Hứa Tất Thành có khả năng là sự thật: Lý Tương Tư bị người ta khống chế!
“Nhóc à, con đừng sợ!” Lý Tam Giang cố gắng để giọng nói của mình trở nên hiền hoà.
Lý Tương Tư là con gái độc nhất, đời thứ ba chỉ có một độc đinh này, Lý Tam Giang không cưng chiều mới là lạ.
Nghe thấy giọng nói an ủi của Lý Tam Giang, Lý Tương Tư lại càng thấy tủi thân hơn.
Ban nãy khi vừa gọi điện cho Hứa Tất Thành xong cô còn cảm thấy có chút sợ hãi nhưng bây giờ đã bị Tống Triều Dương chọc tức đến mức tan biến hết rồi.
“Con bây giờ đang ở đâu?” Lý Tam Giang dịu dàng hỏi.
“Con vẫn đang ở trong tiệm bánh gato, cậu bảo con đợi ở đây!” Lý Tương Tư sụt sịt nói.
“Tên cướp điện thoại của con không tới tìm con nữa chứ?” Lý Tam Giang không yên tâm hỏi lại một câu.
“Không ạ!” Lý Tương Tư đáp.
“Vậy thì tốt!” Lý Tam Giang cảm thấy yên tâm hẳn: “Con đừng ngắt máy của ông nội, nếu tên đó còn tới tìm con thì con đưa điện thoại cho hắn để ông nội nói chuyện với hắn!” Khi nói câu này, khuôn mặt của Lý Tam Giang vô cùng đáng sợ.
“Ừm…” Lý Tương Tư không muốn lắm, cô vẫn muốn gọi điện thoại cho Tống Triều Dương.
“Nghe lời đi!” Lý Tam Giang khuyên: “Cậu con cũng sắp tới rồi, đừng cúp máy, con cứ đợi ở đó, kể cả cảnh sát tới thì cũng đừng chạy đi đâu cả!”
“Vâng ạ!” Nghe thấy ngữ khí của Lý Tam Giang có gì đó không đúng, Lý Tương Tư ngoan ngoãn đáp.
Lúc nữa tôi sẽ tính sổ với cậu!
Siết chặt điện thoại trong tay, Lý Tương Tư thầm mắng.
Đến Lý Tam Giang còn cảm thấy căng thẳng nữa là Hứa Tất Thành, anh lại càng lo lắng hơn thế. Cúp máy xong, anh không kiềm chế được mà thúc giục tài xế: “Nhanh hơn nữa đi!”
Nhân viên lái xe có chút bất lực, anh ta lái xe ô tô chứ có phải là lái máy bay đâu. Bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, trên đường đã tắc kín cả rồi.
Hứa Tất Thành cầm bộ đàm hét lớn lên để những chiếc xe ô tô phía trước nhường đường.
Gặp phải tình cảnh này, hầu hết người lái xe đều vô cùng phối hợp, họ cố gắng dẹp sang hai bên để nhường đường cho xe cảnh sát.
Tài xế trên xe cảnh sát tập trung quan sát, thận trọng lái về phía trước. Lúc này, một chiếc xe trước mặt vừa rời khỏi vị trí. Thế nhưng một chiếc BMW màu đỏ bên tay phải bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có khe hở để chen lên thì hắn ta cứ như là không nghe thấy tiếng báo động của cảnh sát vậy, cố chấp đánh lái định chen vào.
Nhìn thấy sắp đâm vào nhau đến nơi, tài xế vô thức dẫm mạnh chân phanh. Hứa Tất Thành lúc này lòng dạ nóng như lửa đốt lập tức hô lớn lên: “Đâm vào nó!”
Tài xế chần chừ nửa giây rồi đạp chân ga xuống, xe cảnh sát tựa như một con sư tử đang gào lên đâm thẳng vào đầu xe bên trái của chiếc BMW màu đỏ.
Tiếp sau đó là một tràng âm thanh nhức óc của lốp ma sát với mặt đường, chiếc BMW màu đỏ bị đâm đến nỗi lệch phương hướng, dưới tác động của xe cảnh sát nó lại đâm vào một chiếc xe con khác ở làn đường bên phải.
“Bùm!” một tiếng, nắp ca pô của chiếc BMW màu đỏ bị đâm tới mức bật lên. Lại thêm hai tiếng “bụp! bụp!” nữa, túi khí bảo vệ ở ghế lái bung ra.
Chiếc BMW tự động tắt máy rồi một làn khói trắng nghi ngút bốc ra từ động cơ.
Từ ô cửa sổ vỡ vụn có thể nhìn ra được người ngồi trên ghế lái được túi khí bảo vệ là một cô gái trẻ chỉ ngoài hai mươi tuổi đang bất động, có lẽ đã bị ngất đi rồi.
Vừa vào tháng Tư, nhiệt độ ở Kinh Thành vẫn chưa cao nhưng cô gái trẻ đó lại mặc một chiếc váy hai dây màu trắng.
Nhìn bộ dạng sốt sắng của Hứa Tất Thành thì lái xe biết rằng sự việc vô cùng gấp gáp. Thế là anh lập tức đạp chân ga rồi thuận theo khoảng trống giữa hai đầu xe lách về phía trước.
Chỉ nghe thấy một tràng ò e í e kêu loại xạ. Chiếc xe cảnh sát đi qua để lại một đống thuỷ tinh và gương chiếu hậu trên đường.
“Chết tiệt…”
“Đậu má…”
Bên trong những chiếc xe bị quệt hoặc va chạm đều phát ra những tiếng chửi rủa.