Ýcủa hắn là giống như lần trước hạ độc Tống Triều Dương ở trường học, nghĩ cách cho nhân viên làm việc ở nhà hàng Tây xảy ra chuyện ngoài ý muốn không đi làm được để hắn cải trang thay thế rồi hạ thủ với Tống Triều Dương.
“Hơi khó đấy.” Thú Y nghĩ một hồi rồi lắc lắc đầu.
“Thể hình và tính cách của anh và Lạc Đà đều không phù hợp!” Thú Y ngẩng đầu lên nhìn Đầu Trọc rồi lại nhìn người đàn ông lùn đô con có cái tên Lạc Đà nói.
Lần trước ở trường học chính vì không tìm được người có thể hình phù hợp nên chỉ đành dị dung khuôn mặt. Theo suy nghĩ của Thú Ý thì tốt nhất là mỗi lần thay thế phải tìm được nguyên bản thì nhất thời sẽ không bị lộ tẩy.
“Tôi đi giả làm nhân viên phục vụ cũng chẳng phải không được, chỉ là thời gian ngắn quá, trong lúc gấp gáp sẽ để lại quá nhiều dấu vết. Cũng giống như lần trước, tôi và anh giả làm giáo viên thể dục và bác sỹ ở phòng y tế ấy, tuy đã thành công nhưng vì trường học không hề có hai người này nên cuối cùng vẫn để lại không ít di chứng.”
“Đúng vậy!” Đầu Trọc gật gật đầu: “Lần trước vì để xoá đi camera ở trong trường học tôi đã mất không ít công sức!”
Đầu Trọc hiểu Thú Ý muốn nói gì: Thú Y muốn gắng hết sức để không gây ra động tĩnh gì lớn mà âm thầm đưa được người đi.
“Xem ra là tôi chẳng có việc gì ở đây rồi.” Lạc Đà lùn đô con giơ hai tay lên nói.
Vai trò của Lạc Đà là tay đánh thuê, chỉ khi nào cần dùng tới vũ lực thì hắn mới xuất hiện.
Lần này Thú Y và Đầu Trọc mời hắn tới cũng là vì mục đích này.
Nhưng hắn có thể nhìn rõ ra được là Thú Ý muốn lợi dụng khoảng thời gian mà Lý Tương Tư hẹn Tống Triều Dương để ra tay.
Ra tay với Tống Triều Dương ở nơi công cộng thì bỏ thuốc là cách hiệu quả nhất. Vậy nên có khả năng là không cần dùng tới hắn.
“Đừng nóng vội.” Đầu Trọc lắc lắc đầu rồi nói với Lạc Đà: “Tới lúc đó anh có thể phụ trách chi viện. Anh chưa từng đụng độ tên nhóc này đâu, quả thật là có chút biến thái.”
“Nếu đã bảo anh giúp đỡ thì chắc chắn sẽ chẳng có chuyện để anh tay không đi về đâu.” Thú Y gật đầu nói: “Thêm một người thì thêm một phần đảm bảo mà.”
Thấy Đầu Trọc và Thú Y quả thực không có ý định hất mình ra để làm riêng, Lạc Đà cũng chẳng cố chấp nữa.
“Để tôi lên kế hoạch hành động.” Thú Y nói với Đầu Trọc và Lạc Đà: “Hai người các anh thay nhau nghỉ ngơi đi, gắng hết sức để trạng thái ở mức tốt nhất!”
“OK.” Lạc Đà và Đầu Trọc cùng gật đầu.
Tống Triều Dương tỉnh dậy vì đói.
Cậu vẫn chưa ăn từ lúc ở Cục Công an, sau khi Lý Hương Quân đưa cậu ra thì cho cậu về thẳng cổng của khu căn hộ luôn.
Cậu cứ mải suy nghĩ nên cũng không nhớ ra việc mình chưa ăn mà đi thẳng lên lầu. Kết quả là càng ngủ càng đói, đói quá mà tỉnh dậy thì chẳng thể ngủ được nữa.
Tống Triều Dương lục lọi một hồi trong tủ lạnh chỉ tìm được một hộp mì gói và một quả trứng.
Chẳng biết trứng đã để từ bao giờ nữa rồi, không ăn được nữa. Tống Triều Dương bóc hộp mỳ ra nhìn thì thấy vẫn chưa hỏng liền úp một bát mì chống đói.
Tống Triều Dương nghịch điện thoại cho tới khi tiếng chuông vang lên. Nhìn thấy số điện thoại của Lý Tương Tư, cậu mới nhớ là sắp đến giờ rồi.
“Cậu ra ngoài chưa đấy?” Lý Tương Tư hỏi trong điện thoại.
“Tôi đang ở trên xe, đường tắc quá.” Tống Triều Dương liền mở miệng nói dối.
“Cũng có xa lắm đâu, bày đặt ngồi taxi làm gì chứ?” Lý Tương Tư trách móc: “Đi bộ còn nhanh hơn là ngồi xe đấy.”
“Để tôi xem xem, nếu còn tắc quá thì tôi xuống xe đi bộ qua đó.” Tống Triều Dương lại nói.
“Vậy thì cậu nhanh lên.” Lý Tương Tư dặn trong điện thoại.
Phù!
Cúp máy xong, Tống Triều Dương thở phào một hơi. Nếu để Lý Tương Tư biết được là cậu quên mất thời gian đã hẹn thì chắc chắn cô lại phát rồ lên.
Tống Triều Dương cầm áo khoác lên, đi giày vào rồi tức tốc ra khỏi cửa.
Tít tít!
Một âm thanh khẽ vang lên trong phòng, Mèo Rừng ban nãy còn đang ngáy khò khò ở trên sô pha tựa như nghe thấy một tiếng sấm nổ, anh ta liền lập tức chồm dậy nhào tới thiết bị giám sát.
“Lúc này cậu ta định đi đâu chứ?” Mèo Rừng nhíu mày rồi lại nhìn đồng hồ trên tay.
“Ờ, chắc là đi ăn cơm.”
Mèo Rừng suy đoán.
Do sợ bên cạnh Tống Triều Dương có người của ban ngành an ninh nên Mèo Rừng căn bản là không dám xâm nhập vào nhà của Tống Triều Dương và anh ta cũng chẳng dám nghe trộm điện thoại của Tống Triều Dương, lại càng không dám lắp đặt thiết bị giám sát nghe trộm ở trên người Tống Triều Dương hay là nhà cậu.
Nhìn thấy Tống Triều Dương ra khỏi nhà, đi vào thang máy, Mèo Rừng liền suy nghĩ vài giây, sau đó liền phi như bay vào nhà vệ sinh để xử lý lớp hóa trang trên khuôn mặt rồi cũng đi theo.
Thân phận mà Mèo Rừng nguỵ trang lúc này là DJ của một hộp đêm cao cấp. Lúc này anh đi ăn cơm rồi đi làm là thuộc phạm trù hoạt động bình thường.
Khi thuê nhà ở khu căn hộ này của Tống Triều Dương thì Mèo Rừng cố gắng hết mức để thân phận hiện tại của bản thân trông có vẻ bình thường hết sức có thể.
Thân phận anh dùng là thân phận của người tàng hình mà lúc trước Bố Già sắp xếp, tất cả tư liệu đều là thật, bao gồm cả chứng minh thư. Chẳng qua Mèo Rừng chỉ cần cải trang thành dáng vẻ của người này mà thôi.
Kể cả cái nghề DJ này trên tài liệu chính thức cũng có ghi chép, hơn nữa Mèo Rừng quả thực cũng tinh thông kỹ năng này.
Lương của DJ không thấp, có thể coi như là mức lương tương đối, thêm vào đó là thi thoảng còn được tip nên một tháng cũng kiếm được vài vạn tệ. Chỉ có thân phận và thu nhập này ở khu căn hộ cao cấp như Hoàng Triều Nhất Phẩm mới không khiến người khác chú ý.
Mèo Rừng cố tình đi chậm lại, đến khi Tống Triều Dương chuẩn bị ra khỏi cổng lớn của khu căn hộ thì anh mới ra khỏi cửa toà nhà. Nhưng khi thấy hướng Tống Triều Dương rẽ thì anh lại hơi ngây ra, nó ngược với hướng mà anh đi làm.
Mèo Rừng lén quan sát bốn phía một hồi rồi nghiến răng giả bộ đi loanh quanh theo sau Tống Triều Dương.
Hơn 6 giờ chiều chính là giờ cao điểm tan ca, người đi bộ trên đường gần như áp sát vào nhau, chân dẫm lên nhau. Sau khi Mèo Rừng ra khỏi cổng lớn của khu căn hộ thì đã chẳng thấy bóng dáng của Tống Triều Dương đâu nữa rồi.
Mèo Rừng không nản lòng mà đi tiếp về phía trước hai tuyến đường nữa nhưng suốt cả chặng đường anh chẳng hề thấy Tống Triều Dương.
Cái tên khốn này lại chạy đi đâu rồi? Mèo Rừng thầm mắng trong đầu.
Khi bước tới một hàng ăn thì Mèo Rừng rẽ bừa vào đó.
Dòng người qua lại nườm nượp, Mèo Rừng cơ bản là không cách nào quan sát và phán đoán được có bao nhiêu người theo dõi Tống Triều Dương nên nếu không muốn bản thân bị lộ thì anh chỉ đành bỏ cuộc.
Lúc trước Bố Già từng cảnh cáo anh rằng kể cả có phải bỏ việc cứu trợ Tống Triều Dương thì cũng tuyệt đối không được để bản thân bị cuốn vào nữa.
Hơn nữa cái này lại trái ngược hẳn với mệnh lệnh trước đây mà Bố Già giao cho anh khi phát hiện được Tống Triều Dương.
Lúc trước Bố Già yêu cầu Mèo Rừng kể cả có bị lộ thân phận thì cũng phải điều tra ra được tài liệu về Tống Triều Dương ở ngân hàng xem đã xảy ra vấn đề gì. Nhưng mấy hôm sau, chính vào lúc mà Tống Triều Dương sắp được thả ra thì Bố Già lại yêu cầu Mèo Rừng phải chú ý an toàn.