"Cho Tống Triều Dương một bài học để cậu ta hiểu được rằng nếu chỉ dựa vào cái danh của tôi thì cũng không thể khiến cậu ta ngông nghênh hống hách ở Kinh Thành, muốn làm gì thì làm, muốn gây sự với ai thì gây sự được.” Lý Tứ Hải nói thẳng luôn.
Câu nói này khiến Đỗ Tu Hải hơi ngây ra, anh phân tích tính chân thật trong đó, phán đoán xem từ sâu trong đáy lòng Lý Tứ Hải liệu có phải thật sự nghĩ như vậy hay không. Anh cố nhớ lại, dựa vào sự hiểu biết của mình với Lý Tứ Hải thì Đỗ Tu Hải quả thực không nảy sinh nghi ngờ quá lớn với câu nói này của Lý tứ Hải.
Nếu anh là Lý Tứ Hải thì nói không chừng cũng sẽ làm như vậy. Chỉ mỗi việc ghen ăn tức ở giữa bạn học với nhau thôi mà Tống Triều Dương đã dám đánh người ta đến mức ngất đi, nặng đến nỗi phải nhập viện. Sau này nếu còn nảy sinh ra xung đột gì lớn hơn nữa không biết chừng sẽ còn xảy ra án mạng.
“Tôi biết phải làm thế nào rồi.” Đỗ Tu Hải hiểu ý nói. Cũng chỉ là bảo anh sắp xếp để Mục Hán cho Tống Triều Dương nếm chút khổ sở, chịu chút kinh hãi để nhớ kỹ bài học này, sau này bớt hung hăng đi mà thôi.
Quả thật anh ta không nghĩ đến việc liệu Lý Tứ Hải có dụng ý gì khác hay không. Dựa vào sự hiểu biết của anh ta về Lý Tứ Hải thì ra tay dạy bảo hậu bối dựa vào danh tiếng của ông để hống hách quả thật phù hợp với đặc điểm tính cách của ông.
“Cho cậu ta nếm chút khổ sở ngoài da để sau này ngoan ngoãn vào.” Lý Tứ Hải lại dặn dò thêm một câu nữa rồi cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Lý Tứ Hải, Đỗ Tu Hải mới cảm thấy lạnh buốt cả người, anh phát hiện ra chiếc áo sơ mi mình đang mặc đã bị mồ hôi thấm ướt sũng. Áp lực mà Lý Tứ Hải đè lên anh quá lớn, cảm giác đi bộ trên dây thép cũng chẳng kích thích như là cảm giác mà ông đem tới, toàn bộ đều là sự sợ hãi.
Ngay lập tức Đỗ Tu Hải hạ quyết tâm không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được. Sớm muộn gì cũng có một ngày chỉ mỗi ám ảnh tâm lý mà anh tự đè lên mình thôi cũng sẽ khiến anh không ngóc đầu lên được. Nếu anh còn không nhanh chóng dừng tay thì sẽ có một ngày không cần người ta phải tới xử lý anh mà anh cũng sẽ tự khiến mình hoá điên.
Anh suy nghĩ vài phút rồi gọi thẳng cho Mục Hán. Nếu như Lý Tứ Hải đã biết chuyện Mục Hán tìm tới anh rồi thì anh cũng chẳng nhất thiết phải mờ mờ ám ám với Mục Hán nữa, như vậy sẽ chỉ khiến Lý Tứ Hải dấy lên nghi ngờ.
Tốc độ Mục Hán nhận điện thoại rất nhanh, chỉ kêu chuông có hai lần mà đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói của Mục Hán. Đỗ Tu Hải không phí lời mà hỏi thẳng luôn: “Anh định xử lý chuyện có liên quan tới con trai anh như nào?”
Mục Hán chỉ hơi ngây ra một chút rồi lập tức nói luôn: “Nhất định là bồi thường cho xong chuyện.” Ông ta tưởng Đỗ Tu Hải sẽ hiểu nhầm nên thêm một câu: “Buổi trưa tôi đã đưa ngân phiếu qua đó rồi.”
“Thế cậu học sinh kia thì sao?” Đỗ Tu Hải lại hỏi.
Lần này thì quả thật là Mục Hán không hiểu nổi, ông ta không biết câu này của Đỗ Tu Hải là có ý gì. Ông ta do dự vài phút rồi mới không chắc chắn mà hỏi lại: “Để sức khoẻ của Mục Đức Cao hồi phục lại rồi tôi sẽ bảo nó đích thân tới xin lỗi?”
“Ông nghĩ vậy thật sao?” Đỗ Tu Hải cười khẩy một tiếng hỏi: “Ông thật sự định bỏ qua cho cậu ta như vậy?”
Còn muốn thế nào nữa? Lẽ nào để đích thân ông ta đi sao? Phải biết là người nằm trên giường bệnh là con trai ông ta, ông ta phải bồi thường tiền lại còn định để con trai ông ta sau khi bình phục phải đi xin lỗi đứa đánh nó còn chẳng nói làm gì, bây giờ lại còn bảo ông ta đích thân đi hạ giọng nịnh nọt xin lỗi lấy lòng một đứa học sinh mười mấy tuổi chắc?
“Không bỏ qua thì còn làm thế nào được? Không gây sự được thì chẳng lẽ tôi không được tránh à?” Mục Hán rất ít khi nói với Đỗ Tu Hải bằng thái độ như vậy, ông ta quả thực cảm thấy Đỗ Tu Hải không coi ông ta là người.
Đỗ Tu Hải nghe được ngữ khí tức tối của Mục Hán nhưng anh căn bản chẳng thèm để ý. Trong mắt anh, Mục Hán chẳng qua là một con rối bị giật dây trong tay anh mà thôi, anh muốn Mục Hán làm thế nào thì Mục Hán cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu ngày nào đó không nghe lời thì anh đập một phát chết luôn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Đỗ Tu Hải chưa bao giờ giấu giếm sự coi khinh của mình với ông ta.
“Bây giờ tôi cho anh cơ hội để báo thù anh thấy thế nào?” Đỗ Tu Hải hỏi.
Mục Hán nghe xong câu này, trong lòng ông ta bỗng thảng thốt, thực sự là ông ta bị câu nói này làm cho đờ đẫn. Đỗ Tu Hải thật sự để ông ta làm vậy sao? Lẽ nào anh ta không sợ mình dây vào Lý Hương Quân nữa? Lẽ nào không sợ người đứng sau Lý Hương Quân báo thù mình rồi kéo theo cả anh ta vào sao? Liệu có khi nào là Đỗ Tu Hải phát hiện ra mánh khoé của mình, biết được là mình đã âm thầm phái người đối phó với Tống Triều Dương hay không?
Sự tức giận vừa dấy lên trong lòng Mục Hán đã bị doạ cho tan tành khói mây. Lúc này ông ta vô cùng căng thẳng, ông ta e sợ Đỗ Tu Hải nghi ngờ mánh khoé của mình, cho rằng mình đã bắt đầu không nghe theo sự chỉ huy của anh ta.
“Lãnh đạo à, thật sự tôi chỉ muốn chuyện này giải quyết êm đẹp. Bồi thường tiền cũng được, xin lỗi cũng được, thật sự bảo đích thân tôi đi thì cũng chẳng sao!” Mục Hán không hay biết suy nghĩ thật sự của Đỗ Tu Hải nên chỉ đành hỏi dò, thậm chí ông ta còn giảm thấp đi tiêu chuẩn của bản thân để xem phản ứng của Đỗ Tu Hải thế nào.
“Anh không cần phải thăm dò tôi, những lời tôi nói đều là thật.” Đỗ Tu Hải chế giễu.
“Vậy anh định bảo tôi làm thế nào?” Nghe tới đây, Mục Hán mới có chút tin vào lời của Đỗ Tu Hải, ông ta do dự hỏi.
“Tên nhóc này quá ngông nghênh, tôi cũng cảm thấy chướng mắt.” Đỗ Tu Hải hơi ngừng lại một lúc rồi lại nói: “Tìm người dạy cho cậu ta một bài học, cho cậu ta nếm chút khổ sở, nhận một bài học để cho nhớ đời.”
“Dạy bảo tới mức thế nào?” Mục Hán dè dặt thận trọng hỏi.
“Vừa vừa thôi là được, đừng quá đà, nếm chút khổ ngoài da thôi nhưng không được làm bị thương đến gân cốt.” Đỗ Tu Hải bỗng nhiên nhớ đến tính cách của Mục Hán nên không yên tâm dặn dò: “Nhất định không được nặng tay, nhỡ kỹ đấy, đừng có đụng đến gân cốt, người ta cũng là người có máu mặt. Nếu ông mà đánh bị làm sao thì đừng nói là ông, đến ngay cả tôi cũng không yên ổn được đâu.