Đỗ Tu Hải mơ màng mở mắt, lắc lắc cái đầu sưng đau, trở người ngồi dậy. Bầu trời ngoài kia vừa rạng sáng, xem ra có lẽ đang là sáu bảy giờ sáng.
Đỗ Tu Hải xuống giường, ôm đầu của mình, dùng sức xoa mấn tóc mai. Cảm giác say rượu thật chẳng dễ chịu tí nào, đầu óc như quẳng vào nồi nước sôi nấu chín, sưng đau nhức nhối, trong ruột không ngừng cuộn trào vị chua, như cảm giác bị kim châm.
Anh đẩy cửa phòng ngủ, vừa bước ra, liền nghe thấy tiếng động của phòng ngủ đối diện, Tiểu Đào mặc một chiếc quần đùi, đi ra bằng đôi chân trần.
“Anh Hải, anh tỉnh rồi à?” Tiểu Đào dụi đôi mắt đang lim dim, lo lắng hỏi thăm.
“Có chút khát nước, dậy uống nước.” Đỗ Tu Hải đáp.
“Cậu ngủ tiếp đi.” Đỗ Tu Hải nói tiếp với Tiểu Đào.
“Không cần để ý đến em, thôi đi, dậy rồi sao ngủ được nữa.” Tiểu Đào xoa mặt mình nói.
“Hôm nay anh có đến cơ quan điểm danh không?” Tiểu Đào hỏi tiếp.
“Chắc chắn phải đi rồi!”
Đỗ Tu Hải đi đến bên cạnh bàn ăn, cầm bình nước lên rót một ly nước, ngửa cổ lên, ực ực nốc sạch toàn bộ. Nước hơi lạnh, cảm giác lạnh lẽo đi dọc theo đường họng, trôi thẳng xuống dưới, truyền đến dạ dày, cảm giác nhói đau mới đỡ hơn đôi chút.
“Hôm qua cấp trên giao nhiệm vụ, cần đi xử lý, chắc cũng phải tốn một khoảng thời gian.”
“Vậy một lát nữa chúng ta đi luôn hay sao?” Tiểu Đào hỏi.
“Nếu cậu không ngủ nữa, vậy thức dậy đi, tìm gì đó ăn no dọc đường, chúng ta qua kia luôn.” Đỗ Tu Hải đáp.
Động tác vệ sinh của hai người vô cùng nhanh chóng, tổng cộng tốn thời gian chừng mười phút liền xuống lầu, tùy tiện tìm một tiệm bán đồ ăn sáng, hai người ăn no bụng.
Tiểu Đào lái chiếc xe hàng nội địa màu đen được cải trang qua, rẽ sang hướng khu quân sự có bức tường cao. Danh nghĩa bên ngoài, nơi đây là đồn trú của bộ độ cảnh vệ Kinh Thành, thực chất có đủ các loại đơn vị quân sự, kể cả nhân viên nội bộ cũng chẳng biết rõ số lượng bao nhiêu. Địa điểm làm việc của cơ quan an ninh được ẩn giấu ở nơi đây.
Lộ trình hai ba cây số ngắn ngủi, chỉ riêng trạm kiểm soát đã có trên mười chỗ, có thể thấy rõ trình độ bảo mật bên trong, tuy gương mặt quen thuộc, tuy mỗi người lính của mỗi trạm kiểm soát đều biết Đỗ Tu Hải và Tiểu Đào là nhân viên công tác trong đây, nhưng công việc kiểm tra vẫn kỹ lưỡng như nhau.
Mỗi khi qua một trạm kiểm soát, hai người họ sẽ bị rà quét một lượt, chiếc xe nhỏ cũng bị lính đeo súng sau lưng tiến hành kiểm tra toàn bộ một lượt từ trong ra ngoài.
Quá phiền phức, quá rườm rà, quá tốn thời gian, nên đa số nhân viên nội bộ không muốn xử lý công việc của mình ở đây lâu, mà mạnh ai nấy sở hữu một địa điểm làm việc bí mật cho riêng mình ở các nơi khác nhau trong Kinh Thành.
Nhưng dù ai đi chăng nữa, cũng chẳng có ý định phản đối trình tự như thế, bởi vì đây là trách nhiệm với quốc gia, càng là trách nhiệm với bản thân họ.
Suốt một tiếng đồng hồ, hai người mới đặt chân đến khu làm việc của cơ quan an ninh, phòng làm việc của Đỗ Tu Hải và căn gác nhỏ của thứ trưởng Hướng chỉ cách nhau một vách tường, nhưng cũng chẳng phải lầu gác nhỏ, mà trong tòa văn phòng làm việc lớn, không gian không được rộng rãi, bộ phận công tác không nhiều, nhưng canh gác vẫn rất nghiêm ngặt.
Trở về phòng làm việc của mình, Đỗ Tu Hải sai vặt Tiểu Đào, sau đó lấy một chiếc điện thoại di động từ trong bàn làm việc, tìm kiếm một dãy số, trực tiếp bật cuộc gọi đi.
Đây là phương thức liên lạc mới được anh và Mục Hán cài đặt lại từ đầu, theo tính cách cẩn thận tỉ mỉ thường ngày của Đỗ Tu Hải, hiếm khi anh liên lạc với Mục Hán trong phòng làm việc của mình.
Chủ yếu anh e sợ nội dung cuộc gọi với Mục Hán sẽ bị nội bộ cơ quan nghe trộm được. Nhưng hôm qua sau khi uống say, suốt nửa đêm còn lại anh không ngủ được, trong lòng luôn suy nghĩ những chuyện tầm phào, toàn bộ hành vi trước kia của mình đều được nhớ lại và chắt lọc một phen, mới hiểu ra những gì từng làm trước kia đều có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Bản thân có liên hệ với Mục Hán, trước đó đã báo cáo với bộ phận liên quan trong cơ quan, hành động cẩn thận kỹ lưỡng ở ngoài kia là điều đáng làm, trách nhiệm công việc vốn dĩ như vậy, nhưng ở trong căn cứ, mình vẫn phải dè dặt từng li từng tí, nếu người có tâm phát hiện những thứ này rồi tiến hành phân tích, sẽ không khó phát hiện được trò mèo trong cử động khác thường của mình.
Vì vậy, Đỗ Tu Hải quyết định, thay đổi đôi chút phong cách làm việc thường ngày của mình.
Điện thoại vừa reo một tiếng liền được bắt máy, thậm chí Đỗ Tu Hải nghi ngờ, có phải Mục Hán luôn ôm chiếc điện thoại đi ngủ hay không.
“Chào ngài.”
Trong điện thoại Mục Hán bắt chuyện khách sáo.
Đỗ Tu Hải muốn phì cười một chút, mình luôn cẩn thận kỹ càng, nhiều lúc lo lắng sợ hãi, chẳng phải Mục Hán cũng giống vậy sao?
Trong câu “chào ngài”, ý định dò thám vô cùng lớn.
“Thấy tin tức của anh để lại, nói đi, có chuyện gì?” Đỗ Tu Hải trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Anh hợp tác với Mục Hán bao nhiêu năm nay, vô cùng hiểu rõ tính cách và con người của Mục Hán, nếu có chuyện cực kì quan trọng và nhạy cảm, chắc chắn Mục Hán sẽ không trực tiếp nói ra, mà tìm một phương thức liên lạc an toàn hơn, bảo đảm hơn, chứ không trực tiếp nói qua điện thoại như vậy.
“Khoảng thời gian này, xảy ra chút chuyện, muốn tìm ngài giúp đỡ.” Mục Hán nói trong điện thoại.
“Ừ?” Đỗ Tu Hải hơi nghi ngờ, chuyện cá nhân riêng tư, trước giờ Mục Hán chưa bao giờ tìm mình.
Đỗ Tu Hải có thể hợp tác với Mục Hán, sẽ không thể không tiến hành điều tra về Mục Hán, tình báo về Mục Hán, anh hiểu rõ vô cùng.
Con người Mục Hán cực kì thích dựa dẫm, chỉ cần ông ta nhận định kẻ đó có lợi cho mình, sẽ tốn trăm phương ngàn kế để chèo kéo, cách thức ưa sử dụng nhất chính là mở đường tiền tài.
Hai năm trở lại đây, mạng lưới quan hệ rộng lớn quả thực đã giúp ông ta kiếm được không ít.
Ông ta ra tay phóng khoáng, khiến người ta cảm thấy tính cách của ông rất hào sảng, mối quan hệ kinh doanh trong tay đích thực không tệ. Cộng thêm con người ông biết co biết dãn, nên ở trong nước từ trước đến nay, trên mặt bằng Kinh Thành, căn bản Mục Hán chẳng vấp phải chuyện gì to tát khó giải quyết cả.
Nếu gặp phải đối thủ mạnh mẽ hơn mình, Mục Hán trước giờ đều giữ thái độ cần cúi đầu sẽ cúi đầu, hiếm khi dùng phương pháp cực đoan theo kiểu ngọc nát đá tan.
“Gặp phải chuyện gì khó xử rồi?” Đỗ Tu Hải có hứng thú hỏi han.
Anh muốn nghe thử, rốt cuộc có chuyện gì gây phiền nhiễu cho Mục Hán, khiến Mục Hán tìm đến sự giúp đỡ của mình.
Có lẽ Mục Hán hiểu rất rõ, chức vụ của mình trong nội bộ hệ thống không hề thấp kém, vả lại chức danh nghe có vẻ cứng cáp. Nhưng tính đặc thù của ngành nghề đã gây hạn chế phạm vi mối quan hệ của anh, thật sự đặt lên bàn cân năng lực và mối quan hệ làm việc trong xã hội, tùy tiện bốc một số điện thoại trong chiếc máy cá nhân của Mục Hán còn hữu hiệu hơn mình. Đỗ Tu Hải thật nghĩ không ra rốt cuộc Mục Hán có chỗ nào cần cầu xin sự giúp đỡ từ mình.
Làm ngành này, phát triển tay trong là quy định bất thành văn, từ trên xuống dưới đều biết rõ, và ai nấy cũng đều đang làm vậy.
Thông qua một số cửa ngõ thông thường, mối quan hệ chính quy, xử lý một vài công việc cho tay trong là hiện tượng rất bình thường, người trong nội bộ cũng sẽ làm thế.
Nếu là chuyện như vậy, Đỗ Tu Hải cũng chẳng có gì e dè.