Điện thoại được tắt máy trước khi cho và túi hồ sơ, sau khi Tống Triều Dương lấy ra liền nhấn phím mở máy.
Lúc này, trợ lý đứng sau Mục Hán bốn năm mét, cố gắng không thu hút chú ý, ở góc độ mà người khác không nhìn thấy, khẽ ấn vào mặt sau túi hồ sơ.
Tống Triều Dương vừa mới mở máy liền nhận được thông báo tin nhắn, hiển thị số lạ, nhìn giống như điện thoại cá nhân.
Đối với những tin nhắn này, Tống Triều Dương không bao giờ xem, thường là xóa luôn đi.
Thậm chí trong danh bạ điện thoại của cậu chỉ có một số điện thoại: Đại tiểu thư xinh đẹp! Là lúc vừa mới tới trường Thực nghiệm số 4, sau khi ngồi cùng bàn với Lý Tương Tư, Lý Tương Tư lén lưu vào.
Chỉ cần là số điện thoại quan trọng, Tống Triều Dương đều ghi nhớ trong đầu.
Nhưng Lý Hương Quân nhìn thấy mấy chữ phía trước thông báo tin nhắn, “Em nhớ anh…”
Tống Triều Dương vẫn chưa kịp xóa, Lý Hương Quân liền giật lấy điện thoại của Tống Triều Dương, mở tin nhắn ra.
Sau khi mở tin nhắn, phía trước là một dòng chữ, “Em nhớ anh, đây là hình của em.” Sau đó còn là một dòng thông báo tiến độ tải hình, Lý Hương Quân tiện tay nhấn tải.
“Làm gì vậy, chắc chắn là mấy thứ quảng cáo.”
“Cũng chưa biết trước được.” Lý Hương Quân cười nhạt một tiếng, giữ chặt điện thoại, không để Tống Triều Dương giành lại.
“Một ngày ở trường không lo học hành toàn làm những việc không đâu vào đâu!” Lý Hương Quân trừng mắt mắng.
Tống Triều Dương chỉ biết gượng cười một tiếng, tuy cậu chưa từng hẹn hò yêu đương nhưng những cảnh thế này đã xem không biết bao nhiêu ở trên mạng và trên ti vi.
Người con gái khi yêu rất nhạy cảm, chỉ sợ một khi không chú ý, bạn trai của mình sẽ bị cô gái khác dụ dỗ mất.
Lý Hương Quân cũng không phải ngoại lệ, theo Lý Hương Quân, Tống Triều Dương và Lý Tương Tư thực sự có chút không rõ ràng.
Hình không lớn, không tới một phút đã tải xong, mở ra xem, thì ra là một hình quảng cáo app vay tiền.
“Nhìn đi, đã nói là tin nhắn rác rồi mà còn không tin.” Tống Triều Dương chỉ biết nói vậy.
“Hừm!” Lý Hương Quân ném điện thoại vào ngực Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương luống cuống đón lấy điện thoại, sau đó xóa tin nhắn này đi.
Mục Hán và Tống Triều Dương trao đổi số điện thoại, trò chuyện vài câu khách sáo, nhạt nhẽo sau đó mới dẫn trợ lý vóc dáng bốc lửa sau lưng đi xuống tòa nhà văn phòng.
“Mặc dù Mục Hán là người rất thực tế, dáng dấp thương nhân điển hình, nhưng ở việc lần này, đúng là đã khoan dung độ lượng, anh đừng tới giả bộ cũng không làm được như vậy!” Đợi sau khi Mục Hán rời đi, Lý Hương Quân trừng mắt nói.
“Em tưởng rằng ông ta có ý tốt với anh à?” Tống Triều Dương nhếch khóe miệng, “Chẳng qua chỉ là nể mặt em thôi!”
Ngay khi nhìn thấy Mục Hán, Tống Triều Dương liền phát hiện ra ánh mắt Mục Hán nhìn mình có ánh lên vẻ dữ dằn, giống như ánh mắt của linh cẩu khi đang ăn thì nhìn thấy con vật khác muốn giành thức ăn của nó.
“Anh cứ mặc kệ người ta có thái độ gì, nói chung nếu như người ta không giơ cao đánh khẽ, anh chí ít còn phải ăn cơm tù thêm một tuần nữa.” Lý Hương Quân cả giận nói, “Hơn nữa, nể mặt em khiến anh rất mất mặt sao?”
Tống Triều Dương không cần đoán cũng biết, chắc chắn Lý Hương Quân đã có vai trò rất lớn trong việc này, mặc dù mình đã nhờ La Anh Hoa cảnh cáo đôi chút với Mục Hán, nhưng chắc rằng vẫn chưa nhanh như vậy.
“Sao có thể như vậy chứ, không có việc gì mà lại tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì là kẻ cướp. Anh sợ ông ta có ý đồ xầu với em!” Tống Triều Dương cười hì hì nói gật đầu với Lý Hương Quân: “Em vất vả rồi!”
Lý Hương Quân khá hài lòng nhưng vẫn không có thái độ dễ chịu với Tống Triều Dương, sau khi nói xong liền quay đầu, bước xuống lầu trên đôi giày cao gót.
“Vậy giờ anh phải làm sao? Bây giờ có tới trường không?” Tống Triều Dương đuổi theo sau hỏi.
Lý Hương Quân hôm qua đã nhắc tới việc sẽ chuyển trường giúp cậu, Tống Triều Dương rất hiểu tác phong làm việc của Lý Hương Quân, chắc chắn nói một là một, hai là hai.
Mình đi học ở trường Thực nghiệm số 4 chưa được mấy buổi đã lại phải chuyển trường.
“Đi cái gì mà đi!” Lý Hương Quân dừng bước, quay đầu lại, hai mắt ánh lên vẻ sắc lạnh: “Đi cái gì mà đi? Anh còn muốn đi gặp Lý Tương Tư sao? Một ngày không gặp, trong lòng anh có phải là giống như thiếu đi một miếng thịt không?”
Tống Triều Dương lập tức giơ hai tay, làm bộ đầu hàng: “Em nói linh tinh gì vậy, anh chỉ hỏi đại một câu vậy thôi mà!”
Cậu cũng muốn giải thích đôi điều nhưng trong lòng thực sự có chút chột dạ.
“Mai dẫn anh đi báo danh!” Lý Hương Quân cả giận nói.
Tống Triều Dương biết rằng Lý Hương Quân vẫn còn giận dỗi vì việc giữa mình và Lý Tương Tư, nhưng cậu cũng không để bụng, vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Lý Hương Quân lên xe Porsche.
Lý Hương Quân lái xe, Tống Triều Dương ngồi ở ghế lái phụ, thi thoảng lại kiếm chuyện để nói, hai người đều không hề phát hiện ra, trong dòng xe phía sau có một chiếc xe sản xuất trong nước thông thường đang bám sát theo họ.
Sau khi đi qua ba cột đèn xanh đèn đỏ, chiếc xe hơi đi theo sau họ liền rẽ vào một lối rẽ, một chiếc xe màu khác dừng cách đầu đường không xa tiếp tục bám theo.
Sự chú ý của Tống Triều Dương đều dồn hết lên người Lý Hương Quân nên không hề phát hiện ra.
Hôm qua Lý Hương Quân bị Lý Tứ Hải làm cho vô cùng sợ hãi, vì thế hôm nay không dám ở lâu bên cạnh Tống Triều Dương, đưa Tống Triều Dương về tới cửa khu chung cư liền bảo cậu xuống xe.
Lý Hương Quân bảo cậu không có việc gì làm thì hãy ở trong nhà, đừng đi lại lung tung.
Tống Triều Dương biết, Lý Hương Quân sợ rằng mình lén đi tìm Lý Tương Tư.
Trò chuyện mấy câu xong, Tống Triều Dương liền chậm rãi xuống xe, tới cơm cũng quên ăn, cứ thế về nhà.
Sau khi Tống Triều Dương vào khu chung cư được chừng hơn nửa tiếng, trong một chiếc xe hơi cách đó không xe, gã Đầu Trọc liền đặt ống nhòm trong tay xuống, nói với một người đàn ông lùn bệ vệ ngồi ở ghế lái: “Đi thôi.”
Trong một căn phòng của tòa nhà bên cạnh nhà Tống Triều Dương, Mèo Rừng vẫn chăm chú nhìn theo Tống Triều Dương đi vào cửa lớn.
Vừa rồi trong xe vẫn còn hứa hẹn chắc chắn, nhưng vào tới cửa một cái, Tống Triều Dương liền muốn gọi điện cho Lý Tương Tư.
Không phải vì cậu nhớ nhung gì Lý Tương Tư, mà là vừa rồi Lý Hương Quân vô tình lỡ lời, nói rằng gặp Hứa Tất Thành ở ngoài cửa.
Hứa Tất Thành chắc đã biết tin mình được thả, Lý Tương Tư cũng sẽ biết, nếu như mình giả vờ lơ đi không gọi điện thoại, sau này sẽ bị Lý Tương Tư càu nhàu.
Tống Triều Dương nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nói với Lý Tương Tư một tiếng.
Điện thoại kết nối, Lý Tương Tư đầu bên kia khẽ “alo” một tiếng.
Tống Triều Dương lặng lẽ lắng nghe, nghe thấy tiếng giảng bài của giáo viên chủ nhiệm mới chợt nhớ ra, Lý Tương Tư không phải đang rảnh rỗi giống như mình lúc này.
Nhìn thời gian, chưa tới 11 giờ, sắp hết tiết ba.
“Bây giờ là giờ học bình thường, đợi cậu tan học rồi gọi cho cậu!” Tống Triều Dương nói xong liền ngắt điện thoại.
Vốn định đi ngủ nhưng bây giờ mà ngủ chắc chắn sẽ bị Lý Tương Tư đánh thức, Tống Triều Dương liền vứt điện thoại, cầm đồ lót chui vào phòng tắm để thay.