Lòng anh cảm thấy bức bối nhưng lại chẳng muốn xem ti vi, trong đầu bất giác nhớ lại nhiệm vụ mấy hôm trước anh giao cho Mục Hán.
Anh ngồi dậy đi vào phòng ngủ mở máy tính ra. Màn hình máy tính rất gọn gàng, ngoại trừ thanh công cụ ra thì chỉ có hai trò chơi.
Đỗ Tu Hải lên mạng mở trang cổ phiếu ra, anh xem qua sàn chứng khoán và một vài tin tức cổ phiếu.
Đúng thật là Đỗ Tu Hải đang mua cổ phiếu. Anh chưa lập gia đình và cũng chưa mua nhà nên dành một nửa tiền lương và trợ cấp đổ dồn vào thị trường cổ phiếu.
Chuyện Đỗ Tu Hải chơi cổ phiếu cũng chẳng phải là bí mật gì trong bộ, hơn nữa Đỗ Tu Hải cũng có báo cáo lên bộ ngành liên quan.
Vì cái này nên khi Lý Tứ Hải còn chưa về hưu từng đích thân hỏi qua một lần và khuyên anh nếu mua cổ phiếu thì chi bằng đầu tư ít sản nghiệp còn ổn định hơn.
Tất nhiên đây kỳ thực chỉ là một thủ đoạn mà Đỗ Tu Hải dùng để qua mắt người khác mà thôi.
Đỗ Tu Hải lướt xem mấy trang web cổ phiếu liền, anh còn vào cả vài diễn đàn cổ phiếu. Khi thấy một tin nhắn trả lời trong một diễn đàn thì đồng tử của anh hơi co lại.
Đây là ám mã mà anh và Mục Hán liên lạc với nhau, ám mã vừa mới đổi từ cách đây một tháng.
Ám mã không phải chữ được viết trong phần tin nhắn trả lời mà là một dãy số bình thường ở tài khoản. Ở giữa không có bất kỳ quy luật gì, tin tức hồi đáp cũng không có ý nghĩa gì thực tế.
Mục đích biểu đạt chỉ có một, khi Mục Hán dùng tài khoản này để trả lời tin nhắn thì có nghĩa là ông ta tìm anh có việc.
Đã chẳng kịp nữa rồi, Đỗ Tu Hải giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Ở trước cổng khu dân cư có siêu thị và tiệm đồ ăn nhanh nên mua bán rất thuận lợi. Anh đã lên đây được hơn mười phút, có lẽ Tiểu Đào cũng sắp về rồi.
Hơn nữa là ở đây cũng không an toàn, Đỗ Tu Hải cũng chẳng ngốc tới mức dùng máy tính của Tiểu Đào để trả lời tin nhắn.
Có lẽ cũng chẳng có chuyện gì gấp gáp đâu. Đỗ Tu Hải nghĩ thầm. Nếu thật sự có chuyện gì gấp thì chắc chắn Mục Hán cũng sẽ không dùng cách thức liên lạc này.
Đỗ Tu Hải thoát khỏi diễn đàn này rồi lại nhìn tài khoản cổ phiếu của mình.
Có giảm có tăng, tổng thể mà nói thì vẫn lỗ một phần, nguyên nhân chủ yếu tất nhiên là mấy năm nay sàn chứng khoán cũng chẳng ổn lắm.
Đỗ Tu Hải lại để lại vết tích ở một vài trang web khác rồi tắt máy tính, anh bước ra khỏi căn phòng. Anh vừa ngồi xuống sô pha thì Tiểu Đào liền mở cửa, tay xách một túi đồ ăn và hai chai rượu bước vào.
“Được đấy, tên tiểu tử này! Mua nhà mà cũng chẳng nói với tôi một tiếng.” Đỗ Tu Hải cười mắng.
“Nhà mua lại ấy mà.” Tiểu Đào đặt đồ trong tay xuống bàn: “Coi như là cái ổ riêng.”
“Ở khoảng này giá nhà chắc cũng chẳng thấp đâu nhỉ? Mua được căn nhà này thì Tiểu Đào cậu sắp thành triệu phú rồi!”
“Xí!” Tiều Đào xì một tiếng: “Chút lương còm của em thì đến ngay cả số lẻ trả trước cũng không đủ, bố mẹ em bỏ tiền ra hết đấy!”
“Vậy cũng tốt rồi, còn hơn tôi.” Đỗ Tu Hải cười nói.
Tiểu Đào là người phía Nam, bố mẹ anh làm buôn bán nhỏ ở quê nhà.
Nghe Tiểu Đào nói thì kinh doanh cũng nhỏ, nhưng Tiểu Đào là thủ hạ trực thuộc của anh, bây giờ lại còn là trợ lý, nên làm gì có chuyện Đỗ Tu Hải không biết hoàn cảnh gia đình anh ta.
Nói là buôn bán nhỏ nhưng Đỗ Tu Hải thấy cũng chẳng nhỏ chút nào.
Cha của Tiểu Đào ở quê mở một xưởng thép không rỉ, giá trị sản lượng hàng năm mấy chục triệu tệ, nên thu nhập kiểu gì cũng phải lên đến vài triệu tệ. Tiền mua căn nhà này cũng chỉ là thu nhập của xưởng trong hai năm mà thôi.
Tiểu Đào cũng biết vài chuyện của Đỗ Tu Hải nên anh ta không tiếp lời nữa mà mở túi đồ ăn ở trên bàn ra rồi lấy ra hai phần đồ ăn nhanh nóng hôi hổi, nói: “Chúng ta ăn cái đã, để bụng đói uống rượu dễ say lắm.”
Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cái bụng của Đỗ Tu Hải lập tức réo lục cục lục cục.
Đến lúc này anh ta mới nhớ ra là từ lúc ở quán café thì đã đói bụng rồi. Vốn định bảo Hướng Mập gọi một suất đồ ăn ship đến để lấp cái bụng, nhưng Tiểu Đào đã theo đến tận cửa rồi tìm ra anh nên cũng chưa kịp ăn.
“Nói cũng có lý.” Đỗ Tu Hải nhận lấy hộp cơm mà Tiểu Đào đưa qua rồi anh cầm đũa lên ăn uống nhồm nhoàm.
Ăn được một nửa, Đỗ Tu Hải đặt đũa xuống rồi mở bình rượu ra, anh rót vào một cái ly trà thuỷ tinh mà Tiểu Đào đưa tới.
Ly trà cũng chẳng phải quá lớn nhưng dùng để rót rượu thì thoải mái. Một bình rượu đổ ra hết một nửa mới rót đầy được ly trà.
Đỗ Tu Hải cầm ly trà lên rồi ngửa cổ tu ừng ực ừng ực như uống nước lạnh vậy. Chỉ vỏn vẹn vài giây, một ly rượu trắng 52 độ đã bị anh dốc thẳng vào bụng.
“Anh Hải, anh uống từ từ thôi, đừng có để bản thân ngã bệnh ra đấy.” Nhìn tư thế uống rượu của Đỗ Tu Hải, Tiểu Đào đang bưng hộp cơm rít một hơi lạnh.
“Tâm trạng không vui, phải giải sầu.” Đỗ Tu Hải đáp lại một câu rồi lại chóp chép miệng, tựa như đang hồi tưởng lại mùi vị của rượu vậy.
Cái khiến Tiểu Đào không kịp phản ứng lại đó là Đỗ Tu Hải lại cầm cái bình rượu lên đổ nốt một nửa còn lại vào trong ly trà.
“Anh Hải, anh uống từ từ thôi! Chúng ta ăn chút gì đã, vừa nói vừa uống được không?” Tiểu Đào ngăn cánh tay của Đỗ Tu Hải đang bưng ly rượu.
“Nói cái gì?” Đỗ Tu Hải cầm đũa lên gắp một miếng thịt bỏ vào mồm rồi hỏi.
“Anh Hải.” Tiểu Đào kêu lên một tiếng rồi ngập ngừng hỏi: “Anh có từng nghĩ là sau này sẽ làm thế nào không?”
“Sau này?” Cánh tay đang đưa ra gắp thức ăn ngưng lại giữa không trung, anh nghi hoặc hỏi: “Sau này cái gì?”
“Thế anh cứ định tiếp tục sống thế này mãi à?”
Tiểu Đào là trợ thủ của anh cũng được vài năm rồi. Cảm giác khi hai người ở cạnh nhau còn giống anh em hơn là bạn bè.
Nếu chỉ là quan hệ giữa cấp dưới như bình thường thì chắc chắn Tiểu Đào sẽ không nói những lời này với anh.