"Anh Hải, sao vậy?” Tiểu Đào nhấc máy hỏi.
Đỗ Tu Hải và Tiểu Đào ở với nhau bao nhiêu năm như vậy nên vẫn có thể cảm nhận được ngữ khí sốt sắng từ Tiểu Đào.
“Ở nhà không có chuyện gì chứ?” Đỗ Tu Hải hỏi, dù gì ban nãy anh ra ngoài quá vội vã, hơn nữa lại còn vô cùng gấp gáp nên không biết liệu hành vi của mình có bị ai đó để ý không.
Đỗ Tu Hải tự cho rằng kinh nghiệm của mình vô cùng dày dạn, nhưng kể cả như vậy anh cũng không dám đảm bảo, nếu nhân viên nội bộ truy tìm tung tích của mình, thì ở đại bản doanh Kinh Thành này, dẫu cho bản thân có thận trọng thế nào đi chăng nữa cũng có khả năng để lộ sơ hở.
“Tạm thời không có chuyện gì cả, anh Phú ở khu vực phía Tây ban nãy vừa tìm anh, nói là có chút chuyện muốn báo cáo với anh.” Tiểu Đào lại nói.
Anh Phú mà Tiểu Đào nhắc tới là một sở trưởng dưới trướng của anh, anh ta chủ yếu phụ trách công tác tình báo ở Tây Cương. Có lẽ sự việc cũng không gấp lắm, nếu khẩn cấp thì chắc chắn đã liên lạc vào điện thoại vệ tinh của anh chứ không phải tìm đến văn phòng.
“Được, tôi biết rồi, cậu bảo cậu ta buổi chiều đến tìm tôi.” Đỗ Tu Hải dặn dò một câu rồi cúp máy.
Nghe thấy tiếng đường dây bận tút tút từ điện thoại, Tiểu Đào đang ngồi trước màn hình máy tính khẽ bỏ tai nghe xuống, sự thấp thỏm trong lòng anh vẫn chưa biến mất.
Tuy chức vị hiện tại của Tiểu Đào ở trong nội bộ hệ thống không cao, nhưng vì anh là trợ lý của Đỗ Tu Hải nên cấp bậc bảo mật tương ứng không hề thấp. Một vài tin tức và tình báo không quan trọng lắm đều thông qua anh rồi mới truyền tới Đỗ Tư Hải. Thậm chí có vài tình hình nội bộ anh ta còn nắm rõ hơn cả bên đặc cần.
Lý Hương Quân là ai?
Là con gái độc nhất của Bộ trưởng Lý Tứ Hải, là viên minh châu trong tay ông! Anh Hải lại bảo anh đi điều tra Lý Hương Quân. Bất luận là lúc nghe thấy mệnh lệnh này hay là lúc tiến hành điều tra những chuyện này thì Tiểu Đào đều toát mồ hôi hột.
Chính vì nắm rõ nên trong lòng anh mới cảm thấy khiếp sợ. Tạm không nhắc tới những quy định ngặt nghèo cứng nhắc của nội bộ, chỉ riêng ba chữ Lý Tứ Hải thôi cũng đủ để đem theo ánh hào quang chói lọi rồi.
Tiểu Đào hoàn toàn có thể dự liệu được rằng nếu hành vi ban nãy điều tra tài liệu về Lý Hương Quân của mình bị cục thẩm tra nội bộ biết được thì bản thân anh chắc chắn sẽ bị đưa đi thẩm tra. Bị giam một tháng để làm kiểm điểm học tập còn là nhẹ, kể cả có được thả ra thì chắc chắn cũng sẽ mất đi mọi thứ hiện nay. Nếu còn được làm một người bình thường để có thể tìm một công việc mới thì đã coi như là nhận được sự khoan hồng độ lượng từ đối phương rồi!
Rốt cuộc là anh Hải đang làm gì?
Tiểu Đào thầm kêu lên một tiếng, sự lo lắng trong lòng lại càng nặng nề hơn.
Tai mắt gì mà sao lại đắc tội với Lý Hương Quân?
Chuyện khiến anh Hải lộ ra dáng vẻ lo lắng sợ hãi cùng thần sắc và biểu hiện của Đỗ Tu Hải ban nãy khi ở dưới lầu giao việc cho mình khiến Tiểu Đào mập mờ có một dự cảm không lành.
Anh Hải, tuyệt đối anh đừng phạm sai lầm đấy! Tiểu Đào thầm cầu nguyện.
Liệu có cần gặp Mục Hán nữa không?
Đỗ Tu Hải ngồi trong xe, anh cảm thấy hơi do dự. Sự việc vẫn chưa nghiêm trọng đến mức như anh nghĩ, điều này khiến cho tâm trạng của Đỗ Tu Hải nhẹ nhõm hơn, anh cũng cho rằng bản thân không nhất thiết phải gặp Mục Hán nữa.
Nhưng ngẫm lại, ban nãy anh đã liên hệ với Mục Hán ở văn phòng rồi, hơn nữa bản thân anh cũng đã rời khỏi căn cứ, nếu sau này có người điều tra thì anh cũng đã đi được nửa đường rồi. Nếu lúc này còn quay lại thì sẽ càng khiến nhiều người nghi ngờ.
Dù sao cũng đã ra ngoài rồi, cứ gặp mặt đi vậy.
Với nội bộ thì nhân viên tình báo gặp tai mắt dưới trướng mình chẳng có gì là quá kỳ lạ. Đỗ Tu Hải nổ máy rồi tiếp tục lái về phía trước.
Trang trại ở ngoại ô là điểm đến lần này của Đỗ Tu Hải, cũng là địa điểm mà anh hẹn gặp Mục Hán.
Tuy nói là khu ngoại ô, nhưng sự phồn hoa ở đây chẳng kém gì thành phố tuyến hai trong nước. Đây cũng là cái lợi của vị trí chính trị và sức ảnh hưởng của Kinh Thành đem lại.
Cái khó nhất là ở nơi tấc đất tấc vàng này lại có thể xây dựng được một trang trại.
Rẽ vào lối rẽ đi về hướng trang trại, từ xa đã có thể trông thấy một rừng cây um tùm tươi tốt. Qua những tán lá và cành cây đang đâm chồi nảy lộc là thấp thoáng bức tường trắng ngói đỏ ở sau rừng cây. Lại gần hơn chút nữa, sau khi lái xe đi vào rừng cây liền nhìn thấy phần lớn trang viên. Kiến trúc của trang viên chủ yếu được xây sửa theo phong cách thời Minh, hương vị cổ điển rất nồng đậm. Bên trong cũng được sửa sang như vậy, ở đây vô cùng chú trọng tới việc phục hồi nguyên trạng.
Trước cổng trang viên là hai con sư tử bằng ngọc khổng lồ đang ngồi, đỉnh đầu sư tử dường như còn cao bằng cả cái cổng
Đỗ Tu Hải không nhìn ra được là liệu có phải mỗi con sư tử này đều được điêu khắc từ nguyên một tảng ngọc hay không. Nhưng kể cả có bị pha trộn thì giá trị của hai bức tượng sư tử này chắc chắn cũng khiến anh phải hoa mắt.
Cánh cổng lớn bằng gỗ màu đỏ thẫm, không biết được làm từ loại gỗ gì. Sau khi tiến vào cổng lớn là một chiếc bàn trà bằng ngọc được đặt trong sân. Một vài cô gái xinh đẹp mặc sườn xám, cài trâm lên tóc kiểu cổ điển, ai nấy đều có thân hình cao ráo gọn gàng đang đứng thành hàng.
“Xin chào quý khách!” Một cô gái xinh đẹp dẫn đầu các cô gái mặc sườn xám khẽ mỉm cười chào hỏi.
“Lưu Thuỷ!” Đỗ Tu Hải nói đúng hai chữ, mặt anh không chút biểu cảm đưa chìa khoá xe cho cô gái xinh đẹp đứng đầu. Cô gái xinh đẹp đỡ lấy chìa khoá xe rồi lại đưa cho một cô gái khác đứng sau mình. Cô gái này liền bước ra khỏi cổng lớn trên đôi giày bệt bằng vải thêu hoa để đi đỗ xe cho Đỗ Tu Hải.
Đỗ Tu Hải vô thức liếc một cái. Tuy cô gái đó không đi giày cao gót nhưng vẫn có thể nhìn ra được đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn nà lộ ra từ phần xẻ của sườn xám.
“Quý khách, mời ngài đi lối này.” Cô gái đứng đầu cười mỉm dẫn đường cho Đỗ Tu Hải.
Đỗ Tu Hải không nói gì, anh chỉ im lặng gật đầu rồi đi theo cô gái đến nhã các có tên gọi Lưu Thuỷ.
Cô gái xinh đẹp đó chu đáo cầm lấy chiếc áo khoác mà Đỗ Tu Hải cởi ra rồi treo lên móc áo ở trong nhã các. Bày biện bên trong căn phòng vô cùng cổ kính, Đỗ Tu Hải đều không thể gọi tên được chất liệu gỗ của tất cả đồ đạc trong phòng và vật bày trí. Trên tường treo một bức hành khải của Triệu Mạnh Phủ, trình độ của Đỗ Tu Hải không phân biệt nổi đó là thật hay giả.
Từ tấm cửa sổ trải dài từ sàn đến trần ở bức tường phía sau có thể nhìn thấy hậu hoa viên của trang viên, bên trong đó có ao hồ và núi nhân tạo. Một ngọn núi giả cao tầm năm sáu mét nhô lên giữa hồ, dòng nước chảy róc rách từ trên đỉnh núi tạo thành một con thác nhỏ.
“Quý khách, bây giờ ngài dặn dò luôn hay đợi khách đến đủ ạ?” Cô gái xinh đẹp mặc sườn xám hỏi.
“Đợi lúc nữa đi.” Đỗ Tu Hải ngồi trên chiếc giường La Hán gần cửa sổ, anh khoanh hai chân lại nói: “Khi nào bạn tôi tới thì cô cứ đưa anh ta tới đây, chúng tôi bàn việc đã, xong việc rồi tính sau.”
“Vâng, tôi sẽ bảo một cô bé tới pha cho ngài bình trà.” Cô gái xinh đẹp cười đáp rồi lui ra khỏi nhã các.
Trang viên này được tu sửa vô cùng trang nhã, phục vụ cũng rất chu đáo nhưng nó lại chẳng mấy nổi tiếng. Dĩ nhiên là chỉ không nổi đối với người bình thường thôi, chứ những người tới đây đều chẳng ai có thân phận đơn giản cả. Đến ngay cả thân phận như Mục Hán có rút rỗng tâm tư, nghĩ đủ mọi cách cũng chẳng thể có được thẻ hội viên ở đây.
Nếu không phải anh đưa ông ta tới đây mà chỉ dựa vào bản thân ông ta thì đến tư cách vào cổng cũng chẳng có. Đỗ Tu Hải dựa phịch người về phía sau, anh tựa người lên chiếc gối dựa bằng lụa rồi lấy hai tay day day thái dương.
Tới lúc này anh mới cảm nhận được cảm giác đau đầu. Ảnh hưởng của cơn say chẳng biến mất nhanh như vậy, nhưng sau khi trải qua một lượt căng thẳng dữ dội thì nó đã chẳng nghiêm trọng như ban sáng nữa rồi.