Tại doanh trại quân sự ở khu ngoại ô, Đào Bình An – Cục trưởng Cục 9 đang ngồi ở trong văn phòng của mình. Một tay ông cầm một chiếc điện thoại phổ thông áp vào tai, miệng phát ra những tiếng cười ha hả sảng khoái.
“Lãnh đạo à, tôi vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống nhàn hạ lúc này của ngài.” Đào Bình An cười nói trong điện thoại. Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà Đào Bình An lại đáp: “Hôm nay quả thật tôi rảnh rỗi, không biết ngài có bận hay không thôi.”
“Được, vậy lát nữa chúng ta gặp nhau.” Đào Bình An lại nói thêm một câu nữa rồi tắt máy.
Ông đứng lên đi ra khỏi văn phòng. Ra tới gian ngoài ông liền nói với trợ lý: “Tôi có việc ra ngoài một lúc, nếu có việc hay tin tức gì quan trọng thì cậu trực tiếp thông qua bộ ngành tin tức của tổng bộ gửi tới thiết bị của tôi là được.”
Thư ký đáp lại một tiếng, Đào Bình An quay người đi xuống lầu. Ông lái một chiếc xe con phổ thông đi vào trong phố. Một tiếng sau, Đào Bình An lái xe tới một cái ngõ nhỏ trên con phố cổ, Tư Hình trông vô cùng thô tục đang đứng đợi ở đó.
“Chào lãnh đạo!” Nhìn thấy Đào Bình An, Tư Hình cười chào hỏi.
“Chào cái quái gì, tôi làm gì được nhàn hạ như anh.” Đào Bình An cười mắng: “Tôi hận một nỗi không hoán đổi được cho anh để cảm nhận vài ngày sống cuộc sống thong dong như thế này.”
Tư Hình không phản bác mà chỉ cười hê hê một tiếng. Sau đó ông cầm lấy chìa khoá trong tay Đào Bình An lái về một chỗ rộng rãi ở gần ngõ.
Khi Tư Hình quay lại thì Đào Bình An vẫn đứng trước ngõ, chắc là vẫn đợi ông. Tư Hình rảo bước, khuôn mặt nở nụ cười thô kệch lộ ra hàm răng vàng khè nói: “Ây dà, hôm nay tôi vinh hạnh quá, còn phiền ngài đứng đây đợi nữa, đúng là được dát vàng lên mặt rồi.”
“Cái mồm này của anh cứ xoen xoét xoen xoét ấy!” Đào Bình An trợn mắt mắng một câu rồi hai người họ tiến vào trong ngõ.
Hai người họ có quan hệ cấp trên cấp dưới từ ngày xưa, Tư Hình sau khi tham gia ban ngành an ninh thì vẫn luôn làm việc ở Cục 9, kể cả ông có vài năm làm tài xế cho Lý Tứ Hải thì quan hệ tổ chức vẫn thuộc ban ngành của Đào Bình An. Tư Hình dí dỏm, hài hước, tính cách lại hào sảng. Đào Bình An cũng chẳng phải người cứng nhắc, ngoại trừ công việc ra thì quan hệ riêng giữa hai người họ cũng rất tốt.
Khi đi vào tứ hợp viện thì Lý Tứ Hải đang ngồi ở phòng khách, ông thấy Đào Bình An bước vào liền cười gật đầu rồi nói: “Vừa đúng lúc tới giờ cơm, ăn cơm cái đã.”
Đào Bình An chẳng chút khách khí mà cười chào hỏi với dì. Ông cũng chẳng thèm rửa tay mà ngồi vào bàn ăn luôn. Dì và Đào Bình An vừa nói chuyện vừa mở nắp đậy thức ăn trên bàn ra, một mùi hương ngào ngạt nức mũi toả ra.
Bốn món một canh, đó đều là những món ăn bình thường trong gia đình nhưng tài nghệ nấu ăn của dì quả thực quá đỉnh. Chỉ mới ngửi mùi thức ăn thôi mà Đào Bình An đã đoán ngay ra được là khác hẳn đồ ăn ở nhà hàng.
Tuy chẳng phải đây là lần đầu ông được thưởng thức tài nghệ của dì nhưng lần nào cũng không kiềm lòng được mà thầm cảm thán.
Cơn đói trong dạ dày đã bị kích thích, Đào Bình An vô thức nuốt nước bọt. Ông ngồi trên ghế đưa mắt nhìn Tư Hình đang sắp rớt dãi đến nơi rồi lại nhìn Bộ trưởng Lý Tứ Hải ngồi đối diện cười nói: “Cậu Tư ngày nào cũng có diễm phúc ăn ngon như thế này, chẳng biết là kiếp trước tu được công đức lớn nhường nào! Bảo sao mà sống chết gì cậu ta cũng không chịu đến chỗ tôi, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng ngày ngày nguyện ở lỳ đây.”
“Cậu ta cũng chính là vì ham muốn ăn uống này đấy, nhưng chí khí của cậu có thể nhỏ chút đi được không?” Lý Tứ Hải nhìn Đào Bình An rồi trợn mắt nói. Đào Bình An lắc lắc đầu, nhận lấy đũa từ dì rồi lẩm bẩm nói: “Con người sống cả đời chẳng phải cũng chỉ vì cái ăn sao? Nhà hàng ở Kinh Thành tôi đều đã ăn hết một lượt rồi, nhưng chưa thấy ở đâu thơm như này.”
Lý Tứ Hải liếc mắt ngao ngán, ông bưng bát cơm lên rồi lại nói: “Lúc nào mà việc cậu cần xử lý không quá quan trọng thì cứ tới đây, cũng chẳng cần đợi đến đúng giờ cơm đâu. Tôi và chị cậu cũng sắp rảnh đến mức sinh bệnh rồi, cậu có thể đến đây nói chuyện với tôi thì chị cậu cũng có cơ hội thể hiện tài nấu nướng cao siêu.”
“Nhưng cũng không được hơi tí là chạy đến chỗ tôi đâu đấy, thứ nhất là ảnh hưởng không tốt cho cậu, thứ hai là làm lỡ dở công việc của cậu.” Lý Tứ Hải cuối cùng lại dặn dò thêm một câu.
“Vâng, tôi nhớ rồi.” Đào Bình An cầm đôi đũa gật gật đầu.
Thức ăn thật sự rất thơm, Đào Bình An chẳng phải là nói để lấy lòng. Ông nói với Lý Tứ Hải xong liền cúi đầu xuống bắt đầu ăn nhồm nhoàm, chỉ vài phút mà đã tống ba bát cơm vào bụng. Dì ở bên cạnh căn bản là còn chưa động đũa bởi bà còn không có thời gian, chỉ lấy cơm cho Đào Bình An và Tư Hình thôi mà bà còn chẳng xới kịp.
Khi đỡ lấy bát thứ tư thì Đào Bình An mới có thời gian ngẩng đầu lên. Ông đưa mắt một vòng nhìn bàn thức ăn liền lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho hết hồn.
Bốn đĩa thức ăn trên bàn đã chẳng còn lại mấy miếng, trước mặt ông còn đỡ, ở đó bày ba cái bát không, trong tay ông chỉ đang cầm một cái bát nhưng Tư Hình ở trước mặt thì đáng xem lắm, bát không xếp thành hai chồng, tròn trĩnh tám cái. Tư Hình vã nốt miếng thức ăn cuối cùng vào mồm rồi đặt cái bát thứ chín chồng lên trên. Ông lại nhận lấy một bát cơm nữa từ dì rồi chan nước thức ăn còn lại ở đĩa vào rồi lại ăn lấy ăn để. Cũng chỉ vả cơm có hai ba lần thôi, cái bát đã trông thấy đáy. Đào Bình An mắt chữ O mồm chữ A nhìn Tư Hình, ông há hốc mồm, ông không biết nên hình dung cái tướng ăn của Tư Hình như thế nào nữa.
“Sao anh không ăn nữa à?” Tư Hình đặt cái bát thứ mười xuống nhìn Đào Bình An đang nhìn mình chằm chằm, vô thức hỏi.
“Bị mình cậu ăn hết sạch rồi, chúng tôi ăn gì nữa.” Đào Bình An dở khóc dở cười nói.
Bốn đĩa thức ăn đã nhìn thấy đáy, có hai cái đĩa đến ngay cả nước sốt cũng bị Tư Hình vét sạch bách. Đào Bình An nhìn Lý Tứ Hải ngồi ở đối diện mình vẫn đang bưng bát cơm thứ nhất, ông còn chưa ăn được một nửa, dì thì lại càng chẳng kịp động đũa, chỉ chăm chăm xới cơm cho Tư Hình.
“Yên tâm đi, có thêm ba người nữa như anh thì cũng có thể để anh đến mức không lăn nổi.” Tư Hình nhoẻn miệng cười.
“Vẫn còn, để tôi đi lấy thêm.” Dì vét nốt cơm trong nồi xới ra một cái bát rồi bê nồi cơm đi vào bếp, sau đó lại bê nồi cơm từ bếp đi ra, vừa đi vừa gọi Tư Hình: “Cậu Tư, qua giúp tôi với.”
Nghe thấy giọng dì, Tư Hình liền đặt bát đũa trong tay xuống rồi nặn ra một nụ cười mỉm với Đào Bình An, sau đó ông nhanh nhẹn chồng bốn cái đĩa trống trên bàn lại rồi lại chồng cái chồng bát mình đã ăn xong lên cái chồng bát mà Đào Bình An ăn xong. Một mình ông với một chồng bát đĩa trông cứ như đang biểu diễn xiếc vậy, bước vào bếp vô cùng vững chãi.
Một hai phút sau, Tư Hình bưng hai đĩa thức ăn bước ra, dì thì bê một cái nồi cơm còn to hơn cả lúc nãy. Tư Hình lại chạy đi một chuyến nữa bưng bốn đĩa đầy ự món ăn ban nãy đặt lên bàn.